Chapter 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/Trở về nhà, Tần Thiển gọi điện thoại cho bố của mình./
" Bố Lục Tây Diễn đã có người mình thích rồi, bố cũng có được tiền sính lễ 200 triệu tệ đủ để cứu sống công ty nhà mình rồi, bố cho con ly hôn với anh ta đi. "
" Nói gì vậy hả, nếu mày dám ly hôn với Lục Tây Diễn thì ta sẽ dấu luôn quả tim của mẹ mày để phẫu thuật. "
" Bố à! Lục Tây Diễn không thích con, con cũng không thích anh ta, bọn con....hựm. " (tút, tút...)
" Cô diễn cũng tốt đấy, cô không thích tôi còn ở nhà của tôi làm gì. "
" Anh... sao anh lại về đây. "
" Sao thế tôi về mà còn phải báo cáo với cô cơ à. "
" Tôi không có ý này. "
Tây Diễn ném tờ giấy ly hôn vào người Thiển Thiển " ký vào đi "
" Lục tiên sinh thật ra lúc chiều tôi cũng muốn ly hôn với anh rồi, nhưng mà bố tôi nói rồi, nếu tôi ly hôn ông ấy sẽ không chữa bệnh cho mẹ tôi nữa, vì thế nên..."
" Đừng có diễn nữa Tần Thiển, cô nói nhiều như vậy tóm lại là vẫn không chịu ly hôn thôi. "
" Tôi hỏi cô cô có chắc là sẽ giết được tôi rồi kế thừa tài sản không? "- Lục Tây Diễn tức giận đẩy mạnh Thiển Thiển xuống sofa.
" Tôi không hiểu anh đang nói gì cả. "
Anh ta chỉ tay vào mặt Tần Thiển thẳng thừng nói: " Còn giả vờ à con gián điệp này!!! "

Lục Tây Diễn nhìn thấy một hợp thuốc nhỏ đáng nghi vực liền cầm lên và quát thẳng vào mặt Thiển Thiển: " Đây là cái gì? "
Thiển Thiển ngơ ngác nhìn.
" Được lắm con tiện nữ này, trong đêm tân hôn còn ở cùng với người đàn ông khác. "
" Mặc dù tôi không thích anh nhưng tôi cũng không có phản bội anh. "
Tây Diễn nghi vực loại thuốc tình đó là do Thiển Thiển mua để dụ dỗ người đàn ông khác nhưng anh ta đâu biết rắng chính người đưa hộp thuốc cho Thiển Thiển là Tiểu Nhã người mà anh ta nghĩ rằng đã cứu mạng mình.
Anh ta giơ tay tát Thiển Thiển một cú.
" vậy sao vật chứng đã rõ dành dành rồi mà vẫ còn ngụy biện. "
" Cô thèm khát đến vậy cơ à? Vậy thì tôi sẽ xem cô diễn tới đâu. "
Lục Tây Diễn lập tức kéo thiển Thiển đến một quán Bar, ẩy mạnh cô ấy xuống sàn nhà, anh ta ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế. Một tên trong phòng liền chạy đến bên Thiển Thiển.
" Ây Lục tổng lần này đến còn không quên dẫn một em gái xinh tươi đến à?? "
Tay anh ta sờ mó lên làn da trắng nõn của Thiển Thiển, hít hà tóc của cô ấy.
" Đừng chạm vào người tôi "
" Có cá tính đó, nào uống với anh một ly đi, nào..."
Anh ta kéo Thiển Thiển lên trong tiếng gào thét vô vọng của cô ấy, thấy vợ mình bị bắt nạt nhưng Lục Diễn không hề có động thái gì mà còn khoanh tay đứng nhìn.
" Em gái à em có biết uống rượu không?"
" Tôi không biết "
" Không biết cũng không sao, anh đây dạy em uống, nào..."
Anh ta ôm trầm lấy Thiển Thiển, Thiển Thiển vừa khóc vừa gắng gượng đẩy hắn ta ra.
" Hãy tha cho tôi, tôi là vợ của..."
" Tôi đã đưa cô đến đây thì phải biết làm tròn bổn phận đi, làm không được thì cút cho tôi. "
Thiển Thiển (suy nghĩ): Mình không thể rời khỏi Lục Gia, mình mà đi rồi bố nhất định sẽ dày vò chết mẹ mình.
Cô cầm lấy ly rượu trên tay người đàn ống kia tu một hơi thật dài, nhoáng cái đã hết sạch ly rượu.
" Phải vậy chứ, ngoan lắm. Đi theo anh nào. "
Tây Diễn vô tình nhìn thấy chiếc bớt đỏ trên cổ của Thiển Thiển làm anh ta suy nghĩ đến người con gái hôm đó đã từng cứu anh ta, người mà anh ta cho rằng đó là Tiểu Nhã.
" Tại sao cô ta lại có vế bớt đó. " (suy nghĩ).
" Em gái xinh đẹp, đi nào. "
" Đừng mà! Đừng mà! Lục Tây Diễn anh thích bị người khác cắm sừng vậy à. "
*suy nghĩ* ( đầu óc mình đang bị gì ấy nhỉ, sao cứ nghĩ cô gái đêm hôm đó là cô ta, rõ ràng cô ta đã làm bậy để có thai luôn rồi).
" Nếu như cô đã nói vậy, thì..."
" Lục tổng tôi có thể đưa người đi không?"
*suy nghĩ* (không phải chứ ít nhất mình cũng là vợ của anh ta, cho dù anh ta không ưa mình cũng không đến nỗi muốn làm nhục mình như vậy).
" Tùy cậu!!!"
Người đàn ông kia liền kéo Thiển Thiển đi, cô hoàn toàn suy sụp trong lời nói của Lục Diễn.
" Chúc cậu chơi vui vẻ nhá "
" đừng nhìn Lục tổng nữa, anh ấy coi em là bảo vật thì anh sẽ coi em là bảo bối mà. Đến đây nào "
" Lục Tây Diễn tôi cũng chỉ là nạn nhân, anh đối sử với tôi vậy anh nhất định sẽ phải hối hận. "
Vừa dứt lời Thiển Thiển lập tức bị kéo đi.
Lục Tây Diễn tức giận liền đập vỡ cái lý trên tay.
/Trên đường trở về nhà/
" Lục tổng Tần tiểu thư bị Cố Ngũ đưa đi rồi, sợ rằng sẽ mất đi chinh tiết . "
" Cô ta có ngày hôm nay đều là cô ta tự chuốc lấy. "
Tiếng điện thoại reo lên.
" Tây Diễn tao sắp có một ca đại phẫu thuật không thể thay thuốc cho mày được, tao đưa sđt của em gái tao cho mày. Lần này, mày tìm em ấy giúp đỡ đi."
" Được! tao biết rồi "
Tin nhắn hiện đến.
" Cái gì sao lại là cô ta được chứ "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#laneila