Chương 4: Cô có dám thề không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước lạnh chảy dọc xuống tóc, cả người An Nhu giật mình run rẩy.

Cẩm Lê thuận tay đem chậu nước bỏ một bên, nhìn cô ta nở nụ cười: "Tỉnh táo thêm chút nào chưa?"

An Nhu mở to mắt, hít một hơi phẫn nộ lườm Cẩm Lê: "Cô!"

"Tôi làm sao?"

Khuôn mặt Cẩm Lê bỗng nhiên trầm xuống.

Cô tiến lên, nắm lấy cổ áo ngủ của An Nhu, đôi mắt tựa như hàn băng.

"An Nhu, cô âm thầm làm những chuyện bẩn thỉu là vì cô thực sự cho rằng người khác không thể biết sao?"

"Cô đưa tôi đi gặp nhà đầu tư, là muốn giúp tôi nổi tiếng sao? Chứ không phải vì khuôn mặt xinh đẹp của tôi đem tôi bán để đổi lại tài nguyên cho bản thân?"

An Nhu kinh ngạc trợn mắt: Bạch Cẩm Lê sao cô có thể biết?

"Cô đem tôi đổi lại ân tình, cô có nghĩ rằng nếu tối qua cô rời đi, tôi phải tiếp rượu sau đó thuận theo Vương tổng để ông ta muốn gì thì làm không?"

"Tôi, tôi không có!" An Nhu lớn tiếng phủ nhận

"Tôi không có thật nha!"

Cẩm Lê buông cô ta ra thậm trí còn giúp cô ta vuốt cổ áo.

Người con gái đối diện đang mạnh mẽ lại trở nên ôn nhu nhưng không hề khiến An Nhu thở phào một hơi.

Cô nhìn sắc mặt Cẩm Lê bình tĩnh trở lại, trong lòng càng sợ hãi.

Tại sao? Chẳng qua chỉ trôi qua hai giờ, Bạch Cẩm Lê sao có thể biến thành thế này?

Không chỉ như người lạ, còn khiến người ta sợ hãi bất an

"Tôi cũng hy vọng là cô không có, An Nhu" Cẩm Lê bình tĩnh nói.

"Bởi vì tối qua tôi dị ứng, chỉ uống duy nhất ly rượu đó"

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô nhìn chằm chằm An Nhu: "Cô biết đấy, nó suýt nữa lấy mạng của tôi"

Không phải thiếu chút nữa.

Sau khi Bạch Cẩm Lê thấy khó chịu, mượn cớ lừa Vương tổng ra ngoài, chuẩn bị gọi điện thoại cầu cứu.

Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, cô ta lại ở trong phòng với người đàn ông xa lạ.

Cuối cùng thì biến thành mình.

Khi Cẩm Lê nhập vào cơ thể này đã không còn dấu hiệu của sự sống.

Bạch Cẩm Lê đã chết.

Nhưng chuyện kì lạ là, Cẩm Lê không hề cảm nhận được nửa phần dấu vết của linh hồn Bạch Cẩm Lê, giống như...

Cơ thể này không hề tồn tại linh hồn của riêng nó.

Cẩm Lê nhíu chặt lông mày, trong lòng có chút khó hiểu.

An Nhu chỉ cảm thấy nét mặt Cẩm Lê có chút đáng sợ.

Cô vô thức phủ nhận: "Tôi không hề hạ thuốc cậu, tôi cũng không đem cậu đi tặng, cậu phải tin tôi Cẩm Lê, tôi là người bạn tốt nhất của cậu!"

Cô không hề muốn Cẩm Lê đối phó, gây phiền phức với cô.

Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Cẩm Lê nhìn An Nhu với ánh mắt dò hỏi, An Nhu chỉ cảm thấy lúc này, chính mình bị cặp mắt sáng ngời kia nhìn thấu triệt để.

"Cậu thật sự không làm sao" Cẩm Lê dường như hoài nghi hỏ.i

An Nhu nhanh chóng gật đầu.

Cẩm Lê cười cười: "Nói suông như thế này tớ không thể tin, hay là cậu thề đi?"

An Nhu sững sờ một lúc.

Đầu năm nay, còn ai tin lời thề sao?

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên bản thân chẳng qua bị lừa bở dáng vẻ của cô ta thôi. Cô còn nghĩ cô ta có thể nói được cái gì? Thì ra là thề?

Quả nhiên vẫn là con ngốc.

Loại thề như thế này không phải chỉ là thuận miệng nói một câu sao?

Cô thoải mái nói một câu: "Được, tớ thề!"

Cẩm Lê dường như khẽ cong cong khóe môi

Cô nhìn người trước mặt, cố tình nhắc nhở cô ta: "An Nhu, thề kiểu này, tuyệt đối không thể tùy tiện nói. Đặc biệt là với tớ"

Cô là cá chép thần độc nhất vô nhị trên thiên giới, vận khí may mắn.

Đứng trước mặt cô lập lời thế chắc chắn sẽ ứng nghiệm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net