Chương 2161- 2180

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bị một chút!"

"Cực khổ rồi." Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm.

Hải Đường mới vừa rời đi, từ phía sau Diệp Oản Oản, một âm thanh khe khẽ vang lên: "Tiểu Phong, đã lâu không gặp."

Thanh âm này, đối với Diệp Oản Oản mà nói, vừa xa lạ lại cực kỳ quen thuộc.

Cơ hồ theo bản năng, Diệp Oản Oản xoay người nhìn lại.

Trên mặt người đàn ông nọ nở một nụ cười như có như không, một đôi con ngươi hẹp dài nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.

Người đàn ông trước mắt, tản mát ra một loại hơi thở thư sinh như từ trong xương tỏa ra.

"Tử Nhiên ca ca?"

Nhìn thấy nam nhân, Diệp Oản Oản hơi sững sờ, rất nhanh liền lập tức phục hồi lại tinh thần.

Người đàn ông này, đương nhiên Diệp Oản Oản sẽ không xa lạ, chính là đại ca kết nghĩa của nàng, Ôn Tử Nhiên.

"Quả nhiên là em."

Ôn Tử Nhiên nhẹ giọng cười một tiếng, chậm rãi đi về phía Diệp Oản Oản.

Rất nhanh, Ôn Tử Nhiên đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản: "Nhiều năm không gặp như vậy, âm thanh của em không thay đổi, chỉ là không biết, dung mạo có thay đổi hay không?"

"Không thay đổi, đều không sai biệt lắm." Diệp Oản Oản cười nói.

Ở trong trí nhớ của Diệp Oản Oản, Ôn Tử Nhiên mới sinh ra cũng đã mù hai mắt, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.

"Tử Nhiên ca ca, từ lúc nào anh lại bị bắt vào đây vậy?"

Diệp Oản Oản nhìn Ôn Tử Nhiên, cau mày hỏi.

Mặc dù, trước đây Đại trưởng lão Không Sợ Minh cũng từng suy đoán qua, nhưng Diệp Oản Oản thật không ngờ tới, thật đúng là sẽ nhìn thấy Ôn Tử Nhiên ở nơi này.

"Cũng không quá lâu... Chuyện này không quan trọng, ngược lại là em đó, mấy năm nay đi nơi nào? Làm sao lại âm thầm rời khỏi Không Sợ Minh?" Ôn Tử Nhiên hỏi.

Đối với câu hỏi này, Diệp Oản Oản cũng không thể giải thích cặn kẽ.Diệp Oản Oản và Ôn Tử Nhiên đã lâu không gặp, hai người ngồi bên nhau, cũng trò chuyện không ít.

Diệp Oản Oản quen biết Ôn Tử Nhiên đã 10 năm có hơn. Đối với Ôn Tử Nhiên, Diệp Oản Oản hiểu vô cùng rõ. Bằng vào thực lực của Ôn Tử Nhiên mà nói, nếu như không phải là hai mắt mù, tuyệt đối không có khả năng sẽ bị bắt đến loại địa phương như thế này.

Sau khi biết được kế hoạch của Diệp Oản Oản, Ôn Tử Nhiên hơi sững sờ. Nói như vậy, không bao lâu sau, bọn họ sẽ có thể thuận lợi rời khỏi hòn đảo này.

"Thật ra thì, anh lại cảm thấy, ngược lại, Võ Đạo Liên Minh Công Hội, đối với người bị bắt lên đảo cũng không có ác ý." Hồi lâu sau, Ôn Tử Nhiên hướng về Diệp Oản Oản nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, chân mày Diệp Oản Oản khẽ nhíu lại. Ý tưởng của Ôn Tử Nhiên và Kỷ Tu Nhiễm vậy mà có chút tương tự.

"Bị giam trên hòn đảo này, phần lớn đều là những nhân vật trắng trợn cự tuyệt người của dòng chính. Anh cho là sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy... Hơn nữa, Võ Đạo Liên Minh Công Hội dường như cũng sẽ không vô duyên vô cớ bắt chúng ta nhốt vào đây." Ôn Tử Nhiên nói.

Đối với vấn đề này, Diệp Oản Oản nói chung cũng không hề phản bác, nhưng cũng không đồng ý.

Võ Đạo Liên Minh Công Hội có mục đích gì, tạm thời còn chưa rõ ràng lắm.

Nhưng có một điểm, đem mọi người bắt trên hải đảo, hạn chế tự do của mọi người, nhốt vô thời hạn, bản thân chuyện này cũng đã không phải là có thiện ý rồi.

"Em nói này, không phải là anh không muốn thoát ra đấy chứ?" Diệp Oản Oản liếc Ôn Tử Nhiên một cái.

Nghe tiếng, Ôn Tử Nhiên lắc đầu một cái, cười nói: "Làm sao có thể chứ, ai lại muốn bị giam lại trên đảo này? Có thể đi ra ngoài dĩ nhiên là không thể tốt hơn rồi."

"Em rất hiếu kỳ, với thực lực của anh, rốt cuộc là làm thế nào bị bắt vào đây?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Ôn Tử Nhiên, hỏi.

"Thật ra thì, cũng không thể nói là bị bắt vào." Ôn Tử Nhiên lắc đầu một cái: "Trước anh có nhận một nhiệm vụ, chính là tới điều tra hòn đảo này. Còn chưa lên đảo liền gặp phải người của Võ Đạo Liên Minh Công Hội canh giữ tại chung quanh hải đảo. Anh là bị lừa lên đảo."

Diệp Oản Oản: "..."


Chương 2176: Cửu ca anh tỉnh táo một chút!

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

A Tu La.

Lâm Khuyết nôn nao không thôi mà đi theo sau lưng Tư Dạ Hàn khuyên, "Cửu ca! Cửu ca này... Cửu ca, anh tỉnh táo một chút! Nhiếp gia bên kia không phải đã nói rồi sao? Cửu tẩu là cố ý để bị bắt đi, muốn tự mình đi tìm hiểu tình hình một chút, cùng với chúng ta trong ứng ngoài hợp!

Nếu không, dưới tình huống không biết một chút tình hình trên đảo mà chạy tới, thật sự là quá nguy hiểm... Huống chi hiện tại hướng gió cũng không thuận lợi, không thể ra biển được... Cho nên... cho nên bây giờ tôi thấy là trước vẫn nên chờ tín hiệu của Cửu tẩu mới là ổn thỏa nhất..."

Lâm Khuyết đi lẽo đẽo ở phía sau nói một tràng, miệng đều đã sắp rách toạc cả rồi, mà nam nhân sải bước đi ở phía trước lại lẳng lặng sửa sang lại ống tay áo, chỉ nói một câu, "Chuẩn bị một chiếc thuyền nhỏ, tôi tự mình đi qua!"

Lâm Khuyết hướng về phía Khương Viêm ở bên cạnh nháy mắt, để cho hắn cũng giúp đỡ khuyên mấy câu. Vì vậy, Khương Viêm ho nhẹ một tiếng, lên tiếng khuyên nhủ, "Chủ thượng, từ chuyện lần trước diệt trừ Nhiếp Linh Lung mà xem, sức mạnh của Nhiếp tiểu thư đã khôi phục. Huống chi Nhiếp tiểu thư đa mưu túc trí, ở trên đảo sẽ không có nguy hiểm..."

Lâm Khuyết nghe mà khóe miệng khẽ co rúm lại, đa mưu túc trí?

Không nghĩ tới Khương Viêm lại còn có cái kỹ năng mở mắt nói bừa này.

Tư Dạ Hàn mặc chiếc áo khoác màu đen vào, kéo dây kéo lên, "Khương Viêm, nếu như ba ngày sau ta không quay trở lại, hết thảy dựa theo những gì ta giao phó mà làm."

Khương Viêm: "Chủ thượng... Chuyện này..."

Bất đắc dĩ! Những gì hai người có thể nói đều đã nói hết, Tư Dạ Hàn cũng vẫn như cũ không cách nào yên tâm.

Dưới cái nhìn của bọn họ, Diệp Oản Oản là Minh chủ Không Sợ Minh Tóc Húi Cua ca, Nhị tiểu thư Nhiếp gia, huấn luyện viên học viện ma quỷ của lính đánh thuê Xích Diễm, giá trị vũ lực siêu quần, kinh nghiệm giang hồ phong phú, là một con cáo già tuyệt đối sẽ không chịu ăn thiệt thòi.

Nhưng đối với Tư Dạ Hàn mà nói... lại vĩnh viễn vẫn luôn dừng lại ở thời điểm lúc ban đầu gặp nàng, coi nàng thành một nàng thiếu nữ nhỏ nhắn, yếu đuối, đơn thuần.

Cuối cùng, Tư Dạ Hàn vẫn quyết định mang theo Lâm Khuyết và mấy thành viên tinh nhuệ A Tu La, ngồi cùng một con thuyền nhỏ, trước tiên tiến về phía hòn đảo nhỏ.

Cùng lúc đó, trên hải đảo.

Sau khi biết được Diệp Oản Oản lại có biện pháp có thể lấy được thuyền, mặc dù một nhóm người vẫn là nửa tin nửa ngờ, nhưng ít ra rốt cuộc có một tia hi vọng.

Tất cả đại lão đều đầy nóng bỏng ngóng trông "thuyền-ơi-mau-lại-đây", mau rời đi chỗ quỷ quái này! Nếu không... bọn họ sẽ bị nữ ma đầu này gài bẫy, đào hố tập thể đến... không còn sót một ai rồi!Diệp Oản Oản không hề lập tức gởi tín hiệu, dự định quan sát tình hình trên đảo nhiều hơn một chút nữa, sau khi xác định không có tý sơ hở nào mới để cho Nhiếp gia và Tư Dạ Hàn bên kia tới cứu viện. Còn hiện tại thì sao... thuận tiện hố hàng mấy tên đại lão này cho vui trước đã.

Bản lĩnh bẫy người của Diệp Oản Oản ngũ hoa bát môn, sau khi Hà Bưu gặp họa còn có người không tin tà, kết quả cuối cùng đều không ngoại lệ, tất cả đều bị hố hàng đến kêu cha gọi mẹ.

Trong phòng giam, Diệp Oản Oản đã chiếm cứ ngai vàng thư thích nhất, bên tay trái, một đại lão bang phái nào đó đang ha ha cười khổ mà bưng trà cho nàng, bên tay phải, một tên đại lão nào đó nhận mệnh mà rót nước cho nàng.

Tất cả đám đại lão đều giận đến đau gan, tụ ba tụ năm mà tụm lại càu nhàu.

"Đệt! Liền không có người nào có thể chỉnh ả nữ ma đầu này một chút sao?"

"Chỉnh cô ta? Nếu như ngươi dám làm vậy thì ngươi đi đi! Nói chung là ta không đi!"

"Hic, nghe nói Hà Bưu bị tức đến mức cao huyết áp đều tái phát, quá thảm rồi..."

...

Trên chiếc bàn thấp trước mặt Diệp Oản Oản, trên trán một tên đại lão khác ướt đẫm mồ hôi lạnh, "Chuyện này... Chuyện này là không thể nào! Một lá bài cuối cùng trong tay ngươi không phải là 3 cơ sao?"

Diệp Oản Oản mặt đầy bộ dáng phách lối, "Đó nhất định là ngươi mắt mờ rồi đi? Chấp nhận thua cuộc đi, nhiều người như vậy đều nhìn thấy, một bang chủ như ngươi cũng đừng có mà ăn vạ chứ!"


Chương 2177: Tu La Chủ cũng bị bắt vào đây

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Thời khắc này, cửa phòng giam cũ.

Mấy gã đại lão đang ngồi ở cửa, giống như cá kho tiêu, chán đến chết đến tê liệt ngồi tán dóc ở nơi nào đó, đột nhiên có người lanh mắt phát hiện cách đó không xa lại có một khuôn mặt người mới.

"Ai? Hai người bên kia là ai? Thật giống như chưa từng gặp!" Trong đó một gã đại lão có chút hoài nghi hỏi.

"Đoán chừng là người mới bị bắt vào đây thì phải?"

Hai người đang bàn tán, lúc này, một đại lão bang phái nào đó nhìn chằm chằm phương hướng hai người tới, đột nhiên không tưởng tượng nổi mà trợn to hai mắt, "Mịa nó! Tu... Tu La Chủ! Cái vị bên trái đó không phải là Tu La Chủ sao? Làm sao hắn cũng bị bắt vào đây!?"

"Ta nhổ vào! Ngươi nói ai cơ?"

"Cái mặt lạ hoắc kia là Tu La Chủ, cái tên bên phải là trợ thủ của hắn, ta đã gặp một lần, tuyệt đối sẽ không nhận sai!"

...

Sau khi xuống thuyền, Tư Dạ Hàn liền âm thầm mang theo Lâm Khuyết bắt đầu đi điều tra tung tích của Diệp Oản Oản. Kết quả, dò xét hết mấy phân khu đều không thể tìm được nàng.

Chỉ ở trên bãi cát tìm được một đôi giày dính máu của nàng.

Trong tay Tư Dạ Hàn cầm đôi giày nữ kia, nhìn vết máu trên giầy, sắc mặt khó coi xưa nay chưa từng có.

Lâm Khuyết cũng có chút luống cuống, "Cửu ca, anh đừng vội, còn có một khu vẫn còn chưa tìm đâu!"

Ngón tay của Tư Dạ Hàn siết chặt từng chút một, tiếp tục đi về phía trước.

Cửa phòng giam Khu B.

Đám người lê lết ngoài cửa đã nhanh chóng vọt vào trong thông báo mọi người, "Đệt đệt đệt! Lại có người mới bị bắt vào! Các ngươi có biết lần này người bị bắt đi vào là ai không?"

Trong phòng, một đám đại lão nghe vậy tất cả đều không mấy hứng thú.

Ban đầu khi có người mới bị bắt vào, mọi người còn có thể than thở mấy câu, nhưng theo số lượng người bị bắt vào càng ngày càng nhiều, lai lịch cũng càng ngày càng lớn, mọi người về căn bản đều đã chết lặng.

"Ai vậy, sao ngươi kích động thành như vậy?" Có người không nhanh không chậm hỏi một câu.

"Tu La Chủ! Là Tu La Chủ đấy!" Người đứng ở cửa kia cất giọng mở miệng nói.

"Mịa nó! Ngươi nói ai?"

"Một trong tam đại cự đầu của Tội Ngục, thủ lĩnh A Tu La, Tu La Chủ?"

"Không sai! Chính là hắn! Ta đã gặp một lần, tuyệt đối sẽ không nhận lầm!"

"Thậm chí ngay cả Tu La Chủ đều bị bắt vào đây rồi, thế lực phía sau màn trên đảo này rốt cuộc là thế lực gì?"

"Ta nguyên bản còn tưởng rằng là Tội Ngục giở trò quỷ chứ, rốt cục làm sao ngay cả Tu La Chủ đều bị bắt vào rồi?"

Bên trong gian phòng, Diệp Oản Oản đang nổ bài Địa Chủ, nghe phía bên ngoài lầm rầm bàn tán, thuận miệng hỏi một câu, "Bên ngoài ồn ào cái gì vậy?"

Nơi cửa có người mở miệng nói, "Hình như là có người mới bị bắt vào rồi!"

Diệp Oản Oản nhàn nhã nhấp miếng trà ngon mới vừa thắng được, nhíu mày hỏi, "Người mới? Độc Lập Châu này, các đại lão có mặt mũi đều đã bị bắt không sai biệt lắm rồi đi, còn có thể là ai bị bắt vào nữa hả?"

Lúc này, trong đám người có một thanh âm kích động lên tiếng trả lời, "Mịa nó! Hình như là Tu La Chủ!"

"Phụttt——!! "

Trong nháy mắt khi nghe được ba chữ "Tu La Chủ", Diệp Oản Oản nhất thời phun thẳng hớp nước trà ra ngoài, "Ngươi nói ai?"

"Lão đại A Tu La, đại ma đầu Tu La Chủ!"

Diệp Oản Oản trực tiếp sững sờ, hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lý: "..."

A Cửu?

Nàng còn chưa gởi tín hiệu mà, làm sao anh ấy lại đến rồi?

Sau khi kinh ngạc, phản ứng thứ hai của Diệp Oản Oản là cúi đầu liếc nhìn chính mình, giờ phút này, nàng đang tóc tai rối bời, quần áo nhăn nhúm, chân mang đôi giày cỏ tự chế, không có chút hình tượng nào đang gác chân lên bàn trà, vênh váo rung chân, trong tay cầm bài, trước người chất đống tất cả đều là những đồ vật đào hố đám đại lão mà thu được...

Hiển nhiên là một nữ đại sơn tặc, nữ thổ phỉ...

Diệp Oản Oản: "Ta...đệt..."


Chương 2178: Bảo Bảo rốt cuộc anh đã tới

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Bên ngoài, đám người huyên náo đột nhiên an tĩnh lại, ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân quen thuộc càng ngày càng gần.

Xong rồi...

Làm sao vào lúc này lại đến liền vậy hả, nàng còn chưa kịp chuẩn bị chút nào cơ mà

Diệp Oản Oản quả thật là giống như con kiến bò trên chảo nóng, vội vàng buông chân xuống, trở mình bò dậy, ba chân bốn cẳng nhét toàn bộ những lá bài vào trong tay đại lão bên tay trái, lại lấy vải đắp lên tất cả đồ thắng cuộc trên bàn, cuối cùng thật nhanh chóng thuận tay vuốt lại mái tóc rối bời như ổ gà của mình..

Diệp Oản Oản bên này mới vừa hiểm hiểm làm xong, sát sau đó, Tư Dạ Hàn với một bộ đồ đen ngầu đã cất bước đi vào.

Vốn là định thừa dịp đêm đen lại tới tìm người, nhưng anh đã đợi không được lâu như vậy, một khắc không thấy được nàng, anh đều không cách nào yên tâm.

Tư Dạ Hàn tiến vào, chuyện thứ nhất chính là nhanh chóng đảo mắt nhìn một vòng tìm người.

Cùng lúc đó, một bên, các đại lão vây xem cũng đang theo đuổi tâm tư của mình mà hướng về chàng trai quan sát.

Đây chính là Tu La Chủ?

"Nghe đồn không phải nói tướng mạo Tu La Chủ xấu xí như quái vật sao?"

"Giá trị nhan sắc này dường như có chút nghịch thiên nha..."

"Trừ gương mặt này, hẳn cũng không có gì khác biệt so với quái vật chứ?"

Đang ngồi đều là người lão luyện từng trải sa trường, cho nên chỉ liếc mắt một cái, liền có thể theo bản năng phát hiện ra sự nguy hiểm của người này.

Ngay vào lúc này, tất cả mọi người chỉ thấy một bóng người thật nhanh tiến về phương hướng của Tu La Chủ...

Hể, đây là tình huống gì?

Trên đảo này, có đối thủ một mất một còn của Tu La Chủ sao?

Cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ con mắt, vừa thấy mặt liền muốn đánh?

Tốc độ của Diệp Oản Oản thật sự là quá nhanh, ngay cả Tư Dạ Hàn cũng đều không kịp phản ứng. Đợi đến khi anh phản ứng lại, đã bị một thân hình mềm mại ôm chặt lấy.

Diệp Oản Oản phảng phất như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, vừa thấy được Tư Dạ Hàn liền bay nhào về phía anh, vui đầu vào trong ngực anh.

Toàn bộ trạng thái phòng bị của Tư Dạ Hàn, ngay trong nháy mắt ngay khi cô gái nhào vào trong lòng ngực của mình, liền tan rã. Trong tích tắc ngay khi thấy Diệp Oản Oản hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở trước người mình, dòng suy nghĩ cáu kỉnh hỗn loạn rốt cuộc lắng xuống, sắc mặt căng thẳng cũng hòa hoãn lại, "Oản Oản..."

Nàng không có việc gì...

"Oa oa oa, Bảo Bảo anh rốt cuộc đã tới, trên đảo thật là đáng sợ nha!" Âm thanh Diệp Oản Oản vừa yếu ớt vừa mềm mềm, đầy đáng thương mà kề cận Tư Dạ Hàn, bắt đầu khóc lóc kể lể.

Một đám các đại lão vây xem không nghĩ tới người nhào qua sẽ là Bạch Phong. Mắt thấy nữ ma đầu mấy ngày nay bẫy bọn họ lên bờ xuống ruộng, trong nháy mắt trở mặt, y như là chim non nép vào người, đầy nũng nịu nhào vào lòng chàng trai, cơ hồ "loảng xoảng loảng xoảng" vô số chiếc cằm rơi xuống tập thể. 

Bọn họ mới vừa rồi... thấy được cái gì...?

"Mới vừa rồi nhào qua... là thứ đồ chơi gì?"

"Hình như là nữ ma đầu kia..."

"Cô ta nói cái gì? Trên đảo thật là đáng sợ?"

Trên đảo này, thứ đáng sợ nhất... chẳng lẽ không phải là cô ta sao?

Còn nữa... nghe đồn Tóc Húi Cua ca này ngay cả Tu La Chủ cũng đều có một chân, lại có thể không phải là tin đồn, mà là sự thật?

Ngay cả Tu La Chủ cũng dám cua, nữ nhân này rốt cuộc là khủng bố đến mức nào?

Giờ phút này, Tư Dạ Hàn không hề để ý chút nào tới đủ loại ánh mắt kinh ngạc đến ngây người xung quanh, sau khi nghe được lời của cô gái, đầu lông mày mới vừa thư giãn của chàng trai nhất thời lại nhíu chặt lại, lập tức cởi chiếc áo khoác lớn trên người xuống, ôm chặt cô gái vào trong lồng ngực mình, cúi đầu xuống, hết sức ôn nhu hôn nhẹ một cái lên đỉnh đầu của nàng, "Đừng sợ, không sao."

Diệp Oản Oản sờ sờ đỉnh đầu của mình, có chút ảo não. Làm bậy rồi, nàng chưa gội đầu!

Cảm thụ khí tức quen thuộc và nhiệt độ ấm áp trên người, trong lòng Diệp Oản Oản cũng cảm thấy ấm áp, ngước đầu nhỏ liền bắt đầu làm nũng.


Chương 2179: Nữ nhân này quả thật không phải là người

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Diệp Oản Oản: "Bảo Bảo, em nói anh nghe, trên đảo này tất cả đều là một đám người cùng hung cực ác, đại ma đầu hung thần ác sát, còn định đến bắt nạt khi dễ em, làm em sợ muốn chết. Bảo Bảo anh thiếu chút nữa thì không còn được thấy được em nữa đâu nha nha nha!!"

Lúc này, một đám các đại lão bên cạnh bởi vì mắt thấy Diệp Oản Oản trong nháy mắt trở mặt mà đờ đẫn, nghe đến đó, cơ hồ tất cả đều mộng bức rồi, lộ ra biểu cảm không cách nào tin nổi.

Chuyện này... Nữ ma đầu này nói cái gì

Trong đám, một gã đại lão mới vừa thua một món vật phẩm đáng tiền cuối cùng trên người không nhịn được bật thốt lên, "Ta nói này Bạch minh chủ, một đám người khi dễ ngươi? Ngươi có phải là bị hỗn loạn ký ức rồi hay không? Không phải là ngươi ăn hiếp một đám người chúng ta sao?"

Tư Dạ Hàn: "..."

Diệp Oản Oản: "..."

Trong nháy mắt, Diệp Oản Oản bị vạch trần, đầy cảnh cáo mà trừng gã đại lão đó một cái, sau đó tiếp tục chiêu bài 'đáng thương nhỏ yếu lại bất lực' theo sát Tư Dạ Hàn làm nũng, "Thật mà! Bọn họ thật sự khi dễ em! Cái tên đại bại hoại Hồng An Bang Hà Bưu đó, anh biết hắn đáng ghét đến mức nào không? Hắn lại có thể buộc em đánh cuộc cùng hắn, bảo em nếu thua liền phải ngủ cùng với hắn!"

Trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản dứt tiếng, sắc mặt của Tư Dạ Hàn lập tức âm trầm xuống, "Hồng An Bang..."

Nhưng mà, không đợi Tư Dạ Hàn kịp bộc phát nộ khí, bên cạnh lại truyền đến âm thanh yếu ớt của đại lão Tứ Hải Môn, "Híc, nhưng mà... Kết quả cuối cùng là, ngươi đánh cược hắn không dám ăn cứt, nếu hắn muốn thắng ngươi trừ phi đi ăn cứt!! Cuối cùng hắn chỉ có thể nhận thua, đem Bạch Hổ lệnh gia truyền đều thua vào tay ngươi rồi, mấy ngày nay giận đến mức bệnh cao huyết áp và tắc nghẽn cơ tim đều phát tác nhiều lần..."

Tiếp đó, mấy gã đại lão đầy "chính nghĩa" khác cũng rối rít không nhìn nổi, trong đó có một tên còn hất tung "che đậy" của Diệp Oản Oản trên chiếc bàn thấp, lộ ra "rương bách bảo" của nàng, đầy bi sảng tố cáo, "Chính ngươi nhìn một chút, tất cả đều là ngươi đào hố chúng ta lấy sạch những món này, ngươi còn bán vé lên thuyền cho chúng ta với giá cắt cổ, hố bẫy bò cũng không sâu bằng hố ngươi đào..."

Diệp Oản Oản: "..."

Các ngươi nói ít mấy câu sẽ chết sao?

Diệp Oản Oản: "Bảo Bảo, bọn họ nói xấu em! Em không phải vậy! Em không có! Anh phải tin tưởng em!"

Tư Dạ Hàn: "Ừm."

Các đại lão: "..."

Mịa nó?

Tu La Chủ lại có thể dễ lừa gạt như vậy sao?

Chuyện này quả thực không khoa học!

Những đại lão này vạn vạn không ngờ tới, Tu La Chủ hung tàn đáng sợ trong tin đồn lại cũng sẽ có thể bị nữ ma đầu này lừa gạt đến xoay mòng mòng, quả thực là vô cùng đau đớn.

"Ta nói này Tu La Chủ, ta khuyên ngươi nên cảnh giác cao độ, chớ để cho một ít người lừa gạt!"

"Đúng vậy, đúng vậy, xem cho rõ người bên cạnh đi! Chuyện này... Nữ nhân này quả thật không phải là người!"

"Cái vị Bạch Phong nảy, quả thật là thủ đoạn rất cao!"

"Còn không phải sao, ngay cả Tu La Chủ đều có thể lừa gạt xoay quanh!"

...

Diệp Oản Oản giận đến cắn răng, mấy cái tên cờ-hó chết này, nàng thế nào cũng phải bẫy chết bọn chúng mới được!

Bất quá, Tư Dạ Hàn lại tựa hồ như không để ý đến đám người bên cạnh chút nào, tròng mắt hướng về đôi giày cỏ Diệp Oản Oản đang mang trong chân một cái, hơi nhíu mày, "Tại sao lại mang thứ này?"

Diệp Oản Oản: "A,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net