Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Về thì về! Anh không thể nói chuyện nhẹ nhàng được à."

Cô đành bước lên xe của anh.

"Thế là nhẹ nhàng lắm rồi. Em muốn tôi phải như nào nữa ?"

Anh ghé sát cô, kéo dây ăn toàn cho cô. "Không biết thắt dây an toàn à ? Đồ rắc rối!"

Anh quăng cho cô ánh mắt máu lạnh rồi lái xe. Cô liếc xung quanh chiếc xe sang trọng, cô chưa bao giờ được đặt chân vào chiếc xe đắt tiền như này. Đây là lần đầu tiên đấy.

Anh thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào xe, anh búng trán cô cái nhẹ.

"Chưa đi xe bao giờ sao?"

"Chưa! Đây là lần đầu tiên. Nhà giàu như các anh sướng thật."

Đúng vậy, nhà giàu không cần nghĩ tới chuyện phải trải qua một ngày như thế nào. Nhà giàu kiếm công việc dễ dàng, lương rất cao. Nhà giàu sẽ không phải đau đầu về bữa ăn mỗi ngày. Có thể nói không nghĩ mình sẽ khổ.

Cô đang cố gắng rất nhiều, làm lụng từ bé vẫn không đủ ăn.

Cô cười cho số phận mình. Thấy nụ cười bi thương của cô, anh nhẹ giọng.

"Hừm.. đang nghĩ gì vậy?"

"Tôi đang nghĩ là lúc nào tôi mới giàu được như anh!"

Trong câu nói của cô có chút đùa, chút thật. Anh dừng xe lại bên cạnh đường. Ngồi nói chuyện với cô một lúc.

"Đừng nghĩ nữa. Giờ cô là người giàu."

"Tôi có gì trong tay đâu? Đến tiền mua sữa cho con kiếm còn khó khăn đấy chứ!"

Cuộc sống cô chưa bao giờ là ổn. Mưu sinh qua từng ngày khó khăn biết bao.

"Cô có tôi, tôi có tất cả, và mọi thứ của tôi đều là của cô.!"

Không tin được vào tai mình, cô vỗ vai anh rồi cười khúc khích.

"Ông chú đùa chả vui gì hết! Anh còn chê tôi là gái. Cái gì mà tôi là của anh cơ chứ! Có sự hài hước ghê"

Nhìn người con gái cười đùa trước mặt, cô không biết giận sao? Không có cảm xúc hay gì? Hôm đó anh sỉ nhục cô tới vậy, cô không hề trách anh cũng nói đôi ba câu rồi bỏ đi.

Cô gái này đặc biệt thật, nếu như mấy người khác chắc bây giờ anh với cô đã mặt nặng mày nhẹ rồi!

"Cô không giận tôi sao? Tôi đã chửi cô như vậy?"

"Giận làm gì chứ! Cũng tại tôi, con không cần anh chịu trách nhiệm đâu. Không cần phải có lỗi."

Vẻ mặt cô lúc này thoải mái lắm, cô không than mệt mỏi với cuộc sống chút nào.

Cô lôi trong cặp ra cuốn tiểu thuyết dày.

Xin lỗi em chỉ là con đĩ.

"Anh biết cuốn tiểu thuyết này có gì đặc biệt không? Một mối tình của người con gái làm công việc mà người ta thường gọi là đĩ đấy!"

"Sao?"

Anh nhìn chằm vào cô. Giọng cô gằn từng chữ.

"Dù làm đĩ nhưng cô ta có trái tim..."

#Còn

Buổi sáng vui vẻ nhé!

Hôm nay là một ngày dài với tôiii rồi 🍀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net