CHƯƠNG 49 : LỪA ĐẢO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày liên tiếp Quế Ngọc Hải vẫn không ngừng cho người tìm kiếm thi thể của mẹ mình nhưng lại không thấy gì, anh hoàn toàn gục ngã nhưng lại kiên quyết không tổ chức tang lễ cho bà vì anh luôn nuôi hi vọng trừ khi tìm được thi thể của bà nếu không thì anh vẫn không tin là mẹ mình đã chết.

Hạ Tử Quyên thì rất đắc ý, vui mừng miệng lúc nào cũng cười toe toét nhưng vẫn kiềm chế không cười trước mặt Quế Ngọc Hải, trước mặt anh thì lại giả vờ đau buồn, khóc cùng anh.

Phạm Gia

Nguyễn Văn Toàn mệt mỏi lã người quay về Phạm Gia bước thẳng lên phòng mình ngã lên giường nằm dài. Clara, Galvin và Phạm Nhã Băng cùng Lục Tư Thành mở cửa bước vào, Galvin hỏi cô:

"Tòn Tòn! Sao mấy ngày nay lần nào anh thấy em về cũng đều mệt mỏi, phờ phạc hết vậy?"

Nguyễn Văn Toàn nằm trên giường, mệt mỏi cất giọng:

"Mấy ngày trước em có cứu một người sau đó người đó đã trở thành bệnh nhân của em, hàng ngày em vẫn phải vào chăm sóc người đó."

Lục Tư Thành khẽ cau mày, nghi hoặc hỏi:"Chẳng phải em đã nghĩ làm ở bệnh viện rồi sao? Tại sao lại phải chăm sóc bệnh nhân?"

Nguyễn Văn Toàn mắt nhắm tịt miệng vẫn trả lời:"Bệnh nhân đó muốn em phải đích thân chăm sóc không phải em thì không được."

Phạm Nhã Băng mày càng nhíu chặt hơn, đứng dựa tường khoanh tay hỏi:

"Người đó là ai? Là nam hay nữ?"

"Là một người phụ nữ trung niên rất xinh đẹp và cũng rất nhây."Nguyễn Văn Toàn ngồi bật dậy trả lời xong liền đẩy tất cả mọi người ra:

"Mọi người hãy ra ngoài cho em nghĩ ngơi đi, em mệt lắm rồi." đẩy bọn họ ra, cô đóng chặt cửa lại nằm trên giường nhắm mắt ngủ.

Đến chiều, cô thức dậy bước xuống lầu thấy Phạm Nhã Băng đang ngồi đọc sách, uống trà cô bước xuống ngồi cạnh Phạm Nhã Băng:

“Tiểu Băng! Tớ muốn nhờ cậu một chuyện."

“Hửm!" Phạm Nhã Băng đặt tách trà xuống, quay đầu sang nhìn cô hỏi:

“Có chuyện gì?"

“Tớ muốn nhờ cậu điều mấy thuộc hạ của cậu đến bệnh viện bảo vệ bệnh nhân của tớ."

“Tại sao chứ?" Phạm Nhã Băng nhướng mày thắc mắc hỏi.

“Có người muốn hãm hại giết chết bà ấy, tớ muốn bảo vệ bà ấy."

Phạm Nhã Băng khẽ gật đầu đồng ý:“Được! Cậu cứ chọn ra mấy người đi."

“Tiểu Băng của tớ thật tốt." Nguyễn Văn Toàn vừa nói vừa nhéo hai má của Phạm Nhã Băng.

Nguyễn Văn Toàn lựa chọn bốn người rồi đưa họ đến bệnh viện cùng cô, đứng trước cửa phòng bệnh hít một hơi thật sâu, cô không muốn bước vào chút nào, bởi vì khi cô bước vào cô sẽ nghe câu nói cửa miệng của Lạc Tuyết Nhàn đó là....

“Cạch!" cô mở cửa bước vào.“Tòn Tòn! Cháu đồng ý làm con dâu bác nha."

Lạc Tuyết Nhàn vừa nhìn thấy cô liền lập tức nói câu này, Nguyễn Văn Toàn chỉ cười trừ với bà, đặt đồ ăn xuống bàn rồi chỉ vào mấy người vệ sĩ nói:

“Bác gái! Khi không có cháu bên cạnh bốn người này sẽ bảo vệ bác."

Lạc Tuyết Nhàn cầm lấy đồ ăn, vừa ăn vừa mỉm cười nói:“Cảm ơn cháu! A đúng rồi bác có chuyện muốn nhờ cháu đây."

Bà đặt đồ ăn xuống, tháo chiếc nhẫn trên tay ra đưa cho cô:“Bác nhờ cháu hãy đem chiếc nhẫn này giao đến tận tay con trai bác."

Cô ngạc nhiên  khó hiểu hỏi bà:“ Chẳng phải bác không muốn nói chuyện bác còn sống cho ai biết sao? Sao bác lại nhờ cháu đem chiếc nhẫn này đưa cho anh ta?"

“Chiếc nhẫn này có định vị tuy bác đã loại bỏ nhưng để tránh sơ xuất vẫn nên trả lại cho con trai bác, bác không nở bỏ bởi vì nó là món quà sinh nhật nó tăng cho bác, cháu đến đó bịa đại một lí do gì đó để nó tin."

Nguyễn Văn Toàn miễn cưỡng gật đầu đồng ý, cầm chiếc nhẫn đi đến Quán Thị đưa cho anh, cũng hơn nữa tháng cô chưa được không lại anh không biết bây giờ anh ra sao? Sống tốt không?

Quế Thị

Nguyễn Văn Toàn bước vào đi thẳng đến chổ tiếp tân, cô lịch sự cười nhẹ nói:“Tôi muốn gặp chủ tịch phiền cô thông báo một tiếng."

Bình thường tiếp tân sẽ ít khi gọi điện báo nhưng đã từng gặp cô nên nhân viên tiếp tân đã gọi điện, người nghe máy là Hạo Dương:

“Alô! Có chuyện gì?"

Nhân viên tiếp tân báo:“Dạ thưa có Nguyễn tiểu thư muốn đến gặp chủ tịch."

Chỉ một lúc sau, Hạo Dương đã có mặt để Dân cô lên trên phòng chủ tịch, bước vào phòng thấy anh đang kí hồ sơ, hợp đồng rất chăm chú, Hạo Dương đưa cô vào xong liền nhanh chóng đi ra ngoài, Quế Ngọc Hải ngẩn đầu lên nhìn cô:“Em đến tìm anh là có chuyện gì sao?"

Nguyễn Văn Toàn bước đến đặt chiếc nhẫn lên bàn làm việc, Quế Ngọc Hải vừa nhìn thấy chiếc nhẫn đã lập tức phản ứng, đứng bật dậy vội vàng hỏi:“Tại sao em lại có chiếc nhẫn này?"

Cô bịa đại một chuyện nói với anh:“Em vô tình nhặc được thấy trên nhẫn có kí hiệu giống với kí hiệu trên chiếc nhẫn của anh nên em nghĩ chắc có liên quan đến anh nên đem đến cho anh."

Anh cầm lấy chiếc nhẫn rồi hỏi cô:“Em nhặc được nó ở đâu?"

“Trên cây cầu đi đến trung tâm mua sắm."

Cứ tưởng đó là hi vọng nhưng không khi nghe cô nói anh hoàn toàn mất hết hi vọng, cô nhìn thấy anh tiều tụy, gầy hơn trước rất nhiều, nhìn anh như vậy cô rất đau lòng, quay người rời đi cô bị giữ chặt lại bởi cánh tay to lớn của anh, anh ôm cô từ phía sau:

“Đừng nhúc nhích để anh ôm em một lát thôi, chỉ một lát anh sẽ buông tay."

Cứ thế cô đứng im cho anh ôm, chưa đầy năm phút anh đã buông cô ra, thấy cô rời đi anh quyến luyến, anh rất muốn níu tay cô lại nhưng anh không thể làm vậy vì cô đã được tự do rồi anh không thể ích kỷ như vậy không thể giữ cô làm của riêng mình.

Bước khỏi phòng chủ tịch, nhìn thấy Hạo Dương, Hạo Phú, Hạo Tư cô chợt nhớ ra gì đó liền hỏi bọn họ:

“Tôi có chuyện muốn hỏi các người."

Hạo Phú nhìn cô cất tiếng:“Cô cứ hỏi."

Nguyễn Văn Toàn giọng nói nhỏ chỉ vừa đủ cô và bọn họ nghe:“Mẹ của lão đại các người là người như thế nào?"

Bọn người Hạo Phú nhìn nhau, Hạo Tư bèn trả lời cô:

“Phu nhân là một người lạnh lùng, hơi khó tính là một người rất kiên định, quyết tâm nếu muốn một chuyện gì đó, là một người nói một là một hai là hai."

Khóe môi cô giật giật, tức giận quát lớn:“Lừa đảo!!!"

Bọn họ thấy cô phản ứng như vậy liền chớp mắt nhìn cô, Hạo Phú nhìn cô khó hiểu hỏi:“Lừa đảo? Cô nói vậy là sao?"

Cô lắc đầu, cười gượng:“Không có gì? Tôi chỉ hỏi vậy thôi, tôi đi đây."

Nguyễn Văn Toàn rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm:“Các người lừa đảo, cái gì mà lạnh lùng, hơi khó tính nói một là một hai là hai chứ?"

Quay về bệnh viện, quay vào phòng nhìn thấy Lạc Tuyết Nhàn đã thay đồ bình thường không còn mặc đồ bệnh nhân, cô cau mày hỏi:

“Bác muốn đi đâu sao?"

Lạc Tuyết Nhàn lập tức trả lời:“Bác muốn xuất viện, cháu hãy đi làm thủ tục xuất viện cho bác đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net