chap2149-2150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2149: Phong thái gia chủ.

- --

"Nhiếp Vô Ưu... Ha ha... Ngươi mới là một tên ác ma triệt đầu triệt đuôi. Máu tươi dính trên tay ta, đều là do ngươi ban tặng, là kỹ năng giết người ngươi dạy cho ta... Ngươi có tư cách gì ngự trị ở trên đầu của ta? Mưu lược và tâm trí, ngươi có điểm nào có thể so với ta? Ngươi mới hẳn là cái đồ con nuôi!"

Mồ hôi lạnh trên trán Nhiếp Linh Lung thấm ra, lại vẫn như cũ cười lạnh không dứt.

"Ta dạy cho ngươi, là muốn sau này ngươi có năng lực tự vệ, không phải là để cho ngươi dùng để đối phó Nhiếp gia hay làm xằng làm bậy!"

Diệp Oản Oản mặt không đổi sắc nói.

Năm đó, ông ngoại dạy mình như thế nào, Diệp Oản Oản liền dạy cho Nhiếp Linh Lung như thế đấy.

Dự tính ban đầu, là tốt! Nhưng mà lý giải như thế nào, toàn bộ đều dựa vào bản thân.

"Nhiếp Vô Ưu, người của Nhiếp gia đều đáng chết...!! Các ngươi còn có bao nhiêu tháng ngày sống dễ chịu..."

Nhiếp Linh Lung hung hăng nhìn Diệp Oản Oản.

"Đúng rồi, ngươi nói ta suýt chút nữa quên rồi, ngươi vẫn không thể chết."

Trong khi nói chuyện, Diệp Oản Oản một tay tóm lấy Nhiếp Linh Lung, trực tiếp vứt xuống bên người của Lâm Khuyết cách đó không xa.

"Hic... Tôi nói này... Cô ném con hàng này cho tôi làm gì, tôi không có hứng thú đối với ả ta!"

Nhìn Nhiếp Linh Lung dưới bàn chân mình, Lâm Khuyết vội vàng mở miệng nói.

"Mang về, nghiêm ngặt thẩm vấn, nhất định phải hỏi ra hết thảy cô ta biết... Mặc kệ dùng thủ đoạn gì." Diệp Oản Oản nói.

"Khương Viêm, cậu am hiểu, giao cho cậu đấy!"

Lâm Khuyết nhìn về phía Khương Viêm ở bên cạnh.

"Hiểu rồi."

Khương Viêm gật đầu một cái, nắm lấy Nhiếp Linh Lung, liền định tự mình rời đi.

"Mang thêm vài người cùng nhau trở về." Diệp Oản Oản cau mày nói.

"Nữ nhân này đều đã thành như vậy rồi, còn có thể uy hiếp được tôi hay sao?" Trong lòng Khương Viêm có chút không phục, nhưng ngoài miệng vẫn phải khách khí.

"Vạn nhất có người cướp thì sao?" Diệp Oản Oản hỏi.

Khương Viêm: "..."

Bất đắc dĩ, Khương Viêm chỉ có thể mang theo một nửa số người A Tu La quay trở về.

Sau đó, Diệp Oản Oản hướng về đám trưởng lão và cao tầng Nhiếp gia ở đây, lạnh lùng nói: "Hiện nay, ta có tư cách, trở thành gia chủ Nhiếp gia sao?"

Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, chúng cao tầng trố mắt nhìn nhau.

"Có có có! Vô Ưu, thật ra thì, trước đó chúng tôi cũng là bị Nhiếp Linh Lung che mắt. Ai có thể ngờ được ả ta lòng muông dạ thú, cũng may cô đâm thủng bộ mặt giả dối, bóc trần bộ mặt thật của ả ta, nếu không hậu quả khó mà lường được!"

Một vị trưởng lão cao tầng vội vàng nói.

"Đúng đúng đúng... Chúng tôi cũng là bị che đậy đấy!"

Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi hơi dương lên, trong lòng cười lạnh không dứt.

Chỉ tiếc, những trưởng lão cao tầng này, trước mắt vẫn không thể động đến được. Chỉ có khi chính mình phối hợp với Nhị thúc công, trước tiên hoàn toàn phân hóa quyền lợi Nhiếp gia trong tay bọn họ xong, mới có thể tiến hành trừng trị đối với bọn họ.

Nếu không, hiện tại lập tức động thủ đối với bọn họ, Nhiếp gia tất nhiên sẽ bị chia rẽ phân liệt, đây không phải là cục diện Diệp Oản Oản muốn thấy.

"Ta biết, các ngươi cũng là bị che đậy. Nhưng... dù sao phạm sai lầm, liền phải tiếp nhận xử phạt."

Diệp Oản Oản nói.

"Dạ dạ dạ, xin mời gia chủ tiến hành xử phạt đối với chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ nghe theo đấy!"

Đám cao tầng gật đầu liên tục.

Chỉ bất quá, thời khắc này, Diệp Oản Oản không có tâm tư nói nhảm cùng những người này. Đợi ngày sau, nhất định sẽ tính toán rõ ràng món nợ này cùng bọn họ. Thứ chờ đợi bọn họ, chỉ có kết cục khiến ta người sợ hãi.

"A Cửu... Anh trai em ở bệnh viện nào, chúng ta đi qua... Nhanh...!!"

Diệp Oản Oản xoay người nhìn về phía Tư Dạ Hàn.

Nghe tiếng, Tư Dạ Hàn gật đầu một cái, hướng về Lâm Khuyết nói: "Trước tiên ‘hộ tống’ các vị trưởng lão Nhiếp gia trở về nhà."

"Cửu ca, đã hiểu!"

Lâm Khuyết gật đầu một cái, nhìn về phía đông đảo cao tầng Nhiếp gia: "Các vị, xin mời!"

Trên mặt nổi là hộ tống, thật ra thì nói trắng ra chính là... giam lỏng!

Chương 2150: Đã quá muộn
- --

Giờ phút này, đám người Nhiếp gia nhìn qua nhìn lại, nhất là một đám cao tầng Nhiếp gia, chân mày không khỏi nhăn lại.

Bọn họ là cao tầng Nhiếp gia, Tu La Chủ muốn giam cầm bọn họ, nói đùa sao?

"Gia chủ, đây là chuyện của Nhiếp gia chúng ta! Tu La Chủ dù sao cũng là một người ngoài! Ta cho rằng, không quá tiện can thiệp vào chuyện nhà Nhiếp gia chúng ta đi?"

Một vị trưởng lão Nhiếp gia, nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng nói.

Nghe vậy, Diệp Oản Oản lườm gã ta một cái: "Giữa ta và Tu La Chủ mới gọi là chuyện nhà, giữa ngươi và ta chỉ có thể gọi là chuyện công, hiểu không?"

Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, cao tầng Nhiếp gia á khẩu không trả lời được.

Diệp Oản Oản nói xong, tiến đến chỗ chàng trai trước mặt, nhanh chóng chạy tới bệnh viện.

...

Hiện tại, lòng Diệp Oản Oản nóng như lửa đốt. Đối với việc Nhiếp Vô Danh trúng độc và chịu vô vàn thương tích, nàng vạn phần lo lắng.

Thật ra thì, bằng vào tố chất thân thể của Nhiếp Vô Danh mà nói, những thứ kia hẳn cũng chỉ là vết thương ngoài da. Nhưng loại độc Nhiếp Vô Danh trúng, lại có thể đoạt mạng đấy!

Diệp Oản Oản thậm chí không dám nghĩ sâu, nếu như Nhiếp Vô Danh xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn...

Nhìn thấy thần sắc Diệp Oản Oản lo lắng như vậy, Tư Dạ Hàn chẳng qua chỉ yên lặng đi ở bên cạnh. Đối với chuyện xảy ra ngày hôm nay, anh cũng không thể đoán trước, càng không thể cải tử hồi sinh. Nhiếp Vô Danh rốt cục như thế nào, chỉ có thể nghe thầy thuốc, nhìn xem vận mệnh của anh ta mà thôi.

"Chính là chỗ này sao?"

Hồi lâu sau, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm bệnh viện ở phía trước, quay sang hỏi Tư Dạ Hàn.

"Ừm."

Chàng trai trả lời.

"A Cửu, bệnh viện này tốt không..."

Diệp Oản Oản tràn đầy lo âu.

"Đây là bệnh viện tốt nhất của Độc Lập Châu." Tư Dạ Hàn nhẹ giọng trấn an: "Anh cũng đã để cho thầy thuốc giỏi nhất của A Tu La đến theo dõi ở bên cạnh anh trai em, thời thời khắc khắc trông nom."

"Cảm ơn." Diệp Oản Oản gật đầu.

Nhưng dù cho là như thế, Diệp Oản Oản vẫn như cũ lo lắng vạn phần, thậm chí đối với bệnh viện phía trước có một chút sợ hãi. Nàng không biết, có tin tức như thế nào đang đợi mình.

Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản theo Tư Dạ Hàn đi vào bệnh viện, đi thẳng tới phòng chăm sóc đặc biệt.

"Cô là Vô Ưu tiểu thư của Nhiếp gia?"

Ngoài cửa, một nhóm thầy thuốc đang thảo luận gì đó, sau khi nhìn thấy Diệp Oản Oản, lập tức nghênh đón.

Nhiếp gia cũng được, Không Sợ Minh cũng được, danh tiếng tại Độc Lập Châu tự nhiên không cần nói nhiều, không ai không biết, không ai không hiểu.

Đặc biệt là sau khi Không Sợ Minh Chủ khôi phục thân phận Nhị tiểu thư Nhiếp gia, danh tiếng càng tăng mạnh.

"Thầy thuốc, anh tôi như thế nào?"

Nhìn mấy vị thầy thuốc trước mắt, Diệp Oản Oản vội vàng hỏi thăm.

"Chuyện này..."

Một vị thầy thuốc trong số đó nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, lắc đầu một cái, thở dài nói: "Vô Ưu tiểu thư... Anh trai của cô, trúng kịch độc... Mặc dù chúng tôi đã tiến hành cấp cứu ngay lập tức, hơn nữa rửa dạ dày... Nhưng thời gian đưa tới đây... vẫn là đã quá muộn một chút..."

Thầy thuốc vừa dứt tiếng, sắc mặt Diệp Oản Oản trong nháy mắt tái nhợt, thân thể hơi có chút lảo đảo lui về phía sau, nhưng đã được Tư Dạ Hàn đỡ lấy.

"Sao lại thế...? Thầy thuốc, có phải là có sai lầm gì rồi hay không... Anh trai tôi, anh ấy... tố chất cơ thể của anh ấy rất mạnh..." Diệp Oản Oản thần sắc hốt hoảng, lời nói đã có chút thiếu mạch lạc.

"Vô Ưu tiểu thư, tố chất thân thể của anh trai cô, đúng là rất mạnh, nhưng... kịch độc trúng phải, là thông qua huyết dịch truyền khắp cơ thể. Tố chất cơ thể có mạnh hơn nữa đều không có tác dụng gì, trừ phi có thuốc giải." Thầy thuốc hơi có chút bất đắc dĩ.

Tuy nói vậy, loại kịch độc gọi là Khô Điệp này, căn bản cũng không có thuốc giải.

"Vô Ưu tiểu thư, thật vô cùng xin lỗi... Chúng tôi thật sự đã tận lực..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net