chap2155-2156

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2155: Đi đâu phóng đãng.
- --

Nhìn thấy Diệp Oản Oản trở lại, vài tên thủ vệ Nhiếp gia lập tức dựng thẳng tắp sống lưng, hướng về Diệp Oản Oản cúi đầu chào.

Chuyện Nhiếp Linh Lung, đám người Nhiếp gia đã sớm biết được. Bây giờ, gia chủ Nhiếp gia, tự nhiên đã trở thành Nhiếp Vô Ưu.

Sau khi trở lại Nhiếp gia, Đại trưởng lão là người đầu tiên tìm tới.

"Vô Ưu, Nhiếp Linh Lung bên kia, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Đại trưởng lão nhìn Diệp Oản Oản chằm chằm, chân mày nhíu lại thật sâu.

Trước đó ông đã sớm có cảm giác có gì đó không đúng. Mấy vị trưởng lão Nhiếp gia và cả những sát thủ có chiến lực cao đều bị Nhiếp Linh Lung điều đi, nhưng cũng không thông báo lại cho mình.

"Nhị thúc công, Nhiếp Linh Lung dẫn người chặn đánh cháu và anh trai cháu." Diệp Oản Oản nhìn về phía Đại trưởng lão nói.

Bây giờ, toàn bộ Nhiếp gia, người duy nhất Diệp Oản Oản có thể tin tưởng, trừ cái ông anh ruột không đáng tin cậy của mình ra, thì chỉ còn lại có mỗi mình vị Nhị thúc công này. Cho nên, nàng mới đem ngọn nguồn báo lại cho Đại trưởng lão.

Sau khi nghe Diệp Oản Oản giải thích, Đại trưởng lão nhất thời sững sờ, mặt đầy vẻ kinh ngạc.

"Tên súc sinh Nhiếp Linh Lung kia, lại dám làm loại chuyện này!" Đại trưởng lão tức giận không thôi.

Cũng may Diệp Oản Oản và Nhiếp Vô Danh hai người không có việc gì...

"Bây giờ, Nhiếp Linh Lung đã bị nhốt tại A Tu La, đang đợi hỏi cung thông tin về kẻ chủ mưu đứng đằng sau." Diệp Oản Oản nói.

"Được, ta đây liền yên tâm. Còn nữa, toàn thể đám trưởng lão và sát thủ chặn giết con, đều cần phải xử lý!" Sau một hồi trầm tư, Đại trưởng lão mở miệng nói.

Diệp Oản Oản gật đầu một cái. Đây là chuyện đương nhiên, đám cao tầng Nhiếp gia kia, nhất định phải xử lý. Nhưng như trước đó từng nói, phải buộc bọn họ nhả ra toàn bộ quyền lợi trước, nếu không, Nhiếp gia sẽ loạn.

Lúc này, Diệp Oản Oản và Đại trưởng lão thương lượng đối sách tiếp theo.

Đợi sau khi bàn bạc tốt phương án, sắc trời đã tối.

"Được, Vô Ưu, trước tiên ta sẽ chấp hành theo kế hoạch. Còn nữa, đoạn thời gian sắp tới, tốt nhất nên phái nhiều nhân thủ một chút để tập trung điều tra tin tức cha mẹ con... Về phần Nhiếp Linh Lung bên kia, ta cho là ả ta cực kỳ đáng ngờ, không thể coi thường." Đại trưởng lão nói.

Một điểm này, không cần Đại trưởng lão nhắc nhở, trong lòng Diệp Oản Oản cũng hiểu rõ. Nhiếp Linh Lung bên kia, nàng đương nhiên sẽ không xem nhẹ.

Đại trưởng lão chân trước mới vừa rời đi, Nhiếp Vô Danh đã đẩy cửa đi vào.

"Đi đâu phóng đãng?"

Diệp Oản Oản nhìn Nhiếp Vô Danh, hỏi.

"Không phải đã nói với em rồi sao, đi làm ăn đấy!" Nhiếp Vô Danh liếc Diệp Oản Oản một cái: "Già rồi, mau quên sao?"

Diệp Oản Oản: "..." Hắn là muốn cùng mình đánh nhau sao?

"Anh đã sớm trở về rồi, làm việc cả nửa ngày tại phòng bếp, cơm tối anh cũng đã làm xong, mau tới ăn đi." Nhiếp Vô Danh nói.

Trong trí nhớ, quả thực là Nhiếp Vô Danh biết nấu cơm, hơn nữa kỹ thuật nấu nướng còn xem như là không tệ.

"Em đây là có lộc ăn."

Trong lúc nói chuyện, Diệp Oản Oản đi theo sau lưng Nhiếp Vô Danh, đến phòng khách Nhiếp gia.

Bên trong phòng khách, đám người Tử Quỷ và Nhất Chi Hoa cũng có mặt.

Trên bàn cơm, Nhiếp Vô Danh không ngừng gắp thức ăn cho Diệp Oản Oản: "Đây đều là món em thích ăn, còn nhớ chứ? Khi còn bé em thích ăn nhất là món sườn xào chua ngọt trộn dấm đường rắc tiêu anh làm, ăn nhiều một chút."

"Mùi vị không tệ." Diệp Oản Oản tán dương.

Một bàn thức ăn Nhiếp Vô Danh làm, bị Ngoại Quốc Dời Gạch ăn hơn phân nửa, Diệp Oản Oản giải quyết phần nhỏ.

"Đúng rồi, em gái, anh mới vừa nhận một nhiệm vụ lớn, có khả năng cần phải mất một khoảng thời gian mới có thể trở về. Không có anh ở bên cạnh, em nên cẩn thận một chút! Em nhớ kỹ lời nói của anh, đừng để ý nhiều chuyện vớ vẩn như vậy, cái gì cũng đều không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình." Nhiếp Vô Danh đầy chân thành khuyên nhủ Diệp Oản Oản.

"Được rồi, được rồi, em biết rồi." Diệp Oản Oản có chút bất đắc dĩ. Cả ngày nhìn bộ dáng “ông cụ non” của anh trai mình líu la líu lo... Ai mà không biết cái mạng nhỏ là quan trọng nhất chứ?
Chương 2156: Bao nhiêu tiền, tôi mua
- --

"Được rồi, các người ăn trước đi, ta đi dọn dẹp chuẩn bị một chút."

Nhiếp Vô Danh nói xong, đứng dậy rời đi.

Nhìn bàn ăn như bị gió cuốn mây tan, Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức. Ăn trước... Còn ăn cái gì?

"Ăn thật ngon... Hôm nay thật là có phúc! Cho tới bây giờ cũng chưa từng được ăn cơm đội trưởng làm. Đội trưởng lại còn có loại kỹ thuật ẩn giấu này..." Ngoại Quốc Dời Gạch hài lòng ợ một cái.

Diệp Oản Oản nhìn về phía Ngoại Quốc Dời Gạch. Nghe hắn nói “cơm” thật là có chút không quen tai cho lắm.

"Đừng nói là cậu, ngay cả tôi cũng không biết!" Nhất Chi Hoa tiếp lời.

"Đúng rồi!"

Vào giờ phút này, ánh mắt Diệp Oản Oản, híp mắt rơi vào trên người Băng Sơn Mỹ Nam: "Vậy... chuyện làm ăn thế nào rồi?"

Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, lỗ tai Thần Hư Đạo Nhân và Nhất Chi Hoa trong nháy mắt dựng thẳng lên.

"Làm ăn... Làm ăn gì cơ? Diệp lão bản muốn chiếu cố chúng tôi sao?" Thần Hư Đạo Nhân nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, vội vàng mở miệng hỏi.

"Cũng không phải là chuyện làm ăn với anh." Diệp Oản Oản nói.

"Cũng như nhau cả thôi! Chúng tôi là một đoàn đội... Lão bản, nếu như cô muốn thuê mà nói, cũng không thể thuê mỗi mình Tử Quỷ được! Chúng tôi là một nhóm, là một thể thống nhất, muốn thuê thì thuê toàn bộ. Nếu không... có thể uy lực sẽ không phát huy ra được, sẽ giảm bớt rất nhiều đấy!" Thần Hư Đạo Nhân vội vàng bổ sung thêm.

Diệp Oản Oản không thèm để ý Thần Hư Đạo Nhân, ánh mắt lại lần nữa rơi đến trên người Băng Sơn Mỹ Nam ở bên cạnh: "Thần thánh... Cổ của anh, thật là lợi hại à nha..."

"Đương nhiên là lợi hại rồi! Cổ trùng của Tử Quỷ, chính là như vậy, không cần nói thêm, chính cô cũng đã lãnh hội qua." Nhất Chi Hoa cười nói.

Diệp Oản Oản: "..." Con mịa nó, tự vạch áo cho người xem lưng!

"Sổ sách món nợ Tình Cổ lần trước, tôi sẽ không tính toán với anh nữa... Anh đem cái loại Cổ trùng vạn độc bất xâm đó... bán cho tôi mấy con đi! Tôi ra giá cao! Anh nói giá tiền, tôi ngay cả mắt cũng không thèm nháy một cái, khẳng định tuyệt đối không trả giá. Anh nói đi... mấy chục ngàn?!" Diệp Oản Oản mặt đầy nghiêm túc.

Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, đám người Thần Hư Đạo Nhân và Nhất Chi Hoa mặt đầy mộng bức. Giá cao... Tuyệt đối không trả giá... Mấy chục ngàn...??

Giá tiền này thật là quá con mịa nó cao rồi đi!

Đường đường là Nhiếp gia chủ, Không Sợ Minh Chủ, chủ mẫu A Tu La, nói ra những lời này, vậy mà lại có thể mặt không đỏ, hơi thở không gấp!

"Lão bản, không bằng cô bán cho tôi đi! Cô nói đi, mấy chục ngàn, tôi mua ngay, tôi tuyệt không trả giá!" Thần Hư Đạo Nhân nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, nói xỏ.

Diệp Oản Oản: "..."

Hiện tại, khẩu vị những người này... trở nên lớn thật!

Ngày trước, hơn mấy trăm đồng liền có thể vui vẻ làm việc hùng hục, hiện tại những mấy chục ngàn mà còn không thoả mãn rồi...

"Chó chết, các người thay đổi..." Diệp Oản Oản có chút đau lòng nhìn về phía đám người Nhất Chi Hoa, thập phần bất đắc dĩ thở dài.

"Được được được, để cho Tử Quỷ đem cái loại Cổ trùng vạn độc bất xâm đó bán cho tôi, tôi mua thêm mấy con, giảm giá một chút! Các người nói giá đi, thích hợp liền đồng ý, không thích hợp chúng ta bàn bạc lại." Diệp Oản Oản thỏa hiệp.

Tại loại địa phương như Độc Lập Châu này, loại Cổ này tuyệt đối là thứ tốt, coi như tốn nhiều tiền hơn nữa, Diệp Oản Oản cũng phải thu vào tay mấy con.

Chính mình một con, Đường Đường một con, Tư Dạ Hàn một con... Tốt nhất có thể mua thêm nhiều một chút, để tất cả mọi người bên cạnh đều có loại Cổ này!

"Không có!"

Rốt cuộc, Băng Sơn Mỹ Nam vẫn luôn một mực yên lặng không nói, cực kỳ khó khăn nói ra được 2 chữ.

"Làm sao, sợ tôi không trả nổi tiền?" Diệp Oản Oản có chút không phục hỏi ngược lại.

Nàng cũng không tin, chính mình ngay cả vài con Cổ trùng cũng không mua nổi!

"Tôi nói này lão bản, cô là đang nghiêm túc, hay là đang nói đùa với chúng tôi vậy?" Thần Hư Đạo Nhân kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net