8
Khi Văn Toàn chạy bàn xong, hiện tại không có khách vào nên cậu có một khoản thời gian để nghỉ mệt. Giờ cậu mới để ý, quán này phục vụ toàn là nam, không có nữ
Từ đâu một người cũng là phục vụ, đi đến bên cạnh cậu, ánh mắt hướng về phía Khánh Dương, người đó nói
Diệt Hạo : này, khi nãy ông chủ không làm khó cậu chứ?
Văn Toàn nghe như thế có hơi giật mình, ông chủ có đến sao? Đến khi nào nhỉ?
Văn Toàn : ông chủ có đến hả?
Cậu vừa nói vừa ngó qua ngó lại
Diệt Hạo : là người đàn ông mang kính tím đó đó
Diệt Hạo chỉ biết hất cằm, không dám chỉ thẳng
Văn Toàn nhìn theo hướng Diệt Hạo nói, sau đó mới a lên một tiếng, cậu nói ông chủ không làm khó cậu, chỉ hỏi quán có nước gì ngon thôi
Diệt Hạo nghe đến há hốc mồm
Diệt Hạo : đúng là không công bằng mà, lúc tôi mới tới anh ấy còn làm khó tôi đủ điều!
Diệt Hạo nói bằng giọng đầy uất ức
Diệt Hạo : à phải rồi, tôi là Diệt Hạo
Văn Toàn : à, còn tôi là Văn Toàn
Diệt Hạo : mà này Văn Toàn, tôi nói cậu nghe, không chừng anh ta là đang cố ý để cậu lơ là cảnh giác đó, cứ chuẩn bị tâm lý trước đi, đừng chủ quan. Tôi nói thật nhá, tôi làm ở đây 4 tháng rồi, tôi từng chứng kiến ông chủ bọn mình làm khó nhân viên như thế nào, thật sự là rất kinh khủng, hơn nữa tôi đã trải qua rồi...
Diệt Hạo vừa nói vừa rùng mình
Văn Toàn nghe xong cũng cảm thấy hơi hoang mang, cậu tự nhắn nhủ với bản thân là sẽ không sao đâu
Sau đó cậu lại đi chạy bàn
21h cậu tan làm
Cậu thay đồ ra, sau đó để đồ nhân viên vào trong một cái túi được phát riêng của mỗi nhân viên, sau đó đi về nhà. Từ lúc Diệt Hạo nói với cậu ông chủ rất hay hành hạ nhân viên, từ lúc đó cậu có hơi cảnh giác về phía Khánh Dương. Cậu để ý thấy anh ta nhìn mình mấy lần, những lần như vậy cậu thấy trong lòng thấp thỏm lắm, liệu có phải anh ta đang nghĩ xem cách nào để làm khó cậu hay không
Mãi cho đến khi ra về, khi cậu vừa bước đến cửa quán thì anh ta cũng đi ra ngoài cùng lượt với cậu.
Lúc này cậu đang đi dọc vỉa hè, cậu đã gọi grap rồi, hệ thống nói khoảng 5 phút nữa xe sẽ đến. Cậu đứng ngay đó, gục mặt bấm điện thoại
Đặng Triết hỏi cậu đã tan làm chưa, hắn rủ cậu đi ăn tối cùng với Đông Đông và Thuận Nhược. Cậu nói được, để cậu về tắm rửa rồi mới đi được, cậu còn bảo họ nếu đến trước mà cậu vẫn chưa tới thì đừng chờ, cậu sẽ đến sau
Sau khi gửi dòng tin nhắn đi, cậu tắt điện thoại, bỏ vào túi quần. Trước mặt một chiếc xe màu đen hiệu Ford Mustang dừng ngay trước mặt cậu, cậu đưa mắt nhìn, định đi chỗ khác bởi người trong xe chính là ông chủ của cậu
Cậu định giả vờ như không thấy, nhưng người kia ở trong xe nói ra
Khánh Dương : này, để anh đưa em về!
Văn Toàn vội lắc đầu từ chối
Văn Toàn : không cần đâu ạ...em bắt xe rồi
Khánh Dương : nhanh lên, anh có một số chuyện cần trao đổi với em
Khánh Dương dùng lý do này thì cậu từ chối làm sao được. Cậu đành miễn cưỡng lên xe vậy
Khi đã yên ổn ngồi trong xe, cậu căng thẳng đến mức thở không nổi. Khánh Dương là người lên tiếng trước
Khánh Dương : sao lại căng thẳng?
Văn Toàn : em..em không có
Khánh Dương cười cười
Khánh Dương : hôm nay anh quan sát thấy em làm rất tốt, vượt xa những gì anh mong đợi
Văn Toàn bất ngờ nhìn Khánh Dương, sau đó cậu thầm cười, tâm trạng nới lỏng phần nào
Anh ta thấy cậu vui vẻ, cười tươi một cái, sau đó hỏi
Khánh Dương : nhà em ở đâu?
Văn Toàn : để em đưa địa chỉ
Khánh Dương : anh tên Khánh Dương, sau này cứ gọi anh Dương là được
Văn Toàn : à...vâng, em là Văn Toàn
Nhà Quế Ngọc Hải
Anh vừa đi làm về, bước vào với dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng
Quế Ngọc Hải đi đến phòng của mình, hôm nay cũng khá mệt, họp xong liền đi xem mắt cái cô gái mà Viễn Chung nói đến. Anh thấy cô ta cũng được, bên ngoài nhìn rất đơn giản, trang điểm cũng không lòe loẹt, nói chuyện thẳng thắn, dáng người cũng chuẩn, biết ăn nói. Anh nhìn chỉ có thuận. Cả hai ăn trưa cùng nhau, sau đó anh đưa cô ta về nhà, rồi chiều đến khi tan làm thì lại rướt cô ta đi chơi. Nói chung cả hai cũng hợp, còn rất vui. Cảm tình của Quế Ngọc Hải đối với cô ta lúc một tăng
Sau khi anh tắm xong, khăn còn quấn ngang hông bước ra ngoài, tay lấy cái khăn khác lau tóc, tay thì cầm lấy điện thoại, nhìn cái tên Khanh Khanh trên màng hình điện thoại, anh mỉm cười
Khanh Khanh : anh đã về đến nhà chưa
Dòng tin nhắn hiện lên. Giọng nói nhẹ nhàng lưu loát của cô ta bỗng vang lên bên tai, Ngọc Hải cười cười, sau đó nhắn lại
Ngọc Hải : anh về rồi
Ngọc Hải : em ăn gì chưa
Khanh Khanh : em chưa ăn
Khanh Khanh : còn anh
Khanh Khanh :anh ăn chưa
Ngọc Hải : anh vẫn chưa
Khanh Khanh : hôm nay chắc anh mệt lắm rồi
Khanh Khanh : thôi anh ăn tối đi rồi đi ngủ
Khanh Khanh : ngủ sớm mới tốt cho sức khỏe, đừng thức khuya
Ngọc Hải đọc những dòng tin nhắn cô ta gửi, sau đó lại mỉm cười
Ngọc Hải : nghe em
Sau khi nhắn xong, anh để điện thoại ngay tủ đầu giường đi đến tủ lấy cho mình một bộ quần áo, vừa mới mở ra thì cơn ngứa ập đến, khiến anh uốn éo hết cả người, thấy không ổn, anh đưa tay bắt lấy một bộ đồ ngủ pijama màu đen huyền. Nhanh chống chạy vào phòng tắm, mở vòi sen tắm lại một lần nữa
Khi cơn ngứa dần dần hết, anh bước ra với vẻ mặt vô cùng khó chịu, bứt rứt. Anh bước xuống lầu, tìm thức ăn ăn. Trong lòng nói rằng khi cậu về sẽ cho cậu biết tay, dám bài mưu anh. Khi ngồi trước tivi, anh vừa ăn vừa nhìn. Tivi hiện lên tin tức về vụ biến thái xảy ra lúc tối hôm qua tầm cỡ 21h34, camera quay lại được tên tội phạm đã dùng khăn bịt miệng nạn nhân lôi vào hẻm tối, sau đó nghe tiếng la hét của nạn nhân, theo hình ảnh, xác định nạn nhân là nam....
Anh vừa nhai vừa nghe tin tức, không biết tại sao, trong lòng hơi bồn chồn, nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ là 21 giờ 24 phút.
Ngọc Hải : em ấy đi đâu rồi nhỉ? Tối thế này rồi...
Nghĩ tới nghĩ lui anh vẫn là đi ra trước cổng ngó nhìn
Giờ này ngoài đường cũng không còn ai. Anh đứng trước cửa ngó qua ngó lại, ngóng ngóng một lúc, ánh đèn của một chiếc xe con chiếu thẳng vào mắt anh khiến anh khó có thể mà mở mắt, anh lấy tay che lại. Chiếc xe dừng ngay trước cửa nhà, Nguyễn Văn Toàn vừa trong xe bước xuống, gương mặt vui vẻ, mỉm cười nói cảm ơn người đàn ông trong xe, Quế Ngọc Hải nhìn đến mắt nổi đốm
Uổng công anh lo cho cậu, thì ra là đi chơi, lần này là một người đàn ông khác nữa
Anh lườm cậu một cái, sau đó đi thẳng vào nhà. Văn Toàn đã thấy Ngọc Hải từ lâu, thấy biểu cảm anh như vậy, cậu có hơi cảm thấy kì lạ. Không lẽ anh muốn quản luôn cả những mối quan hệ xung quanh cậu hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net