26 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 26:

  Trận đấu súng chấn động cả nước đã diễn ra một tuần.
Bọn Tần Vịnh sau khi bị thẩm vấn hết sức chặt chẽ hết lần này đến lần khác, rốt cuộc cũng được tự do hoàn toàn."Không có anh, đám con tin đâu chỉ một chết, tám bị thương chứ? Giờ còn dám nghi ngờ anh là đồng bọn, muốn điều tra anh, thật là làm lòng người ta băng giá mà." Tần Vịnh bày ra bộ dạng Tây Thi nhăn mặt, định tranh thủ sự đồng tình của Lâm Phàm.
Cứ tưởng trải qua việc Lâm Phàm chủ động hôn hắn lần trước, thân phận nô tài của hắn có thể lật mình thành địa chủ rồi, cho dù không được làm địa chủ thì làm anh nông dân bình thường cũng được đi, ai dè mọi chuyện vẫn y như cũ, cô vẫn không tiến thêm một bước nào."Đó là trình tự bình thường, cần phải điều tra mấy con cá lọt lưới.
Hơn nữa chúng ta có thể ra khỏi đó, hiềm nghi cũng không nhỏ." Lâm Phàm cẩn thận khử trùng vết thương sau lưng cho hắn."Hứ, anh mà là đồng đảng với cái loại ấy á?" Tần Vịnh tức tối, lại nói "Sao bọn họ không mời Hera về kiểm tra luôn đi?"Lâm Phàm lườm hắn "Cô ta vừa tới gần đám đông liền biến mất tăm, không ai phát hiện ra."Giúp hắn mặc áo vào, Lâm Phàm cầm trái cây trên bàn lên chuẩn bị đi qua phòng bệnh kế bên thăm Trân Hương.
Vừa đứng dậy thì cánh tay đã bị Tần Vịnh giữ chặt.
Cô ngạc nhiên nhíu mày quay đầu nhìn hắn."Em đi đâu? Lại đi thăm cái cô Trân Hương đó hả?" Tần Vịnh ghen tức hỏi, ngày nào Lâm Phàm cũng mất quá nửa thời gian cho cái bà cô đanh đá kia, làm hắn bực mình."Ừ.""Anh còn dễ nhìn hơn cô ta nhiều, em nhìn anh là đủ rồi." Xưa giờ hắn chả biết cái chữ mặt mũi viết ra sao, cố sống cố chết níu tay cô, nói cái gì mà hôm nay muốn cô ở lại bàn bạc chuyện liên quan đến đại sự đời người của bọn họ.Lâm Phàm hơi cau mày gạt tay hắn ra "Nhà Trân Hương còn chưa biết cô ấy bị thương, một mình cô ấy ở bệnh viện rất tội nghiệp.""Anh cũng tội nghiệp nè, Lâm Phàm vợ anh chẳng quan tâm anh chút nào."Tần Vịnh bắt đầu biến thân thành Tần vô lại, càn quấy thiếu điều lăn lộn khóc la om sòm.
Lâm Phàm vừa thẹn vừa giận trừng hắn "Ai là vợ anh!""Ui? Anh nói này, đồng chí giải phóng quân, sao em có thể trở mặt không nhận người chứ! Em đè anh ra hôn rồi còn không phải vợ anh à?" Tần Vịnh hùng hồn chất vấn, khí thế cứ như hận không thể tự lập cho mình một tấm bài trinh tiết không bằng."Bất chấp lý lẽ!" Lâm Phàm thẳng thừng hất đầu đi, quăng Tần vô lại kiêm Kojiro mặt mày đáng thương đằng sau, đau thương nhìn gáy cô dưới góc nghiêng 45 độ.Trân Hương nằm trong phòng bệnh kế bên, mặt mày âm trầm, thấy Lâm Phàm vào lập tức mỉm cười.
Lâm Phàm thấy thế âm thầm than thở.
Ngày đó sau khi Trân Hương kêu tên cô gái kia xong, chỉ trong thời gian ngắn tới mức bọn họ không kịp đề phòng, Hera bắn một phát vào bả vai không bị thương của Trân Hương.Hera cười tươi như hoa, e thẹn nói "Người biết tên tôi đều là người chết.
Cả anh Tần cũng không biết đấy! Nhưng tôi không thể giết cô, mạng cô để lại đó đã.
Ồ? Ánh mắt cô rất thú vị, không cam lòng à? Hi hi.""Lại nghĩ sao?" Lâm Phàm lo lắng ngồi bên cạnh, bắt đầu gọt trái cây.
Từ sau hôm đó Trân Hương luôn chìm vào suy tư, vẻ mặt luôn đầy căm hận khiến cô rất bất an."Không có.
Phàm tử, vì sao Tần Vịnh nhà cậu lại làm ăn với bọn chúng? Làm ăn cái gì?" Trân Hương quay đầu nhìn Lâm Phàm chằm chằm, thử tìm đáp án từ trên mặt cô.Lâm Phàm ngại ngần xoay con dao gọt trái cây, từng lớp vỏ đều đặn rớt xuống "Tớ cũng không biết.""Phàm tử, cậu không cần che giấu giúp anh ta.
Ả Hera đó là một thành viên trong đảng mafia lớn nhất.
Nghe nói chồng ả còn tàn bạo biến thái hơn, chẳng những bọn chúng buôn lậu vũ khí, thậm chí còn có nhà máy sản xuất vũ khí riêng.  

  Vì sao Tần Vịnh lại giao dịch với chúng?" Trân Hương hỏi liền một mạch vấn đề liên quan đến súng ống, làm Lâm Phàm không kịp trở tay."Tớ không biết." Lâm Phàm lẳng lặng cắt táo thành từng miếng, rũ mắt xuống, vẻ mặt phức tạp."Nếu Tần Vịnh làm ra chuyện tội ác tày trời, cậu cũng định che giấu dùm anh ta ư?" Vẻ mặt Trân Hương có chút dữ tợn, nếu không phải hai vai bị thương chỉ sợ giờ phút này cô ấy đã bật dậy tóm lấy cô tra khảo rồi.Lâm Phàm một mực im lặng, cắt táo thành từng miếng đều tăm tắp.
Chờ đến khi cắt xong miếng cuối cùng cô mới bình thản nói "Đến địa ngục anh ấy cũng chịu đi cùng tớ, sao tớ lại để ý việc anh ấy làm.
Cho dù có một ngày anh ấy giết người, tớ cũng sẽ giúp anh ấy chôn xác.
Tớ chưa hề nói mình là người tốt, cũng chưa từng có ai vì tớ mà vứt bỏ tính mạng.
Càng chưa từng có ai ngày nào cũng kiên nhẫn đưa đón tớ đi làm, nhớ kỹ từng ly từng tý mơ ước tớ nói ra trong lúc vô tình, sau đó cố gắng thực hiện mang lại bất ngờ cho tớ.
Thế nên, cho dù anh ấy có gây ra chuyện tày trời tới đâu đi nữa, tớ cũng bằng lòng gánh vác cùng anh ấy."Những lời này Lâm Phàm nói rất dứt khoát, thong thả, nói xong cô cũng thấy nhẹ nhõm hẳn, dường như trút hết tất cả những suy nghĩ đè nén trong lòng bấy lâu ra.Sắc mặt Trân Hương càng lúc càng khó coi "Cậu quên lời thề lúc chúng ta nhập ngũ rồi sao?""Vì anh ấy, tớ không quan tâm việc mình trở thành người thất hứa.
Trân Hương, tớ biết cậu nghĩ gì.
Có lẽ sau này tớ sẽ hối hận, nhưng hiện giờ tớ rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.
Vậy là đủ rồi.
Thậm chí chúng ta không thể bảo đảm bản thân có thể bình an sống hết đời này, đúng không?""Cậu đúng là bị thằng cha kia tẩy não rồi!" Trân Hương tức giận gạt trái cây Lâm Phàm đưa tới, căm tức trừng cô, không hiểu vì sao đồng đội tốt nhất ngày xưa, đồng chí chính trực nhất lại vì một người đàn ông mà vi phạm lời thề của người lính, thà rằng làm một tên tội phạm.Lâm Phàm không nói chuyện, cô tự nhận mình không phải thánh nhân, không có giác ngộ vì lê dân bá tánh trong thiên hạ mà dâng lên tất cả.
Cô chỉ muốn cùng một chỗ với người yêu cô, bất kể là làm gì.Khẽ thở dài một tiếng, cô lấy khăn giấy lau kỹ dao gọt trái cây, cất đàng hoàng xong mới đứng dậy "Tớ đi trước đã, đợi cậu bình tĩnh lại tớ lại qua.""Nếu Tần Vịnh thật sự tham gia, có ngày anh ta bị bắt cậu làm sao đây? Cậu đã nghĩ kỹ hậu quả chưa?" Trân Hương nôn nóng rống lên với bóng lưng cô, điều đó là cái cô không muốn nhìn thấy nhất."Cậu nói tất cả đều là giả thuyết.
Nhưng nếu thật sự có ngày anh ấy bị bắt, tớ sẽ cùng ngồi tù với anh ấy.
Nếu anh ấy chết, tớ cũng đi theo anh ấy.
Lúc trước sống là vì không tìm thấy lý do chết mà thôi.
Trân Hương, thật ra cậu luôn nghĩ tới Hera, bởi vì cậu muốn tự tay bắt cô ta để chứng minh bản thân, phải không?" Lâm Phàm biết mình nói hơi nặng nhưng cô không muốn lập lờ.
Sau khi Hera bắn Trân Hương, cô ấy luôn buồn bực sầu não, lần đầu tiên cô ấy bại trận, hơn nữa hoàn toàn thảm bại.Thấy mặt Trân Hương xanh lét, cô biết mình nói đúng rồi.
Lâm Phàm có chút thương cảm, nhếch miệng "Tớ đi trước, buổi chiều sẽ hầm canh bồ câu cho cậu."Trân Hương ngoảnh mặt mím môi không nói, vành mắt đỏ hoe.Đăm chiêu đi tới cửa sổ hành lang, nhìn phong cảnh bên ngoài thở hắt ra.Ngoài cửa sổ, lá phong đỏ thắm cả con đường nhỏ, thỉnh thoảng vài phiến lá lượn lờ theo gió.Vài bệnh nhân mặc đồng phục người bệnh ngồi trên xe lăn, do hộ lý hoặc người nhà đẩy đi tản bộ.
Bọn họ đều là nhân vật chính trong thế giới của mình, có người yêu, có người quan tâm, cũng có người yêu họ, quan tâm họ.Lâm Phàm mỉm cười nhìn ánh mặt trời ấm áp, bởi vì cô cũng có một người như vậy.Thưởng thức phong cảnh đủ rồi, chậm rãi đi về phòng Tần Vịnh nhưng mở cửa vào phòng lại phát hiện giường không phòng trống.
Đang thắc mắc đột nhiên bị kéo vào một vòm ngực rộng rãi, thoáng trong chớp mắt Lâm Phàm nhận ra hơi thở đàn ông đặc trưng của Tần Vịnh.
Mùi vị này khiến cô nảy sinh cảm giác an toàn, ỷ lại.
Nghe nói chỉ cần bạn thích một người đàn ông, bạn có thể ngửi thấy mùi vị độc nhất vô nhị trên người anh ta.
Có phải là hơi thở này không?"Em sẽ không hối hận, anh không để em vi phạm lời thề quân nhân.
Anh cũng sẽ không chết, bởi vì đời này phải đi cùng em." Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Tần Vịnh, tuy rất khẽ nhưng chấn động tai cô, khiến tai cô ngưa ngứa, ngứa tới tận lòng cô."Nghe lén?" Giọng Lâm Phàm không vui nhưng vẫn mặc hắn ôm mình, không cử động."Anh là loại người đó à? Cô ngốc nào đó lại quên mang ví tiền theo, anh lo em đi ra ngoài mua đồ mất mặt." Đương nhiên Tần Vịnh sẽ không thừa nhận, mặc dù quả thật hắn vô tình nghe thấy."Anh cứ kiếm cớ đi, đằng nào cũng là anh nói, lên giường nằm mau." Lâm Phàm ra lệnh, cô không phải người ưa so đo chuyện vặt vãnh.
Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của cô, tất cả đều là mây trôi.
Nếu cô đã lựa chọn yêu hắn, vậy cô sẽ bao dung tất cả."Ôm lát nữa đã." Tần Vịnh hưởng thụ vùi đầu vào hõm cổ cô, ngửi mùi thơm dễ chịu trên người cô."Bệnh nhân, làm phiền anh lên giường nằm, bây giờ phải xét nghiệm máu." Y tá đứng ngay cửa, bực mình nói, cô lịch sự đứng ở cửa phòng chờ nửa ngày, kết quả hai người này còn ôm ôm ấp ấp không chịu thả ra, còn ôm từ đằng sau nữa chứ, đóng Titanic à? Bịn rịn lưu luyến? Còn chưa đủ sao!"Sao cứ cách ngày lại xét nghiệm máu một lần." Tần Vịnh cực kỳ bất mãn y tá phá hỏng không khí, thấy cô ta muốn rút máu quý của hắn, trình độ bất mãn tăng lên trăm phần trăm."Lịch đã sắp xếp như thế." Y tá lười nhiều lời, cô ta nói sao giờ? Chẳng lẽ nói, xin lỗi anh, bởi vì chúng tôi rút máu anh để cầm đi xét nghiệm, xét nghiệm rồi thì có thể đòi anh trả phí xét nghiệm, mà biết phí xét nghiệm là gì không? Là tiền."Lúc nào anh ấy có thể ra viện?" Lâm Phàm dựa người bên cạnh Tần Vịnh, thấy y tá thẳng tay ghim kim vào cánh tay hắn bắt đầu rút máu, có phần phát hoảng."Cái này cô đi hỏi bác sĩ đi." Y tá thành thạo rút kim ra, đặt một cục bông lên vết kim nhìn cô, "Đè." Nói xong lắc mông đi, rủa thầm: hứ, dù sao gã đẹp trai này cũng có đàn bà rồi, mình chả cần nhiệt tình quá làm gì.Lâm Phàm vội vàng thò tay đè giúp hắn, ngừa máu chảy ra lãng phí, trong lòng thầm nghĩ lúc về phải hầm canh gan bồi bổ cho hắn."Anh thấy anh có thể ra viện được rồi.
Meowth ở nhà Lâm Lỗi không biết bị nuôi thành cái gì nữa." Tần Vịnh dựa đầu vô bờ ngực đầy của Lâm Phàm hưởng thụ.
Người kiểu gì nuôi ra chó giống đấy, chó bị Lâm Lỗi nuôi nói không chừng sẽ ngu ngốc giống hắn."Đợi bác sĩ đến rồi hỏi.
Anh nằm xuống trước đi, em về nấu canh.""Kêu má Trương làm là được rồi, em đi đi về về mệt lắm." Tần Vịnh bực bội bĩu môi, Lâm Phàm lại cười nói "Có thể nấu canh cho mọi người thật ra cũng rất hạnh phúc.""Vậy hôn anh cái đã rồi đi." Tần Vịnh chu mỏ, chiếu theo lệ thường đòi ăn đòn, vốn hắn cho rằng Lâm Phàm sẽ như bình thường hất mặt đi mất.
Lại sững sờ thấy cô sán lại gần, tiếp đó hai đôi môi chạm vào nhau nhanh như chớp.
Lúc Tần Vịnh mừng như điên tính tóm Lâm Phàm lại tiếp tục tiến sâu thì, Lâm Phàm rút ra.
Cô vỗ về hai má ửng đỏ, cười khẽ "Em đi về đã."Nhanh nhẹn đi ra khỏi đại sảnh bệnh viện, đột nhiên liếc thấy một bóng người chui vào thang máy.
Vừa vặn người kia quay lại, bốn mắt nhìn nhau.
Đối phương đột ngột nhìn cô cười quỷ dị, kế đó nụ cười kia bị cánh cửa thang máy che khuất.
Lâm Phàm rùng mình nhìn cửa thang máy, là Hera!  

CHƯƠNG 27:

Lâm Lỗi Không Được Chờ Mong


Lâm Phàm xông vào thang máy điên cuồng ấn số, nhìn bảng hiển thị số tầng đi xuống với tốc độ chậm như sên mà nóng hết ruột gan.
Cô cắn răng, xoay người chạy vào lối cầu thang bộ, chạy như điên không ngừng nghỉ lên lầu 8.
Trong lòng thấp thỏm suy đoán, vì sao Hera xuất hiện? Mục tiêu là Trân Hương hay là Tần Vịnh."Cô sốt ruột tìm tôi sao?"Khi Lâm Phàm thở dốc leo lên khúc quanh lầu bảy thì, bất ngờ thấy Hera vòng hai tay trước ngực đứng trên cầu thang, vẻ mặt hứng thú trông xuống.Lâm Phàm mím môi, cảnh giác liếc đuôi mắt quan sát tình thế chung quanh, trong óc đã vạch ra một chuỗi hành động phản ứng."Hì hì, không cần căng thẳng.
Cô là người phụ nữ của anh Tần, tôi mà động vào cô thì hậu quả nghiêm trọng lắm." Hera đưa bàn tay thon lên che miệng cười khẽ."Cô muốn ra tay với Trân Hương?""Trân Hương? Là người lần trước nói tôi buôn lậu vũ khí?" Hera chống ngón trỏ vào cằm, hơi trề môi giả vờ suy nghĩ, kế đó lại cười quỷ dị mà mê người "Cô nghĩ nhiều quá, cô ta không đủ tư cách khiến tôi tự ra tay."
"Vậy cô tới đây làm gì?" Lâm Phàm ngờ vực, theo lời cô ta thì không phải tìm Tần Vịnh cũng chẳng phải vì Trân Hương.
Cô ta bất chấp việc có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào vì cái gì?"Đương nhiên là tìm cô rồi, tôi muốn cô giúp tôi một chuyện.""Dựa vào đâu cô cho rằng tôi sẽ giúp cô?""Bởi vì..." Hera cười bí hiểm, uyển chuyển đi xuống cầu thang, kề tai Lâm Phàm nói nhỏ.~~~~~~~~~~~Tôi là đường phân cách chân tướng~~~~~~~~~~~"Quá xằng bậy!" Ông Tần đứng trong phòng Tần Vịnh nổi trận lôi đình "Mày thích con bé ấy là một chuyện, không cần mạng lại là chuyện khác.
Tao và mẹ mày vừa tới Đức đã nhận điện thoại của cục trưởng Lý rồi.
Mày nói xem, có phải đầu óc nhúng nước rồi không, vì một cô gái mà chạy đi làm con tin! Sao tao có thể sanh ra cái thứ như mày hả!""Con à, ba con hơi nặng lời nhưng thật tình mẹ sợ hết hồn.
Lần trước Lâm Phàm cứu mạng con một lần, lần này con trả lại cô ấy một mạng, hai đứa cũng thanh toán xong rồi.
Mẹ biết con thích con bé, nếu nó chỉ là một bảo vệ nhỏ mẹ cũng ủng hộ con.
Nhưng bây giờ nó là đặc nhiệm, chẳng biết mất mạng lúc nào." Bà Tần tận tình khuyên bảo.
Tâm nguyện lớn nhất của bậc làm cha làm mẹ là mong con cái bình an, nhất là nhà họ Tần đời đời đơn truyền, chỉ có một đứa con này.
Nếu thật vì một cô gái mà xảy ra chuyện gì, bà còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên ông bà."Ba mẹ, hai người đừng nói nữa.
Lần này đúng là mạo hiểm một chút nhưng con không hối hận.
Đời này con đã chọn Lâm Phàm rồi, mẹ của các con con sau này cũng chỉ có thể là cô ấy." Tần Vịnh nghiêm túc tuyên bố, cảm thấy ông trời đúng là khéo trêu ngươi.
Lần đầu gặp nhau, từng cảnh từng cảnh như một cuộn phim lướt qua trong óc hắn, hắn chưa từng nghĩ, có ngày hắn sẽ khăng khăng một mực yêu Lâm Phàm như thế.Từ hảo cảm lúc đầu dần dần biến thành thích, theo tháng ngày góp nhặt, thích dần biến thành yêu sâu đậm."Đúng là hồ đồ mà!" Ông Tần tức giận phủi tay bỏ đi.
Mặc dù mới đầu ông cũng ưa Lâm Phàm nhưng điều kiện là con an toàn mà không phải như bây giờ, đến mạng cũng chuẩn bị sung vào."Ôi, mẹ đi khuyên ba con, con suy nghĩ cho kỹ đi.
Ba mẹ cũng vì con thôi!" Bà Tần bất lực đứng dậy chuẩn bị đuổi theo ông Tần, song Tần Vịnh lại nói một câu "Vậy ý ba mẹ là, tất cả đặc nhiệm đều không thể kết hôn? Bởi vì bọn họ bảo vệ nhân dân có thể mất mạng bất cứ lúc nào?"Bà Tần nhất thời nghẹn họng, bị Tần Vịnh nói làm mặt mày đỏ bừng nhưng lại không tìm ra câu gì phản bác, nghĩ bụng vẫn là để ông già dạy dỗ, mồm miệng mình không được."Ý ba mẹ không phải thế... Ầy, nói không lại con!" Bà Tần đau đầu xoa thái dương, đi kiếm ông Tần.Trong phòng, Tần Vịnh ngồi ở mép giường, nhìn canh Lâm Phàm đem tới lúc nãy, ánh mắt xẹt qua tia sáng mê hoặc không biết tên."Mew... Meowth... mỗi lần kêu tên mày là tao nổi da gà, mày nói óc ba mày có bị co giật không.
Hết chuyện kêu mày Meowth? Rõ ràng là vượng vượng [12]." Nhà riêng của Lâm Lỗi, Meowth thoải mái nằm trên sofa, không thèm liếc cái tên đàn ông thô bỉ trước mắt lấy một cái."Tính nết y chang ba mày, không biết tốt xấu." Lâm Lỗi bực bội dùng chân xoa đầu Meowth, phát hiện cảm giác không tệ, hai chân trái phải lập tức phối hợp tấn công đầu Meowth."Anh là đồ ngu si." Cô Dương từ phòng ngủ lầu 2 đi ra, lãnh đạm đi tới ngồi cạnh Meowth, cầm nĩa ăn trái cây trên bàn chọc vô chân Lâm Lỗi.
Lâm Lỗi run lập cập vội vàng rụt chân về "Ui cha cô là đồ biến thái!"Meowth uể oải ngẩng đầu nhìn hai người, vặn mình dựng bộ lông ngắn ngủn đen xì lên, nhảy xuống sofa chui vào ổ chó của mình."Chó Tần Vịnh nuôi y chang tính hắn!" Lâm Lỗi căm hận quát tháo với cái ổ chó trong phòng khách.
Mình đi hầu con mực này ăn ngon mặc đẹp, kết quả tính nó xấu y chang Tần Vịnh.Cô Dương bình thản như không, ngồi xếp bằng chăm chú xem ti vi."Tôi nói này Dương Thông, cô tính ở nhà tôi bao lâu đây? Kì hạn nhiệm vụ mẹ cô giao phó là lúc nào?" Gần đây Lâm Lỗi sầu não cực điểm, chẳng những phải nuôi chó dùm người ta, còn phải nuôi con gái thay người ta nữa.Dương Thông nguýt hắn một cái, không nói chuyện, tập trung xem ti vi.Thì ra mẹ Dương Thông và bà Lâm là bạn thân.
Bà Dương vô tình biết Lâm Lỗi đang xem mắt từ chỗ bà Lâm.
Thế là Mao Toại tự tiến cử, lập tức dâng con gái mình lên.
Sau một thời gian dài phát hiện hai người chẳng có tiến triển gì, bà Dương sốt ruột, cùng bà Lâm ra mệnh lệnh chết người."Hũ nút, nhàm chán! Lâm Phàm còn thú vị hơn cô!" Lâm Lỗi hoàn toàn bùng nổ, chó và người bên cạnh sao toàn cái nết này.Dương Thông chậm rãi quay đầu nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm, nửa ngày không lên tiếng.
Lúc Lâm Lỗi hưng phấn chờ đợi cô nổi giận thì, cô lại tỉnh bơ quay đầu tiếp tục xem ti vi.Lâm Lỗi thua triệt để, vớ lấy áo khoác nói với cô "Chán chết cô! Vừa ác vừa chán! Tôi đi thăm Tần Vịnh!" Nói xong như hồn ma lướt ra khỏi nhà mình.Trên đường đi hắn cứ nghĩ mãi, không biết có phải bản thân làm ra chuyện thất đức nào không mà bây giờ bị báo ứng thế này.
Khổ nỗi hắn nghĩ từ cửa nhà tới cửa phòng bệnh cũng không nghĩ ra mình gây nên nghiệt gì.Nản lòng thở dài, mở cửa phòng "Tao X! Hai người đang làm cái gì!!"Trong phòng bệnh, hai thân hình quấn quít lấy nhau lập tức tách ra."Cút ra ngoài!" Tần Vịnh tức tốc kéo áo sơ mi đã tuột xuống tới vai Lâm Phàm lên, mặt mày âm u nghiến răng nghiến lợi ra lệnh."Anh họ à, mày cũng nóng nảy quá, ở nơi công cộng tụi mày làm vậy là thất đức." Lâm Lỗi cảm thấy uất ức lúc nãy đã bị quét sạch, bây giờ hắn có cảm giác mình đang ăn mừng năm mới."Cút!" Tần Vịnh cầm ly giữ nhiệt trên bàn ném ra cửa.
Lâm Lỗi đã được huấn luyện từ sớm, khả năng phản ứng có thể so sánh với lính đặc công, nhanh nhẹn đóng cửa chặn ly giữ nhiệt lại, rủa thầm "Người nào người nấy đều có cái nết chó này."Lâm Phàm vùi đầu trong lòng Tần Vịnh, xấu hổ không có lỗ nẻ nào chui xuống.
Ban nãy không cự tuyệt Tần Vịnh to gan hôn hít, kết quả sự tình càng đi càng xa, thiếu chút nữa là lau súng cướp cò rồi."Ngoan, đừng để ý nó, tiếp tục tiếp tục." Tần Vịnh hít sâu một hơi, dịu giọng dỗ.
Trong lòng thì tức, khó khăn lắm cách mạng mới phát triển được một chút, rốt cuộc cũng xơi được chút thịt vụn kết quả lại bị thằng súc sinh Lâm Lỗi phá hỏng!"Đừng đè em, em đi thăm Trân Hương.
Chắc tổng giám đốc Lâm tìm anh có việc." Khuôn mặt xinh xắn của Lâm Phàm đỏ ửng, cứ nghĩ đến vừa rồi bị Lâm Lỗi nhìn thấy là xấu hổ không còn mặt mũi nhìn ai.Tần Vịnh thở dài, nặng nề hôn đôi môi anh đào hơi sưng đỏ càng thêm mê người của cô, đầu lưỡi ẩm ướt mềm mềm nhẹ nhàng cạy răng cô ra, linh hoạt chui vào quấy nhiễu cái lưỡi hồng hồng của cô, không ngừng quấn quít mút liếm.
Lâm Phàm rên khẽ một tiếng, cả người nhũn ra, mặc hắn làm thịt.Rốt cuộc Tần Vịnh lưu luyến không rời tách khỏi đôi môi anh đào làm hắn như si như say kia ra, cụng trán vào trán Lâm Phàm thở dốc "Bệnh viện đáng chết, đợi về rồi phải cho anh bày bản lĩnh làm chồng ra."Cốc cốc cốcĐột nhiên cửa vang lên tiếng gõ, giọng Lâm Lỗi vang lên qua lớp cửa "Anh họ bọn mày xong chưa?"Lâm Phàm đẩy thân hình cường tráng của Tần Vịnh ra, vén lại mái tóc ngắn hơi rối, lườm yêu hắn một cái đứng dậy mở cửa phòng "Tổng giám đốc Lâm.""Ui? Phàm Phàm? Anh họ nhanh thế? Vậy cô..." Lâm Lỗi thiếu ăn đòn nói chưa xong đã bị Tần Vịnh ném gối đầu vào mặt."Muốn chết à! Lâm Phàm, em đi thăm Trân Hương trước đi." Tần Vịnh đi ra cửa, chắn tầm mắt bà tám quan sát Lâm Phàm của Lâm Lỗi.Cô vợ nhỏ Lâm Phàm ừ một tiếng, vội vàng chạy đi, để Lâm Lỗi ngó thế là đủ rồi."Anh họ, quả nhiên cướp đến tay rồi không giống nữa.
Nhìn cô ấy vâng lời mày thế kia! Có điều anh họ à, tốc độ của mày cũng nhanh quá đấy, chưa tới ba phút đã xong rồi?" Lâm Lỗi tỏ vẻ ghét bỏ, Tần Vịnh thật tình chịu không nổi nữa, hung hăng đập xuống đỉnh đầu hắn.Nửa giờ tiếp theo, Tần Vịnh giống y Lâm Lỗi, ngồi mò xem rốt cuộc lúc trước đã làm chuyện thất đức gì mà bây giờ gặp báo ứng, đáng tiếc ngẫm hoài không ra."Anh họ, anh họ? Nói chuyện với mày đó!" Lâm Lỗi đưa tay ngoắc ngoắc trước mặt Tần Vịnh, bị Tần Vịnh hất ra không chút khách sáo.
Lâm Lỗi bất mãn tặc lưỡi "Không phải chỉ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sung
Ẩn QC