Chương 67: VẠCH TRẦN (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghê Quân Dao hoảng sợ xách váy chạy ra ngoài, "Áaaaaaa.....!!!!" Vừa chạy ra đến cánh cửa thì cánh cửa được mở ra, Tô Vũ từ bên ngoài bước vào khiến Nghê Quân Dao sợ xanh mặt, kinh hãi lùi lùi lại. 

Lùi lùi lại, Nghê Quân Dao lại đụng phải người phía sau, cô ta quay lại nhìn thấy gương mặt đầy sát khí đáng sợ của Lạc Tuyết Nhàn. Nghê Quân Dao ngã khụy xuống đất hét thất thanh, sợ hãi, run rẩy miệng liên tục nói:"Ma! Ma! Đừng lại đây! Đừng lại đây." 

Dạ Thành Đông tròn mắt, đôi mắt đỏ ngầu gọi:"Mẹ! Là mẹ thật sao?" 

Hạo Tư đi đến gần Tô Vũ nắm lấy tay cô, sống mũi bắt đầu cay cay: 

"Tiểu Vũ! Đúng thật là em rồi, em vẫn còn sống." 

Nghê Quân Dao nghe Hạo Tư nói Tô Vũ vẫn còn sống thì ngẩng đầu, đứng dậy nhìn kỹ Lạc Tuyết Nhàn và Tô Vũ quả thật là còn sống:"Hai người vẫn còn sống?" 

Lạc Tuyết Nhàn nhìn cô ta bằng con mắt viên đạn:"Dĩ nhiên là tôi phải còn sống còn sống để chờ đến ngày này, ngày tôi vạch trần bộ mặt thật của cô." 

Nghê Quân Dao trợn mắt, quay người nhìn Vũ Khiết Du chỉ tay vào mặt Vũ Khiết Du, giọng nói tức tối:"Là cô! Là cô đúng không? Chỉ có cô là biết mọi chuyện tôi chỉ nói và kêu cô làm những chuyện này." 

Vũ Khiết Du nhếch môi mỉm cười đi đến gần Nghê Quân Dao:"Đúng vậy là tôi đó, ngay từ đầu mục đích của tôi chính là tiếp cận cô để tìm bằng chứng vạch trần tội ác của cô." 

Nghê Quân Dao đôi mắt đỏ lên, quát lớn tiếng:" Tại sao lại làm vậy hả? Tôi không có thù oán gì với cô." 

Vũ Khiết Du nở nụ cười trào phúng:"Để tôi nói cho cô biết một chuyện tôi họ của tôi không phải là họ Vũ họ của tôi là họ Tô tên thật của tôi là Tô Khiết Du tôi là em gái ruột của Tô Vũ." 

Nghê Quân Dao giật mình, bàng hoàng:"Cái gì? Cô là em gái của Tô Vũ? Nhưng lúc cô xuất hiện thì Tô Vũ vẫn chưa chết mà? Tại sao cô lại làm vậy?" 

Vũ Khiết Du không phiền giải thích cho cô ta biết:"Đơn giản thôi khi tôi biết cô có âm mưu hại chị Quyên Quyên thì tôi đã từ New Zealand về đây để tiếp cận cô vì chị Quyên Quyên có ơn với chị em chúng tôi tôi xem chị ấy như là chị ruột của mình vậy. Tôi không thể nào để cô hại chị ấy được." 

"Chát! Chát! Chát!" Lạc Tuyết Nhàn đánh ba cái tát liên tiếp lên mặt của Nghê Quân Dao:"Chỉ vì tôi phản đối cô ở bên cạnh con trai tôi mà cô đã hãm hại tôi nếu như lúc đó Quyên Quyên không xuất hiện kịp thời cứu tôi thì tôi đã bị cô hại chết từ lâu rồi ba cái tát này là tôi đánh cho tôi và Quyên Quyên." 

"Chát! Chát! Chát! Chát!" Tô Vũ đánh liên tiếp vào mặt Nghê Quân Dao khiến mặt cô ta bây giờ đã in rất nhiều dấu tay đỏ ửng, choáng váng, Tô Vũ lạnh lùng, giọng nói sắc lạnh: 

"Mấy cái tát này là tôi đánh cho tôi và chị Quyên Quyên nếu như lúc đó không nhờ Khiết Du đến bảo tôi đi ra nhanh khỏi xe thì tôi đã tan xương nát thịt rồi đồ bà độc ác." 

"Chát! Chát! Chát! Chát! Chát! Chát!" Bạch Nhã Băng lao đến đánh tới tấp, cô đã không nhịn nổi nữa rồi, lúc nãy khi nhìn thấy đoạn clip Hạ Tử Quyên đau đớn, khổ sở bị cô ta hành hạ lúc đó cô đã muốn lao đến xé xác Nghê Quân Dao ra thành trăm mảnh:"Đồ đê tiện! Cô hại Quyên Quyên ra nông nỗi như vậy hôm nay tôi phải giết cô tôi mới hả dạ, rút gân lột da của cô ra." 

Nghê Quân Dao đã choáng váng, say sẫm ngã xuống đất. Toàn bộ cảnh tượng, lời nói Tiểu Ân và bạn của mình đã nghe hết tất cả, Tiểu Ân hơi thở dồn dập, tay siết chặt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net