chap2145-2146

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHương 2145: Ý chí sau cùng.

- --

"Ca ca!" Diệp Oản Oản vừa gắng sức đánh dây dưa với đám hộ vệ ở hai bên, vừa muốn đột phá vòng vây, mang Nhiếp Vô Danh rời đi.

Nhưng mà, lần này Nhiếp Linh Lung đến là có chuẩn bị. Hiện tại tất cả mọi người ở đây đều là cao thủ, thực lực không tầm thường. Cho dù khoảng thời gian này nàng đã trải qua đợt huấn luyện cường độ cao, thời điểm tỉnh táo thực lực đã có thể tương đương với khi uống say lúc trước, nhưng mà... vẫn còn kém quá xa, quá xa...

"Anh bảo em chạy đi! Không nghe được sao?" Nhiếp Vô Danh gầm lên giận dữ, một chưởng vỗ bể nát đầu một tên sát thủ, cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân, hướng về Diệp Oản Oản hét lên.

Đúng lúc này, một tên sát thủ nào đó đánh lén từ phía sau, khí lực Nhiếp Vô Danh sắp hao hết, không tránh kịp, bị một chưởng đánh vào giữa lưng, trực tiếp bị đánh bay, nặng nề đụng vào tường.

"Anh!"

Thấy vậy, Diệp Oản Oản lập tức dùng chưởng đao đánh lui một vị cường giả, vội vàng lao lên, đỡ Nhiếp Vô Danh đứng lên.

Nhưng mà, thời khắc này, Nhiếp Vô Danh đã nhắm nghiền hai mắt lại, không có bất kỳ cử động nào.

"A, ta đã nói với hắn, trúng loại độc này, càng vận động dữ dội, độc sẽ phát tác càng nhanh! Chính hắn đầu óc ngu xuẩn, không nghe lọt, tự làm tự chịu!" Cách đó không xa, Nhiếp Linh Lung lạnh giọng cười nói.

"Ngậm cái miệng chó của mày lại!"

Diệp Oản Oản hung ác trợn mắt trừng Nhiếp Linh Lung một cái.

Cái nhìn này, là băng hàn tới từ trong xương tủy. Chính cả Nhiếp Linh Lung, trong nháy mắt này, cũng không khỏi lạnh buốt từ đầu đến chân. Loại ánh mắt này... giống như đã từng quen biết...

"Nhiếp Vô Danh đã hôn mê, không cần quan tâm nữa, giết chết Không Sợ Minh Chủ!"

Nhiếp Linh Lung hạ lệnh.

Nhiếp Linh Lung vừa ra lệnh một tiếng, mấy vị cao tầng, trưởng lão và sát thủ đội ám sát Nhiếp gia, lập tức tấn công Diệp Oản Oản.

"Anh..."

Nhìn Nhiếp Vô Danh đã chết ngất, mặt Diệp Oản Oản đầy bi thương.

Tiếp đó, một vị trưởng lão Nhiếp gia đã tới, một quyền bổ thẳng vào gáy Diệp Oản Oản.

Tốc độ một chưởng này quá nhanh, thực lực của tên trưởng lão Nhiếp gia này, tuyệt đối không phải là thứ Diệp Oản Oản hiện nay có thể chống lại.

Nhưng mà, vào thời khắc này, sự tình làm cho mọi người tại đây khó tin phát sinh.

"Ầm..."!!

Một tiếng vang thật lớn, vị trưởng lão kia hét thảm trong miệng, bỗng nhiên bị Nhiếp Vô Danh vốn được Diệp Oản Oản nâng đỡ, tung một quyền đánh bay.

"Ca ca?"

Thấy vậy, sắc mặt Diệp Oản Oản thoáng vui lên.

Nhưng mà, một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản lại hoàn toàn đờ đẫn tại chỗ, hai tay che miệng, một đôi mắt đã ướt đẫm.

Cặp mắt Nhiếp Vô Danh vẫn đóng chặt, cũng không mở ra. Anh ấy còn đang hôn mê...

"Chuyện này..."

Một vị cao tầng Nhiếp gia, nhìn Nhiếp Vô Danh chằm chằm, thần sắc rung động: "Rõ ràng đã chết ngất... Lại còn có thể động thủ... Đây ý chí gì vậy?"

"Chắc là bản năng và chấp niệm sau cùng! Cho dù đã hoàn toàn chết ngất, còn có thể dựa vào ý chí còn sót lại, bảo vệ cho em gái của chính mình..." Một vị cao tầng Nhiếp gia cắn răng, trong lòng đối với Nhiếp Vô Danh, cảm thấy kính nể.

Lúc này, Nhiếp Vô Danh bằng vào bản năng một tay kéo lấy Diệp Oản Oản, che ở sau lưng.

Anh còn có ý thức, còn có thể phân rõ, ai là em gái của anh, ai lại đang muốn hại em gái mình.

"Anh..."

Trên trán Diệp Oản Oản, gân xanh hiện lên, móng tay lún sâu vào lòng bàn tay, mặc cho máu tươi nhỏ xuống.

Nàng... Tại sao lại vô dụng như vậy...

Nàng không có mưu trí tuyệt thế vô song... Cũng không có vũ lực uy chấn thiên hạ...

Nàng rốt cuộc có ích lợi gì?

Nàng ngay cả anh trai của mình, đều không cách nào bảo vệ... Nàng chính là một thứ phế vật!

Một hận ý to lớn ngút trời, từ trong lòng Diệp Oản Oản trào dâng. Hận sự vô năng của mình, hận chính mình vô lực!

"Muốn chết!"

Trong lúc đó, Nhiếp Linh Lung nắm lấy một con dao găm trong tay,cả người tốc độ nhanh đến cực hạn, vô cùng nhạy bén chạy.

Chương 2146: Ánh mắt năm đó.
- --

"Vút"!

Con dao găm sắc bén xuất hiện, trong nháy mắt đâm hướng vào người Nhiếp Vô Danh đã hoàn toàn hôn mê.

"Phập"!!

Là âm thanh hung khí đâm vào trong xương thịt...

"Tí tách "

"Tí tách "

Máu tươi thuận theo bàn tay của Diệp Oản Oản, chậm rãi nhỏ xuống đất.

Giữa mọi người, ngay tại một khắc cuối cùng khi Nhiếp Linh Lung huy động dao găm, sắp xuyên qua lồng ngực Nhiếp Vô Danh, Diệp Oản Oản đã ra tay rồi.

Nàng canh giữ ở bên người Nhiếp Vô Danh, dùng bàn tay của mình, đón lấy con dao găm của Nhiếp Linh Lung.

Con dao găm vạn phần sắc bén kia, xuyên qua bàn tay của Diệp Oản Oản.

Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản cúi đầu, yên lặng không nói.

"A... Ta thật sự tò mò, cái vở kịch huynh muội tình thâm này của các ngươi, rốt cuộc muốn diễn tới khi nào?"

Nhiếp Linh Lung nhìn Diệp Oản Oản, có chút hăng hái cười mỉa.

Nhiếp Linh Lung vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản chậm rãi ngẩng đầu lên. Một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến sợi tóc nàng bay lất phất.

"Ta... muốn ngươi chết!"

Diệp Oản Oản mặt không đổi sắc nói.

"Muốn ta chết thì ta phải chết?" Khóe miệng Nhiếp Linh Lung nhếch lên: "Ngươi... làm được sao? Đúng rồi, ta thay đổi chủ ý, ta liền ở ngay trước mặt ngươi, dùng con dao găm này, xuyên thấu lồng ngực của anh ngươi... Ta muốn cho ngươi tận mắt nhìn thấu sự bất lực của mình! Ngươi xuất hiện trên cái thế giới này, chính là sai lầm lớn nhất... Ôi thật đáng thương làm sao, phải quỳ xuống cầu xin ta..."

Nhưng mà, Nhiếp Linh Lung vẫn chưa thể nói xong, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi.

Diệp Oản Oản tung ra một quyền.

Tốc độ của cú đấm này, căn bản là làm cho Nhiếp Linh Lung không có cách nào phản ứng. Thậm chí giống như đã đột phá cực hạn của con người, đạt tới một giới hạn khủng bố nào đó.

Ở ngay dưới con mắt mọi người, Nhiếp Linh Lung bị một quyền của Diệp Oản Oản đánh trúng, cả người giống như một trang giấy mỏng manh giữa cuồng phong bão táp, bay ngang ra ngoài.

"Vút"!!

Mọi người chỉ thấy, tốc độ của Diệp Oản Oản nhanh đến cực hạn, còn không đợi Nhiếp Linh Lung giữa không trung rơi xuống đất, Diệp Oản Oản cũng đã đuổi kịp ả ta, hung hăng túm lấy tóc của Nhiếp Linh Lung quật ngược xuống dưới đất.

"Ầm"!

Nhiếp Linh Lung bị quăng mạnh xuống đất, trong lúc nhất thời, bụi đất tung bay.

"Uỳnh"!

Vẫn không đợi Nhiếp Linh Lung làm ra bất kỳ phản ứng nào, Diệp Oản Oản đã đấm thẳng một cú vào giữa mặt ả ta.

"Ta muốn... ngươi chết!"

Nàng cắn răng nghiến lợi giận dữ, là phẫn hận sâu tận trong xương tủy. Nhìn loại ánh mắt đáng sợ giống như đã từng quen biết này của Diệp Oản Oản, trong lòng Nhiếp Linh Lung không khỏi run lên.

Là loại ánh mắt của năm đó...

Là ánh mắt thời điểm khi Nhiếp Vô Ưu đã từng huấn luyện cho cô...

Là ánh mắt khiến cô kinh hoàng nhưng lại ghi hận trong lòng!

"Tìm chết!"

Nhiếp Linh Lung gầm lên một tiếng, song chưởng đưa lên, nhặt lấy con dao găm, đâm thẳng vào giữa mi tâm Diệp Oản Oản.

"Keng"!

Vào giờ phút này, khiến cho Nhiếp Linh Lung không cách nào tin chính là, Diệp Oản Oản chỉ dùng hai ngón tay, đã có thể cản lại con dao găm mà cô đang đâm tới.

"Nhiếp Linh Lung... Ngươi thật là đáng chết...!!"

Thời khắc này, Diệp Oản Oản phảng phất như đã hoàn toàn bị sự tức giận bao trùm, hóa thành ác ma từ trong tu la luyện ngục bò ra ngoài.

Diệp Oản Oản dứt tiếng, một sức mạnh người thường khó có thể tưởng tượng được, theo đầu ngón tay của Diệp Oản Oản tuôn ra.

Con dao găm bị Diệp Oản Oản chặn lại, vậy mà bị gãy gập.

Giờ phút này, con dao găm bị hai ngón tay Diệp Oản Oản chặn lại, gãy lìa một đầu. Tay phải nàng nhúc nhích, hung hăng quạt thẳng về cái cổ của Nhiếp Linh Lung, như là muốn trực tiếp cắt đứt cổ ả ta.

Nhưng mà, phản ứng của Nhiếp Linh Lung cũng cực nhanh, lập tức thối lui về phía sau.

Tuy là tránh thoát được một kích trí mạng của Diệp Oản Oản, nhưng trên mặt của Nhiếp Linh Lung, lại bị dao găm vạch ra một vết máu thật dài, nhìn thấy mà giật mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net