chap2251-2252

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2251: Chân tướng

Biên soạn: Đức Uy -

- --

"Ông ngoại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngoại... không phải là ngoại đã bị Nhiếp Vô Ưu giết rồi sao?!"

Tư Hạ nhìn về phía lão giả đối diện đột nhiên xuất hiện, mặt đầy vẻ không cách nào tin tưởng nổi.

"Bị Vô Ưu giết rồi...?"

Lời Tư Hạ nói vừa dừng lại, Nhiếp gia chủ và chủ mẫu, thần sắc nhất thời biến đổi. Chuyện này làm sao có thể? Cha rõ ràng là mất tích đã rất lâu, làm sao ở trong miệng người ngoài, lại là bị Vô Ưu giết chết...

"Cha, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Nhiếp chủ mẫu mặt đầy vẻ nôn nao.

Nghe câu hỏi này, lão giả liếc mắt nhìn Băng Sơn Mỹ Nam ở sau lưng, nói: "Cảnh Mộ, cậu nói đi."

Băng Sơn Mỹ Nam: "?"

Thấy vậy, thần sắc ông lão có chút lúng túng: "Được rồi, vẫn là ta tới nói vậy."

"Ban đầu, ta và Vô Ưu phát sinh một chút tranh cãi, cho nên muốn thông qua tỷ thí để giải quyết. Nếu như Vô Ưu thắng rồi, ta liền nghe theo con bé, nếu như con bé thắng, thì lại nghe ta nói, là như vậy." Ông lão cẩn thận cân nhắc lựa lời một chút, tiếp tục nói: "Chỉ bất quá, ở trong lúc ta tỷ thí với Vô Ưu, bởi vì nhiều nguyên nhân, Vô Ưu không cẩn thận lỡ tay làm tổn thương ta."

Nói đến đây, ánh mắt của ông lão, lơ đãng rơi về phía Nhiếp Vô Danh ở xa xa.

"Sau khi ta bị thương, một gã thanh niên áo đen, xông vào, định lấy mạng của ta. Chỉ bất quá, cuối cùng lại nương tay, chẳng qua chỉ làm ta bị trọng thương." Ông lão thở dài một tiếng.

"Cha, rốt cuộc là ai làm?" Nhiếp chủ mẫu vội vàng hỏi.

Giờ phút này, Diệp Oản Oản yên lặng nhìn về phía Nhiếp Vô Danh ở bên cạnh. Người áo đen kia... hẳn là vị đại ca này của mình rồi đi...

Chỉ bất quá, đến cuối cùng, vẫn không nhẫn tâm hạ sát thủ.

"Là con."

Không cho ông lão có cơ hội nói tiếp, Nhiếp Vô Danh khẳng định lại: "Là do con."

"Cái gì?"

Nhiếp chủ mẫu và gia chủ hai người nhất thời sững sờ, mặt đầy kinh ngạc nhìn Nhiếp Vô Danh.

"Không phải là Nhiếp Vô Ưu, mà là Nhiếp Vô Danh...? Làm sao có thể..."

Chân mày Tư Hạ nhíu chặt lại, khó mà tin nổi.

Năm đó, ông ngoại không biết tung tích, hiện trường lưu lại vết máu rất lớn và vết tích đánh nhau. Sau khi điều tra theo dõi, phát hiện thân thể của ông ngoại bị Nhiếp Vô Ưu dùng dao găm xuyên thủng...

Sau đó, Tư Hạ điều tra ra hành tung của Diệp Oản Oản, trở lại Hoa quốc, lại phát hiện Diệp Oản Oản bởi vì không chịu nổi một ít trí nhớ hành hạ, mới lựa chọn sử dụng Ký Ức Bao Trùm.

Cho nên, Tư Hạ vẫn cho rằng, là Diệp Oản Oản giết ông ngoại. Nhưng thật không nghĩ tới, người hành hung lại sẽ có thể là Nhiếp Vô Danh!

"Mày!! Làm sao có thể... có thể hạ độc thủ đối với ông ngoại ruột của mình!" Nhiếp chủ mẫu nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, vô cùng đau đớn.

"Là ông ấy hại chết Lăng Miểu." Nhiếp Vô Danh sau một hồi yên lặng, lúc này mới lên tiếng.

Nhưng dù cho là như thế, Nhiếp Vô Danh vẫn không hề giết chết ông ngoại, chẳng qua chỉ làm cho ông trọng thương, sau đó rời đi.

"Vô Danh, ông ngoại cũng không có biện pháp nào." Ông lão nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, đóng cặp mắt lại, đầy ngưng trọng mở miệng nói: "Trọng Tài Hội hạ tử lệnh, nếu như ta không làm theo, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Hơn nữa, ta cũng không hề sát hại Lăng Miểu, mà chỉ đưa con bé về công hội, đều vẫn đang ngày ngày điều trị."

Ban đầu, ông ngoại cũng không có dũng khí đi phản kháng Trọng Tài Hội, mãi đến khi Diệp Oản Oản kế thừa chiếc nhẫn kia của Lăng Miểu, Trọng Tài Hội dự định ra tay với nàng, ông ngoại mới thật sự ra quyết định, dự định lật đổ Trọng Tài Hội, phong bế Độc Lập 12 Châu, tự làm vua một cõi.

...

"Con biết, ngoại đã cứu Lăng Miểu." Nhiếp Vô Danh nói.

Mới vừa rồi, anh đã từng nghe Tư Hạ nói tới.

"Vậy, ông ngoại, việc ngoại mất tích là chuyện gì xảy ra? Còn nữa... nếu ngoại chưa chết, tại sao cũng không chịu xuất hiện?" Tư Hạ nhìn về phía ông lão, vội vàng hỏi.

Chương 2252: Chấp mê bất ngộ

Biên soạn: Đức Uy -

- --

Nghe tiếng, lão giả nhìn Băng Sơn Mỹ Nam ở phía sau, nói: "Cũng nhờ có Cảnh Mộ."

"Hắn?" Tư Hạ hướng về Băng Sơn Mỹ Nam quan sát.

"Ừm." Lão giả gật đầu: "Lúc đầu ta trọng thương, là cậu ta đã cứu ta. Mấy năm nay, ta vẫn luôn hôn mê nằm liệt giường, thân thể không thể hoàn toàn phục hồi như cũ. Lần này bởi vì chuyện quá khẩn cấp, Cảnh Mộ mới không thể nào không dùng phương pháp đặc thù để cho ta khôi phục một chút tinh lực. Do đó ta mới có thể xuất hiện ở trước mặt các người."

"Là phương pháp đặc thù gì... có tác dụng phụ không?" Diệp Oản Oản ngay lập tức hỏi.

Một bên, Băng Sơn Mỹ Nam gật đầu một cái.

"Tác dụng phụ đúng là có một ít, bất quá, so với chuyện bây giờ, cũng không coi vào đâu." Ông lão nói nhẹ nhàng như không.

Diệp Oản Oản quan sát Băng Sơn Mỹ Nam, anh ta và ông ngoại rốt cuộc là có quan hệ như thế nào...

Tựa hồ như nhìn thấu nghi ngờ của Diệp Oản Oản, ông lão nói: "Bên cạnh của anh con, và cả bên cạnh con, đều có người do ta sắp xếp để trợ giúp các con."

"Hả?" Diệp Oản Oản nhất thời sửng sốt một chút.

"Bên cạnh anh con là Cảnh Mộ, mà bên cạnh của con, chính là Ôn Tử Nhiên." Ông lão nói: "Chuyện này, ngay cả Tư Hạ cũng đều không biết rõ."

"Sư phụ, đã lâu không gặp..." Ôn Tử Nhiên tiến lên một bước, hướng về lão giả khom lưng chào: "Em vẫn luôn tin tưởng, Tiểu Phong không hề liên quan đến chuyện thầy mất tích, cũng tin tưởng rằng thầy vẫn còn ở nhân thế."

Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức nhìn lấy Ôn Tử Nhiên. Cái ông anh này, con mịa nó... ẩn núp cũng quá sâu rồi đi!

Người ông ngoại phái đi trợ giúp anh trai là Tử Quỷ, bên cạnh mình là Ôn Tử Nhiên... Nếu như ông ngoại không nói, sợ rằng cả đời nàng cũng sẽ không biết được.

"Vô Danh, thật ra thì cậu ấy nói với ta, hẳn là con đã phát hiện cậu ta là do ta phái đi." Ông lão nhìn về phía Nhiếp Vô Danh: "Cho nên, hẳn là con cũng biết, là cậu ta đã cứu ta, dùng Cổ giúp ta điều trị và khôi phục rồi, phải không?"

"Vâng." Nhiếp Vô Danh đáp.

Chính người ông ngoại này của anh, mặc dù từ khi anh còn bé đã rời bỏ Nhiếp gia, gặp mặt không nhiều, cũng không có cảm tình quá sâu, nhưng vẫn như cũ thời thời khắc khắc nhớ nhung anh và em gái, thậm chí âm thầm sai hai người nằm vùng ở bên người của anh và Nhiếp Vô Ưu, giúp đỡ, phụ tá bọn họ.

Cũng chính bởi vì một chút ràng buộc cuối cùng này, năm đó, Nhiếp Vô Danh mới không hạ sát thủ đối với ông ngoại, chừa lại cho ông một hơi thở.

"Chỉ tiếc, khi đó con cũng không cho ta cơ hội giải thích, trong lòng con, oán hận đối với ta quá lớn! Ta, ngay cả cơ hội nói cho con biết Lăng Miểu còn sống, cũng không có." Ông lão than khẽ.

Nhiếp Vô Danh nhìn ông lão, như là muốn nói gì, nhưng mà cuối cùng ngay cả một chữ cũng không thể nói ra khỏi miệng.

"Ông ngoại, ngoại còn sống... Quá tốt rồi...!! Ông ngoại, ngoại biết không, tâm nguyện năm đó của ngài, con sẽ có thể ngay lập tức hoàn thành rồi! Ông ngoại, chúng ta cùng nhau làm!"

Tư Hạ nhìn chằm chằm ông lão, thần sắc kích động, nói.

"Tư Hạ, đến bây giờ mà ngươi còn chấp mê bất ngộ sao!!" Diệp Oản Oản hướng về Tư Hạ tức giận quát lên.

"Chấp mê bất ngộ?" Nghe tiếng, Tư Hạ nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Tỷ tỷ... Là đệ trách lầm tỷ rồi... Cho đệ xin lỗi! Nhưng mà, hiện tại ông ngoại còn sống, chẳng lẽ, tỷ muốn một lần nữa phản bội chúng ta sao? Chính tỷ tự nhìn một chút, chỉ cần chúng ta nguyện ý, liền nhất định có hy vọng thay thế Trọng Tài Hội."

Diệp Oản Oản lắc đầu một cái.

Trọng Tài Hội, chẳng qua chỉ là một danh từ mà thôi. Thứ bọn họ cần cải biến, cũng không phải là Trọng Tài Hội, mà là quy củ và chế độ Độc Lập Châu trăm ngàn năm truyền xuống.

Hơn nữa, năm đó muốn giết mình cũng được, hay là kẻ hạ lệnh giết Lăng Miểu cũng được, đều là mệnh lệnh của Hội trưởng Trọng Tài tiền nhiệm. Nhiều năm trôi qua như vậy, Hội trưởng Trọng Tài Hội và cao tầng, cũng không biết đã đổi bao nhiêu người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net