Ngoại truyện(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6 năm sau...

* RẦM*

Cánh cửa phòng bị một mực đạp mạnh mẽ mà bay về với đất mẹ.

" N...Ngọc Hải "

" Em đang làm cái gì vậy hả! Sao lại đối xử với anh như vậy. Đã vậy em còn dám ngang nhiên ở trong phòng chúng ta mà...mà....Anh hỏi em, anh không tốt chỗ nào với em sao hả!"

Ngọc Hải nhìn Văn Toàn mà la lớn

" Không, anh rất tốt với em"

" Anh tốt với em, vậy tại sao lại làm như vậy hả!"

" Em làm gì?"

" Em còn hỏi sao! Em dám ôm ấp nó trên giường của chúng ta, còn hôn nó, còn cho nó đụng chạm vào cơ thể, em còn cười với nó"

* BỤP *

Chiếc gối bay thẳng vào mặt anh

" Anh bị điên à! Con em thì em cưng nựng nó. Anh nói vậy mà nghe được à. Thần kinh anh có vấn đề sao? Cả con mình còn ghen là sao hả!"

Bị cô mắng anh liền làm nũng với cô

" Vợ,em xem cả gần một năm nay em có thèm quan tâm đến anh đâu. Toàn quan tâm đến Ngọc Minh. Cái gì cũng Ngọc Minh. Anh muốn cùng em ngủ em liền chạy sang phòng con. Muốn cùng em ăn cơm em lại kêu bận đút con biểu anh ăn trước. Muốn cùng em thì em lại bảo chăm con cả ngày nên rất mệt. Em xem em quá đáng với anh thế nào"

"Anh đi dọn phòng khách đi,xíu nữa vợ chồng Tuấn với Ngân sang chơi đấy,còn có cả con bé Tuệ Nghi nứa,đi đi"

(Trong 6 năm Tuấn với Tuyết Ngân đã iu nhau và lm đám cưới rồi nha mn,còn có 1 người con gái nữa tên là Tuệ Nghi,năm nay Tuệ Nghi 6t nha)

"Ko,anh muốn ôm em"
N.Hải nũng nịu nói

"Một là anh đi,hai là tối em ngủ cùng N.Minh"
"Anh đi liền đây,N.Minh,qua đây với bố."
N.Hải vẫy N.Minh đi theo mình,anh ko muốn 2 người họ ở cx 1 chỗ vì a ghen=))

N.Minh nhảy xuống giường chạy theo bố,sau khi đóng cửa đi xuống nhà N.Hải lật mặt buông N.Minh xuống
"Bố,sao bố ko bế con"
"Vì con ôm vợ bố"
"Nhưng đó là mẹ con mà ạ?"
"Đó là vợ bố,bố mất tiền và công sức mới hỏi cưới được cô ấy,nghĩ bố nhường cho con chắc,tên tiểu tử thối"
"Con lên với mẹ đây,con ko chơi với bố nữa"
"Đứng lại,N.Minh nếu con ko giúp bố dọn,xíu Tuệ Nghi qua chơi,bố sẽ ko cho con chơi với Nghi nữa"
N.Minh nghe đến đây đôi chân đang bước lên xầu thang bỗng ngừng lại,ngoan ngoãn giúp N.Hải dọn nhà.
(Người giúp việc và quản gia về quê chơi mấy ngày rồi nhe)

_____

Bên nhà Tuấn và T.Ngân

Tuệ Nghi ôm chặt chân bố.
"Sang nhà anh Ngọc Minh thôi bố"

"Được,ăn sáng xong bố đưa con đi nhé."

“Có phải sau này anh N.Minh sẽ yêu thương con như bố yêu mẹ, đúng không bố..”

Tuấn đau đầu, từ bé thằng nhóc Ngọc Minh đã bám dính lấy con gái anh, rủ rỉ những lời mật ngọt vào tai con bé, để bây giờ trong tư tưởng của Tuệ Nghi, ngoài bố ra thì anh N.Minh là tốt nhất.

“Nghi, anh N.Minh là anh trai con, không thể yêu thương con giống bố yêu thương mẹ được..”

“Nhưng mà bố ơi,chú Hải nói sau này lớn lên sẽ gả con cho anh N.Minh mà..”

Tuyết Ngân vừa bước tới, nghe thấy vậy thì phì cười. Cô ôm lấy con gái bước xuống lầu..

“Con mới mấy tuổi mà đã nghĩ đến việc cưới gả hả. Con có hiểu gả đi sẽ như thế nào không..”

Tuệ Nghi lắc đầu không hiểu, T.Ngân lại từ tốn giải thích..

“Con mà gả cho anh Minh thì con sẽ phải về nhà chú Hải sống với anh Minh, không được sống với bố mẹ nữa..”

Tuệ Nghi nghe xong thì nói
"Không sao ạ,chú Hải quý con lắm,nhưng con vẫn muốn ở cùng bố mẹ"

“Vậy mẹ ơi, để anh N.Minh gả cho con thì con vẫn được sống cùng bố mẹ rồi..”

Tuyết Ngân: “...”

Anh Tuấn: “...”
_______

Tại Quế Gia
“Rốt cuộc Quế gia các anh dụ dỗ gì Tuệ Nghi nhà em, mà con bé suốt ngày chỉ nghĩ đến N.Minh thôi..”

“Cái này là do con chị quá đẹp trai”
V.Toàn vừa nói vừa tấm tắc khen con mình.
Trong lúc đó N.Hải và Tuấn đang trông N.Minh và Tuệ Nghi trên lầu.

“N.Minh dừng ngay lại, Quế Ngọc Minh, con bỏ ngay chai rượu của bố xuống..”

“Quế Ngọc Minh, con có thôi đi không, tránh xa Tuệ Nghi của chú ra, không cần dính lấy con bé như vậy..”

Chỉ có Tuệ Nghi đáng yêu là không bị mắng, còkhông thoát được tội.

“Nhưng mà chú ơi,bố con nói con và Tuệ Nghi đính hôn từ nhỏ rồi. Sau này đây là vợ tương lai của con, con dính lấy em ấy từ bây giờ thì có sao đâu..”

Tuệ Nghi gật đầu đồng tình. Tuấn tức muốn điên lên, nhưng anh không thể nổi giận vì sợ doạ đến Tuệ Nghi, liền dịu giọng..

“Được rồi, 2 đứa lại đây chơi game với bố..”

Sau hơn 30 phút, căn biệt thự cũng đã yên tĩnh trở lại. N.Minh và T.Nghi đã ngủ say, chỉ là tư thế ngủ có hơi kì quái. N.Hải nằm dài trên ghế, Tuấn dựa đầu vào sofa, bàn tay còn không quên ôm chặt Tuệ Nghi đang nằm bò trên ngực mình còn N.Minh đag nằm trong lòng N.Hải.
____
Chiều,4 người đã dậy xuống phòng khách chơi(Toàn và T.Ngân ik mua sắm r nha)

Xoảng

" Ngọc Minh!!! Con lại làm gì đồ của ba rồi "

Đang ngồi trong phòng khách uống trà thảo mộc vừa xem TV cùng Tuấn thì bất ngờ thư nghe thấy tiếng vỡ đồ N.Hải nhanh chóng đi lại xem.

Bình hoa hồng vĩnh cửu bằng lá vàng có đèn led của N.Hải vừa mới đặt về dự định tặng cho V.Toàn nhưng không ngờ thằng nhóc N.Minh đã làm vỡ tan tành trước mặt hắn.

"Ba à,con định làm bà tập theo lời cô giáo dặn thôi ạ"
"Bài tập cảu con là gì"
N.Hải kiềm chế cơn giận nói
"Bài tập của con là trồng cây ạ,con ko tìm đc cái chậu nào đẹp nên con định trồng vào bình,thấy cái bình này đẹp nhất nên con lấy ạ,nhưng con vấp cầu thang nên làm rơi vỡ ạ"

Nhóc N.Minh với khuôn mặt bầu bĩnh, khoanh tay trước ngực khẽ hừ rồi dương dương đắc ý nói.

"Ba à, ba là một người có kinh nghiệm kinh doanh bật nhất, người nắm giữ nền móng kinh tế Quế Thị,cái tên vàng trong làng kinh tế, gia thế cả ngàn tỷ. Chỉ là cái bình hoa vài tỷ đồng ba có thể mua lại cái khác nữa mà "

N.Hải choáng váng xém sấp mặt xuống đất, thằng nhóc này chỉ mới có 9 tuổi mà đã lanh lợi hơn hắn nghĩ, định phản bác lại thì lại nghe thằng nhóc nói.

" Với cái bình hoa xấu xí này mà ba định tặng cho mẹ xinh đẹp của con sao? mắt già của ba quá kém rồi "

Mắt già!!!

Ngay cả Tuấn đag ngồi ở ghế sô pha cũng bật cười lớn,Tuệ Nghi thấy vậy cũng cười theo. N.Hải hai tay chống cầu thang nhìn cậu nghiêm túc.

" Già ư? Nhưng không sao? khoảng cách tuổi tác tuy xa nhưng không thể ngăn cản tình yêu ba dành cho mẹ "

" Xấc, mẹ xinh đẹp là của con, ba đừng hòng mà cướp đi. Nói trước nhé, mẹ đã không còn thương ba nữa rồi "

" Bằng chứng nào để cho ba thấy mẹ không thương ba? "

Thoáng chốc N.Minh rơi vào trầm ngâm. Đúng lúc V.Toàn và T.Ngân trờ về, đột nhiên ánh mắt của cậu sáng lóa hẳn.

Bigo! có cách rồi.

N.Minh nhanh chóng chạy đến chỗ cô vờ khóc lóc và còn không quên nặn vài giọt nước mắt.

" Huhu...mẹ ơi! ba hù dọa sẽ đánh toét mông con huhu...con sợ quá "

Bỗng chốc trái tim của V.Toàn nhanh chóng mềm nhũn trước giọng nói mềm mại đáng yêu của con trai, cô đau xót vội ôm con vào lòng vỗ về và không quên lườm N.Hải.

" Con trai! cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói lung tung được đâu, vừa rồi con nói ba dọa đánh con, đó là đều không thể nào "

" Anh im lặng cho em, anh không thấy mình chưa đủ ấu trĩ sao? già rồi mà còn nhỏ nhen với N.Minh"

Dứt lời, cô nhẹ nhàng cúi xuống nhìn N.Minh đầy yêu thương, cô giở giọng ngọt ngào nói với cậu.

" Ngoan! cục cưng của mẹ, chúng ta qua phòng bếp nhé? hôm nay mẹ đích thân làm bánh bi gạo cho con chịu không "

" Dạ chịu ạ "

Chụt!

" Tuyết Ngân,đi thôi,cùng làm bánh nhé "
"Ok,Tuấn,anh nhớ trông Tuệ Nghi cẩn thận nhé,hồi trước anh mải xem tv,con bé làm vỡ chai rượu của anh Hải,em xin mãi anh ấy mới bỏ qua cho đấy,trông nó kĩ"
"Anh biết rồi,vợ cứ yên tâm Tuệ Nghi lớn rồi mà."

N.Hải nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với N.Minh Con đang đắc ý lè lưỡi với hắn, còn N.Hải lại không ngờ rằng thằng nhóc ngỗ nghĩnh đó đối với hắn thì ngang ngược, tùy hứng còn với V.Toàn thì lại ngoan ngoãn, dễ thương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net