CHƯƠNG 17 : NHẬN ĐỆ TỬ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhậm Ngọc Dương con trai của Nhậm Cao Tường bước lại chỗ anh huênh hoang:“Quế Tổng! Đã tìm được người chưa vậy?"

Nguyễn Văn Toàn nhếch môi quay người lại nhìn Nhậm Ngọc Dương giọng nói đầy khinh thường, chế giễu:“Oh ~ Đây chẳng phải là Nhậm thiếu gia Sao? Thật không ngờ chúng ta có duyên đến như vậy đó, chẳng lẽ hôm nay Nhậm thiếu gia lại muốn mất một chiếc siêu xe nữa sao? Chiếc xe kia tôi xài rất tốt."

Nhậm Ngọc Dương vừa nhìn thấy cô liền đứng không vững, ánh mắt kiêng dè, sợ hãi:“Người mà Quế Tổng tìm là cô sao?"

Nguyễn Văn Toàn thấy vẽ mặt anh ta như vậy thì đắc ý vô cùng, nhướng nhướng mày:“Đúng vậy! Đối thủ hôm nay của anh chính là tôi, chúng ta hay mau xuống dưới đó thôi."

Những tay đua nhìn thấy cô thì giật mình run sợ, hồi hộp bước vào trong xe, Nguyễn Văn Toàn bước vào trong xe tay nắm vô lăng, nở nụ cười quỷ dị nói:

“Dám làm khó, ra điều kiện với người đàn ông của chị đây mấy cưng đúng là chán sống rồi."

Những chiếc siêu xe bắt đầu lăn bánh tốc độ rất khủng khiếp, chiếc xe của cô đang dẫn đầu, cô cố tình giảm tốc độ lại cho xe đối thủ chạy gần đến cô liền chèn ép hất xe văng ra ngoài sau đó cô lại tăng tốc độ, rất nhanh đã biết được kết quả cô kiêu ngạo bước ra khỏi xe, đi đến Nhậm Ngọc Dương nhướng mày đắc ý, đầy khiêu khích, Nhậm Ngọc Dương hiểu ý đưa chìa khóa xe cho cô:“Ở phía bên kia."

Nhậm Ngọc Dương đi về phía của Quế Ngọc Hải, khó chịu cau mày:

“Coi như anh may mắn nếu không có Aliyah thì anh đừng hòng mà thắng."

Hạo Tư trừng mắt há hốc mồm quay sang nhìn cô chớp chớp mắt rồi quay lại hỏi Nhậm Ngọc Dương:“Cô ấy chính là Aliyah Sao?"

Nhậm Ngọc Dương cau mày, nghi hoặc:“Các người không biết cô ấy là ai sao? Vậy tại sao các người lại mời được cô ấy chứ?"

Quế Ngọc Hải vắt chân chéo thản nhiên nói như một thói quen:“Cô ấy là người phụ nữ của tôi."

Nhậm Ngọc Dương trợn trắng mắt, những tay đua ở đó sau khi nghe thấy liền lấy điện thoại ra đăng tin cho trong giới đua xe biết, Nhậm Ngọc Dương không nói được lời nào nữa chỉ biết quay người bỏ đi, Hạo Tư ánh mắt ngưỡng mộ, thần tượng, ngẩn ngơ nhìn Nguyễn Văn Toàn:“Cô biết không ngoại trừ lão đại có hai người tôi rất thần tượng là bác sĩ Nguyễn tài giỏi đây và tay đua xe Aliyah nhưng không ngờ hai người lại là một mà còn là người của lão đại nữa chứ."

Hạo Tư ánh mắt kiên quyết, lấp lánh nhìn cô:“Nguyễn tiểu thư! Cô có thể nhận tôi làm đệ tử không?"

Hạo Phú cùng Hạo Dương bật cười nhìn không ra Hạo Tư chính là người giết người không chớp mắt, Nguyễn Văn Toàn bật cười:“Được chứ."

Hạo Tư vui mừng tuyên bố:“Từ hôm nay cô chính là sư phụ cũng chính là chị dâu của tôi."

Vừa nghe hai chữ chị dâu, Quế Ngọc Hải cùng Hạo Phú và Hạo Dương trừng mắt nhìn Hạo Tư, Hạo Tư biết mình đã nói sai liền ngậm miệng lại im lặng, Nguyễn Văn Toàn thấy bọn họ ai nấy sắc mặt thay đổi liền cau mày, khó hiểu nhưng cũng không hỏi. Cô quăng chìa khóa xe của mình cho Hạo Tư, vừa đi vừa nói.

“Cậu lái xe tôi về."

Anh cùng bọn người Hạo Tư cũng đứng dậy rời đi, ra phía bãi đỗ xe cô bấm nút trên chìa khóa“tít... tít" chiếc xe Lamborghini màu đen phát ra tiếng, ánh mắt thích thú,Hạo Tư khó hiểu đi đến hỏi cô:“Sư phụ! Tôi nhớ cô đâu có chiếc xe này đâu? Lúc nãy Nhậm Ngọc Dương đưa cho cô chìa khóa xe là của chiếc xe này Sao?"

Nguyễn Văn Toàn nhướng mày, nhếch môi cười:“Cậu quên quy tắc đua của tôi là gì rồi sao?"

Hạo Tư gật đầu nhớ ra, vuốt vuốt ngực cũng may anh không thách đấu với cô nếu không anh sạt nghiệp mất, Nguyễn Văn Toàn bước lên xe lái xe đi, Quế Ngọc Hải cau mày nhìn Hạo Tư lạnh giọng hỏi:“Quy tắc của cô ấy là gì?"

Hạo Tư lập tức cung kính trả lời anh:“Lão đại! Quy tắc của cô ấy chính là những người mà thua cô ấy thì phải tặng cho cô ấy chiếc xe đắc nhất mà người đó có và ngược lại nếu cô ấy thua thì cũng phải tặng chiếc xe đắc nhất mà mình có, nhưng mà anh biết đó trước giờ cô ấy chưa từng thua."

Về đến Quế Gia cũng đã là buổi chiều, trên bàn của hai người vẫn là một bữa ăn thịnh soạn, vừa ăn cô vừa ngước mặt lên nhìn anh:“Quế Ngọc Hải! Tôi có chuyện này muốn nhờ anh."

Quế Ngọc Hải ngước mặt lên ánh mắt cùng gương mặt ngạc nhiên vô cùng, cô mà cũng có chuyện nhờ anh nữa sao?:“Chuyện gì?"

Nguyễn Văn Toàn cười hì hì với anh:“Tôi nhờ anh cho một số thuộc hạ giỏi âm thầm bảo vệ Clara bạn của tôi."

Anh nhíu nhíu mày nhìn cô:“Bảo vệ? Chẳng phải bạn của em đã có Phạm Gia Bảo vệ rồi sao?"

“Tuy rằng đã có Tiểu Băng nhưng tôi vẫn có chút không yên tâm, nguy hiểm lúc nào cũng rình rập cậu ấy."

Anh nhìn vẻ mặt lo lắng, đáng thương của cô anh không đành lòng từ chối nên gật đầu nói:“Được rồi tôi sẽ sắp xếp người âm thầm bảo vệ bạn của em."

Nguyễn Văn Toàn ánh mắt sáng rực, mỉm cười:“Nhưng trước khi bảo vệ cậu ấy tôi muốn kiểm tra những người đó tôi mới yên tâm."

Anh bật cười khẽ gật đầu, ăn xong cô phòng, anh cũng bước lên sau đó anh gọi điện cho Hạo Dương sắp xếp cho vài người ngày mai đến cho cô kiểm tra thực lực.

Tối nay, anh tha cho cô một bữa, còn cô thì thầm nghĩ anh biết điều nếu tối nay mà anh dám hành hạ cô nữa thì cô sẽ cho anh gãy xương cho mà xem, với sức mạnh của cô thì đó là chuyện nhỏ nhưng khi ngủ cô vẫn luôn đề phòng, thấp thỏm sợ anh nữa đêm đánh úp khiến cô trở tay không kịp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net