Ngoại truyện 2- Ninh Vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một chuyến du hành vòng quanh trái đất, làm cho Đông Đình Phong cùng vợ yêu nổi danh cả nước.

Một năm trước, Ninh Mẫn nói: "Ông xã, em muốn đi du lịch!"

Đông Đình Phong lập tức đáp ứng: "Được! Ngày mai là có thể đi!"

Ninh Mẫn lại rối rắm: "Nhưng Vãn Vãn cùng Kì Kì, còn có Tiểu Kiệt làm sao bây giờ?"

Bọn họ đã bắt đầu đến trường.

Đông Đình Phong nói: "Ba mẹ sẽ giúp chúng ta chăm sóc chúng."

Thân thể Đông Dạng vẫn chưa hoàn toàn bình phục, đa số thời gian chỉ có thể ở nhà tĩnh dưỡng, ngẫu nhiên mới có thể đi ra ngoài đi một chút. Đôi vợ chồng già cảm thấy nhàn rỗi nhàm chán, thường xuyên tìm bọn nhỏ chơi đùa. Quan hệ giữa ông bà với các cháu phi thường tốt.

Ninh Mẫn hỏi lại: "Duyệt Duyệt đâu? Chúng ta bỏ Duyệt Duyệt lại sao? Nếu vậy em sẽ rất nhớ nó....."

Người đàn ông này, sủng con gái đến nghiện.

Đông đình phong nghĩ nghĩ nói:

"Không cần lo lắng, chúng ta sẽ mang con theo, cả mẹ em. Bà ở một mình rất cô đơn trống trải, nếu có cháu chơi cùng, tâm tình tự nhiên sẽ tốt lên. Anh nghĩ nếu có thể thì nên tìm cho mẹ một người bạn già. Duyệt duyệt hiện tại thực dính mẹ, nhưng đứa nhỏ sẽ lớn lên, chờ khi đó, mẹ trong lòng lại cô đơn."

Ninh Mẫn cảm thấy đạo lý là rất đúng, nhưng mẹ cùng ba ân ái như vậy, làm sao mẹ có thể dễ dàng tiếp nhận một người khác.

Bất quá, mang mẹ cùng đi lữ hành, vẫn phải xem mẹ có đồng ý hay không.

Ba tháng sau, Đông Đình Phong mang bà xã, Lăng Châu ôm Đông Duyệt, ngồi chuyên cơ, buông hết thảy, bắt đầu hành trình vòng quanh trái đất của bọn họ.

Đây là một chuyến lữ hành hạnh phúc.

Ninh Mẫn đối với cuộc sống rất nhiệt tình, bởi vì chuyến lữ hành này luôn đau đáu trong tâm trí cô từ lâu.

Đi ra ngoài du ngoạn, vẫn chính là tâm nguyện của cô.

Đáng tiếc, thời thiếu niên vội vàng học tập, vội vàng huấn luyện, không thể như nguyện; sau lại vội vàng công tác, vội vàng dưỡng gia; về sau lại, vội vàng mang thai, rất lâu sau, cô lại vội vàng chữa thương, cho tới hôm nay, cô rốt cục đạt thành mong muốn.

Chính là Ninh Mẫn nằm mơ cũng không nghĩ đến, chuyến lữ hành lần này lại đi đến tận hai năm.

Trạm đầu, bọn họ đi Flo-ri-đa Flo-ri-đơ châu ở Mĩ quốc, tham quan phong cảnh cây cỏ bãi biển, nơi đó có khí hậu thích hợp, bãi biển xinh đẹp, thực vật tinh mỹ, triển lãm nghệ thuật viết chữ Nhật. Mà thời điểm bọn họ đến nơi chính là 2 ngày sau khi bắt đầu mở bãi biển trước sĩ lễ.......

Trạm thứ hai, là Florida, bọn họ cùng đi tham quan Bất Dạ Thành làm cho lòng người rung động.

Lúc gần vào nội thành, Ninh Mẫn đã bị ánh sáng rực rỡ của đèn nê ông chiếu lên khung cảnh khách sạn xa hoa lộng lẫy hấp dẫn.

Nơi này là trung tâm giải trí của toàn bộ thế giới, tất cả thành thị đều được thiết kế để du khách hưởng lac.

Đôi vợ chồng ở đây một thời gian dài, cho đến khi Ninh Mẫn bắt đầu chắn mới rời đi.

Trạm thứ ba là Vinich tư.

Thuê một con thuyền xinh đẹp ở thủy thượng rong chơi, ngắm hết phong cảnh ở nơi nổi tiếng này, hôm đó, bọn họ đi quảng trường thánh mã —— thời điểm quảng trường này xinh đẹp là thượng triều, một mảnh thủy triều giống như ở quảng trường giống như một cái gương lớn, tất cả kiến trúc giống như được khảm ở thủy tinh hoặc thủy tinh trung gian, có vẻ càng thêm tinh xảo đặc sắc, chói lọi.

Mặt khác, bọn họ còn đi thăm thánh mã, đi lên một nhà thờ lớn cao gần trăm mét.

Ngày đó, Ninh Mẫn phóng tầm mắt trông về phía xa, đem toàn bộ Vinich tư thu hết đáy mắt, một mảnh nóc nhà hồng nâu, liếc mắt không thấy cuối. Từ trên cao nhìn xuống Quảng trường Thánh Mã Khả to như vậy, du khách nhiều không đếm xuể, trông như đàn kiến. Hướng bờ biển nhìn lại, trông rất đẹp mắt. Lại nhìn sang đầu sư tử mang cánh, tựa hồ vì chính mình có thể bị du khách chiêm ngưỡng mà dào dạt đắc ý.

Ninh Mẫn ôm Tiểu Duyệt Duyệt tươi cười sáng lạn.

Trạm thứ tư, quốc gia nổi tiếng lãng mạn, Pháp quốc.

Đông Đình Phong từng dắt tay Ninh Mẫn bước chậm ở đường cái hoa lệ Pháp quốc, mang theo đứa nhỏ cùng chụp ảnh ở quảng trường hùng vĩ......

Trạm thứ năm, bọn họ đi tới rừng nhiệt đới quanh năm đều như mùa hạ, quốc gia Xin-ga-po, nơi này, hội tụ cả phong cách truyền thống lẫn hiện đại, dung hợp được tinh túy của nhiều nền văn hóa, có thể làm cho người ta cảm nhận được văn hóa người Hoa, cả văn hóa Ấn Độ cũng có.

Trạm thứ sáu, bọn họ đi đến quốc gia tràn ngập mâu thuẫn: Thailand.

Trạm thứ bảy......

Hai năm kia, bọn họ đến quá rất nhiều địa phương, không cần suy nghĩ đến việc đi đường bộ, bình thường là muốn đi chỗ nào liền bay thẳng đến đó.

Hai năm, bọn họ cùng du lịch đến những địa danh nổi tiếng thế giới cùng nhau sưu tầm dân ca, cùng nhau chụp ảnh, lưu lại một hàng dấu chân hạnh phúc, cùng kết tinh tình yêu của bọn họ Tiểu Duyệt Duyệt xem thiên sơn vạn thủy, đem người mẹ u buồn đi giải tỏa thống khổ. Hai năm này, bọn họ chỉ trú tại Đông Ngải hơn nửa tháng, chính là lễ mừng năm mới, phải trở về bồi bồi thân nhân. Mà mỗi kỳ nghỉ hè, Vãn Vãn, Kì Kì và Tiểu Kiệt đều theo chân vợ chồng bọn họ cùng nhau đi chơi.

Hai năm liên tục bay nơi này nơi khác, Ninh Mẫn tóc lại dài, tâm, trở nên không còn trống trải, tươi cười lần thứ hai trở lại trên gương mặt cô.

Hai năm này, Đông Đình Phong chính mắt thấy hết những biến đổi của bà xã, cảm thấy nha đầu kia càng ngày càng xinh đẹp, thường thường hấp dẫn tới một... không... rất nhiều nam nhân đến gần. Điều này thật sự làm cho hắn vừa kiêu ngạo vừa đau đầu.

Kiêu ngạo chính là, người phụ nữ này là của hắn, chỉ có hắn chiếm cứ lòng của cô, thân thể cô cũng thuộc về hắn; đau đầu chính là, ruồi bọ nhiều lắm, đuổi không hết. Hai năm này, hắn nổi cơn ghen không ít lần.

Có một việc, đáng để nói đến một chút, chính là: Đông Đình Phong thích chụp ảnh cho vợ con mình.

Thời gian hai năm, hắn thu hoạch cũng được một số tấm ảnh.

Mấy tấm ảnh chụp lại hình bóng một người phụ nữ, nụ cười tươi đẹp động lòng người.

Hắn đi lữ hành nhàn hạ rất nhiều, không để cho bà xã bị truyền thông chụp lại, thỉnh thoảng sẽ nắm tay bà xã đi dạo khắp nơi.

Có khi, hắn phụ họa một câu, nói.

Ví dụ như: "Trong lòng anh bà xã đẹp nhất..... Hôm nay ở Vinich tư, thủy quang mấy ngày liền, phong cảnh thật tốt......"

Ví dụ như: "Sớm an, bà xã một thân quần áo trắng tựa như tinh linh lạc xuống trần gian......"

Ví dụ như: "Bà xã, kỉ niệm kết hôn vui vẻ......"

Ví dụ như: "Em vui vẻ cho nên anh cũng vui vẻ......"

Ví dụ như: "Vợ đẹp con ngoan như vậy, anh còn cầu gì hơn... "

Ví dụ như "Nhận được quà sinh nhật của bà xã rồi...... Một quả phật châu được điêu khắc thủ công, chúc cả đời bình an. Cám ơn bà xã!"

Ví dụ như: "Thỉnh thoảng ghen cũng giúp cho thân thể khỏe mạnh...... Ngủ ngon, bà xã...."

Mặt khác phụ họa thêm một nụ cười ngốc——

Nụ cười vừa nở liền làm cho người ta không nhịn được nảy sinh tưởng tượng: nam thần cười ngây ngô sẽ có bộ dáng như thế nào a?

Thật sự làm cho người ta mong chờ a!

Ảnh chụp này, một khi tuyên bố, bị người điên cuồng lưu truyền —

Đông Thái yêu vợ, một chút thành danh, nước lên thì thuyền lên.

Đông Đình Phong không quan tâm người khác thấy thế nào, như trước thường thường nhìn vợ yêu lướt internet phơi nắng, biểu đạt một loại tình cảm vui sướng.

Mùa xuân năm nay, bọn họ đã xong một chuyến lữ hành dài, một lần nữa trở lại Tử Kinh viên, làm cho cuộc sống lại quy về bình tĩnh.

Tháng đầu tiên của mùa hạ.

Giữa trưa, Ninh Mẫn ngủ trưa từ từ tỉnh lại, trên giường không có ai khác ngoài cô, vừa động, áo ngủ bằng gấm trượt xuống, lộ ra một mảng tuyết trắng, mặt trên điểm xuyến hai hôn ngân, theo bản năng cô sờ soạng xuống địa phương kia, liền đỏ mặt. Vừa mới nãy, cô ngủ trưa, Đông Đình Phong trộm chui tiến vào, vừa hôn lại không khống chế được, cô tước vũ khí đầu hàng.

Người đàn ông này một khi tiến công, dù sao cũng phải tận hứng.

Hắn nói, này có trợ giúp giấc ngủ.

Sau hoan tình, thật sự là hương thơm giúp dễ ngủ, chính là tỉnh lại, xương sống thắt lưng đều đau.

Hai năm này, bọn họ thực ân ái, suốt ngày dính cùng một chỗ.

Hắn đối với cô, luôn nhiệt tình bừng bừng. Uyển giống như tân hôn. Hơn nữa chưa bao giờ mang bao.

Khi đó, cô từng một lần lo lắng, nếu cứ như vậy, rất nhanh sẽ lại mang thai.

Kết quả ân ái một túc lại một túc, chu kỳ sinh lý cũng không có dấu hiệu xuất hiện.

Sau đó, cô mới biết được, hắn đã buộc ga-rô.

Hắn nói, bọn họ đã có quá nhiều con. Hắn không muốn để nàng lại chịu khổ mang thai. Cho nên, liền đi giải quyết.

Cuộc sống rất hạnh phúc.

Đã một tháng kể từ khi trở về sau chuyến lữ hành, Ninh Mẫn mỗi ngày trải qua cuộc sống hạnh phúc, người một nhà đều ở bên nhau Biến hóa duy nhất là: vài ngày trước, Đông Đình Phong phải trở về công ty, là bị lão gia tử gọi trở về.

Lão gia tử nói:

"Đông Tán không vui."

"Hắn không vui cái gì?"

Đông Đình Phong hỏi.

"Con cả ngày đều chơi, nó lại phải ở công ty bán mạng, không quan tâm gia đình làm cho Hàn Tịnh sớm trở thành oán phụ. Nó nói nó phải nghỉ ngơi, anh phải về làm việc."

Đông Đình Phong đành phải đến công ty.

Mấy ngày nay, truyền thông liên tục đưa tin về việc Đông đại thiếu trở về, mở ra máy tính, người đàn ông phong thần ngọc lập, mặc âu phục đắt tiền, mỉm cười đích xuất hiện ở từng đầu mục của các trang web. Ninh Mẫn chỉ cần vừa lên võng, có thể nhìn thấy người đàn ông của mình mỉm cười với toàn thế giới.

Khi nhìn thấy, cô thường ngẩn người nhìn chằm chằm màn hình..

Bình thường ở bên nhau, vẫn là khuôn mặt này nhưng cô lại chẳng có cảm giác gì, thế mà khi hắn đứng ở trung tâm vạn người, lại đúng là hạc giữa bầy gà, quá đẹp mắt. Là một người phụ nữ, cô cảm thấy người đàn ông nhà mình rất đẹp trai. Rất có thể sẽ đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Cô cảm thấy cô nên đi học chút gì đó, không ngừng nạp điện cho mình, mới có thể bắt lấy ánh mắt người đàn ông này, hai năm gần đây, cô chỉ lo chơi, rất hoang phế nhân sinh.

Nhưng vấn đề là, hiện tại, cô không có phương hướng.

Ninh Mẫn oa ở trên giường ngơ ngác suy nghĩ một chút, vén bức màn lên, thật xa, liền nhìn đến sân bóng rổ bên kia, có một đám người đánh bóng rổ, là Đông Đình Phong cùng với Đường đệ Đường muội và Vãn Vãn chơi đùa.

Cô lấy kính viễn vọng xem xét trong chốc lát, xoay người thay bộ trang phục thể thao xuống lầu, thẳng đến sân bóng rổ mà đi.

Mấy anh em họ của Đông Đình Phong cũng không thân với Ninh Mẫn cho lắm.

Lúc trước, khi cô giả mạo Hàn Tịnh, vô luận là Đông Đình Nam hay là Đông Đình Bắc, hoặc là Đông Anh, thái độ đối với cô đều rất ác liệt

Sau lại biết thân thế của hắn, ấn tượng đổi mới, bất quá bởi vì Ninh Mẫn khi đó có bầu, nên sinhh ra lười biếng, cho dù có nhàn rỗi cũng ít khi gặp mấy người đó nói chuyện.

Hà Thân bên ngoài khen ngợi Đông Thái công phu bất phàm, với Đông Đình Nam mà nói, cảm thấy có điểm khoa trương:

Như vậy một người phụ nữ nho nhã, có thể có nhiều sức bật.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, trời xanh, mây trắng, mặt trời chiếu xuống những tia sáng ấm áp, Đông Đình Nam, em trai Đình Bắc, cùng với em gái Đông Anh đều ở nhà.

Vãn vãn nói, nó muốn đánh nhau bóng rổ.

Đông Đình Phong sủng con gái yêu đến nghiện ngay lập tức gọi bọn họ cùng nhau bồi bốn đứa nhỏ chơi, mặt khác còn gọi Đình Uy, Ô Phương cùng với Đông Lôi, Nhất Tịnh lại đây.

Trên sân bóng màu lam, nổi bật lên màu trắng của bộ quần áo Đông Đình Phong đang mặc, có vẻ cực kì thoải mái, ánh mắt gian cười, lại khôi phục thần thái sáng láng ngày xưa, phủ kín tự tin.

Kĩ thuật chơi bóng của Đông Đình Phong, tuyệt đối là thượng thừa —— bóng vừa đến tay, bình thường đều có thể đạt được.

Một lần kia, hắn thất thủ, nguyên nhân là, Ninh Mẫn đột nhiên xông ra đoạt đi, xoay người tới một cái giỏ......

Thân thủ cực nhanh, động tác xinh đẹp, làm cho Đông Đình Nam không khỏi tăng cao cảnh giác—— thật sự làm cho người ta sợ hãi a!

Mấy đứa nhỏ kìm lòng không đậu đưa tay định bắt bóng.

Vãn vãn ánh mắt tỏa sáng, hưng phấn kêu lên:

"Ma ma, dạy con dạy con......"

"Con cũng muốn bắt chước con cũng muốn bắt chước......"

Tiểu Đông Duyệt chạy đến ôm chầm lấy chân Ninh Mẫn cái, định leo vào lòng cô.

"Không tồi không tồi."

Đông Đình Phong nhìn thần thái phấn khởi của bà xã, một thân đơn giản quần áo thể thao, làm cho nàng trẻ ra vài tuổi - tóc dài cũng bị buộc chặt lên, có vẻ thanh xuân dạt dào, bà xã hắn như vậy, tuyệt đối là làm lóa mắt người khác.

"Muốn chia đội PK không?"

Người đàn ông hứng thú, dùng một loại ánh mắt thưởng thức hỏi.

"Đi! Nhân thủ phân phối như thế nào?"

Cô cũng có hứng thú, đánh quả bóng mình đang giữ vào rổ, đã lâu rồi không chơi......

"Bọn họ ở bên cạnh xem, em, Đình Uy, Ô Phương, Đình Nam, Đình Bắc, Anh Anh, Lôi Lôi, và anh, tám người phân hai tổ, lấy rút thăm quyết định tổ viên."

Đầu Ninh Mẫn lay động:

"Không cần rút thăm, nam một đội, nữ một đội."

Đông Đình Nam sau khi nghe xong, nở nụ cười, nói với Đông Đình Phong: " Chị dâu khẩu khí thật lớn. Chúng ta bốn huynh đệ ở trong trường học khi đều dũng sĩ trên sân vận động. Tuy nói kĩ thuật đánh bóng của Ô Phương không tồi, Lôi Lôi cũng không phải ỷ lại, nhưng Anh Anh vận động yếu, phân phối như vậy, chúng ta chưa chắc thắng nổi......"

Đông Đình Phong ngữ khí dung túng:

"Nghe theo sắp xếp của chị dâu đi......"

Một trận đấu hấp dẫn không ít người vây xem.

Lăng Châu dẫn bọn nhỏ ngồi bên cạnh làm đội cổ động viên; nguyên bản cùng lão gia tử đánh cờ bên cạnh, nghe thấy Tấn Phù lão nhân gia chạy lại đây; Đông Dạng đang giúp đỡ Hoắc Trường Nhạc cũng lại đây xem cuộc chiến; Đông Diệu nhàn rỗi ở nhà cũng cùng bà xã tới trợ trận; bảo an của Đông gia, lái xe, người hầu đều vây quanh lại đây.

Nam nữ đấu đối kháng, tất cả tinh anh trẻ tuổi của Đông gia đều lên sân khấu.

Mới đầu, đội nam tiến công cực kỳ mãnh liệt, liên tiếp vào gần mười cầu, đội nữ chỉ có Ô Phương quăng vào một cầu.

Lúc sau, Ninh Mẫn hô tạm dừng, bốn nữ sinh vây quanh nhau nói nhỏ trong chốc lát, lấy Ninh Mẫn cầm đầu, lấy hiệu người tham mưu.

Nghỉ ngơi năm phút đồng hồ tái chiến, tình thế đột nhiên nghịch chuyển, bốn nữ tử tấn công mãnh liệt.

Ninh Mẫn là chính công, Ô Phương phụ công, Đông Lôi phòng thủ, Đông Anh trung tràng chuyền bóng, liên tục cường công, đem điểm số một chút một chút kéo lại.

Cuối cùng cư nhiên đánh thành 20: 20 ngang tay.

Đông Đình Nam đối với Ninh Mẫn thưởng thức, không sai.

Hắn xem như đã nhìn ra, chị dâu thời gian đầu, bảo trì lực lượng để quan sát đối thủ với đội hữu của mình, sau đó nêu ra phương án tác chiến, lợi dụng sở trường đội mình tấn công vào yếu điểm của đối thủ. Bốn người nghe cô chỉ huy, sử dụng sở trường, ngưng tụ thành một cỗ dây thừng, đem thành tích kéo lên.

Hắn vỗ vỗ đại vai anh họ nói:

"Chị dâu là một nhân tài a, ánh mắt độc đáo. Người phụ nữ này, không đi công tác, giấu ở trong nhà, giúp chồng dạy con, đây là tổn thất của quốc gia, tổn thất của xã hội."

Đông Đình Phong cười, nhìn bà xã cùng Trục lý Ô Phương, (nàng kia hiện giờ đang là bà xã của Đình Uy bị), cùng với hai tiểu cô nương, ôm thành một đoàn ăn mừng thắng lợi, mồ hôi đầm đìa mái tóc của cô, nhưng trên mặt gương mặt kia vẫn làm hắn rung động.

Này là tình yêu tự tìm đường chết.

Mỗi người đều cần được khẳng định. Bởi vì người là quần cư động vật. Chỉ có được khẳng định, mới có cảm giác thành tựu. Mà cảm giác thành tựu, có thể làm cho cuộc sống của người ta trở nên rất tốt.

Công tác, cùng rất nhiều người mà nói, là kế mưu sinh nuôi gia đình, mà đối với một ít người mà nói, đó là một cơ hội để khẳng định giá trị của chính mình.

Hắn nói với Đông Đình Nam:

"Cô ấy muốn công tác, anh không ngăn cản, cô ấy muốn ở nhà giúp chồng dạy con, anh vui."

Đông Đình Phong đi lên, cầm khăn mặt, lau mặt giúp bà xã.

Bên kia Đông Lôi nhìn thấy thần Huống, nhanh chân bỏ chạy — đôi vợ chồng này đang nháo một hồi đuổi bắt.

Thần Huống thấy thế vội vàng đuổi theo.

Về phần Đông Đình Uy cầm một chai nước ném cho Tiểu Ô, cười nói vài câu.

Buổi tối.

Ninh Mẫn ngồi xếp bằng dưới đèn, tinh tế khắc ngọc.

Cuối chuyến lữ hành, Đông Đình Phong mang cô đi Trung Quốc, ở Dương Châu - nơi nổi danh trạm ngọc từ xưa hai tháng.

Ninh Mẫn trong lúc này mê chạm ngọc, còn bái một sư phụ chạm.

Vì hứng khởi của bà xã, Đông Đình Phong liền mua một khối ngọc thạch to cắt thành những khối nhỏ, để cho cô khắc chơi.

Ninh Mẫn học hai tháng, một khối khối ngọc được khắc thành hình, thực tinh xảo, tuyệt không kém so với danh gia.

Lúc này, Đông Đình Phong tiến vào, tắm xong, cơ thể tràn ngập hương bạc hà, làm cho Ninh Mẫn nhịn không được ngẩng đầu ngắm một cái:

"Thơm quá!"

Hắn cười, đi lên xem tác phẩm trên tay cô: "Mau hoàn thành xong đi!"

"Vâng!"

Cô gật đầu: "Khối cuối cùng rồi."

"Làm xong khối này rồi, còn muốn làm tiếp không? Anh lại tìm được một khối mĩ ngọc thượng thừa......"

"Tạm thời không khắc!"

"Vậy em giết thời gian như thế nào?"

"Em chán rồi!"

Cô buông công cụ, nâng cằm:

"Vãn Vãn cùng Đông Đông cũng không cần em quản, thành tích không cần em lo lắng, thân thể không cần em ~ quan tâm, cuộc sống năng lực cũng làm em lo lắng. Cũng chỉ có thời điểm bọn chúng làm nũng, em mới cảm thấy bọn họ vẫn là đứa nhỏ chưa lớn. Về phần Duyệt Duyệt, cũng muốn đi học, đến lúc đó, đi học sẽ ó mẹ em đưa đi. Em cũng không hảo chém giết đi......"

"Nếu không có việc gì làm, theo giúp anh đi làm được không......"

"Đi làm?"

Cô nháy mắt: "Cùng anh?"

"Ân, vài ngày nữa, anh phải đi Úc Đại Lợi Úc Ô-xtrây-li-a công tác. Nếu em không theo giúp anh, tanh phải lo lắng muốn đi hay không...."

Hắn nghiêm trang nói.

Cô bóc hạt dẻ cho hắn ăn:

"Ít nói bậy, hành trình nếu định ra rồi, anh không đi, sao được?"

Chuyện này, hắn lúc trước đã nói qua, là vì một case rất lớn, nghe nói nếu có thể ký kết, sẽ mang đến lợi ích rất lớn. Cho nên, hắn phải tự mình ra ngựa.

"Nếu không có em ở bên, anh làm chuyện gì đều cảm thấy không có ý nghĩa......"

"Em cùng anh đi, em có thể làm cái gì? Đối với chuyện công ty anh, em dốt đặc cán mai......"

"Có thể chậm rãi học. Mưa dầm thấm lâu mà!"

"Học quản lý công ty?"

Cô hỏi lại, lập tức lắc đầu: "Chuyên nghiệp không cần bàn. Đối với lĩnh vực gì đó của anh, em xem không hiểu đích......"

"Làm gì có ai vừa học có thể giỏi ngay? Chẳng lẽ em muốn đi học lại?"

"Đi học? Cũng không phải là em đòi đi làm!"

"Vậy em muốn làm cái gì?"

"Không biết."

Cô nói: "Em chỉ biết một điều, mỗi người sống ở trên đời này, đều là vì chuyện này chuyện nọ mà sinh ra bận rộn. Có bận rộn mới có tinh thần ký thác. Kiếm tiền là thứ yếu...... Em sớm hay muộn đều phải đi ra ngoài công tác. Cuộc sống an nhàn quá mức buồn chán. Sinh mệnh con người không có nhiều để lãng phí, em cần làm một ít chuyện có ý nghĩa......"

"Một khi đã như vậy, thì đến công ty hỗ trợ anh!"

Hắn liên tiếp cổ động: "Hai năm này, chúng ta đùa đủ đã nghiền. Em đã nghĩ như vậy thì nên thử một chút......"

Ninh Mẫn dùng vải bố chà sát viên ngọc mình vừa khắc xong, trên mặt hiện lên thần sắc lo lắng, nửa ngày sau nói:

"Lúc trước Khải hàng gọi điện cho em. Hy vọng em quay về bộ đội làm huấn luyện viên......"

Đông Đình Phong lập tức lộ ra vẻ không đồng ý:

"Không tốt, rất vất vả, hơn nữa, vào bộ đội, em muốn cho anh trở thành oán nam sao? Đông lão bà, em hiện tại đã có gia, còn có chồng con phải chăm sóc, đừng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net