chap2277-2278

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2277: Bị người theo dõi

Biên soạn: Đức Uy -

- --

"Tam trưởng lão, ông cần phải tự tin vào bản thân mình! Chuyện này, ông có thể hoàn thành một cách nhẹ nhàng." Đại trưởng lão cổ vũ Tam trưởng lão.

"Ha ha, Đại trưởng lão, giết gà sao lại cần dùng đao mổ trâu... Không đúng, không có kim cương đừng lấy đồ sứ thế mạng! Tôi cũng không có kim cương, ông có, chuyện này cần ông đi làm!" Tam trưởng lão lạnh giọng cười đểu.

Nói đùa kiểu gì vậy hả!! Ai mà lại không biết Ân Duyệt Dung là đại tông sư dùng độc, trong nhà khắp nơi đều là độc, hắn cũng không muốn chết không rõ ràng! Người nào thích người đó đi, hắn không đi!!

"Tôi thấy hai lão già các ông..." Diệp Oản Oản mặt không cảm xúc: "Đều đổi tên thành Thân Công Báo đi cho rồi!"

"Minh chủ, có ý gì?" Tam trưởng lão không hiểu.

"Có ý gì?" Diệp Oản Oản bĩu môi: "Còn phải hỏi sao! Chết đạo hữu không chết bần đạo chứ gì!"

Tam trưởng lão vẫn còn có chút không hiểu lắm, thần sắc nghi ngờ.

"Ha ha ha, chưa từng xem Phong Thần Diễn Nghĩa sao... Chính là cái gã Thân Công Báo đó, mỗi lần đều để cho người khác đi chịu chết thay..." Bắc Đẩu cười lớn.

Tam trưởng lão: "..."

Đại trưởng lão: "..."

"Hai vị Thân đạo trưởng, tôi thấy là hai vị vẫn nên đi cùng nhau thì hơn, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Không cần các người lẻn vào Ân gia, chỉ cần dò la tình hình Ân gia giai đoạn hiện tại là được rồi." Diệp Oản Oản nói.

Bất đắc dĩ, Đại trưởng lão và Tam trưởng lão chỉ có thể nhận lệnh.

Bắc Đẩu lặng lẽ quay sang nói với Phó Minh Hi: "Con bà nó, cái vị tên Ân Duyệt Dung đó, không phải là mẹ chồng tương lai của Phong tỷ sao... Phong tỷ còn nói chính mình không quan tâm, vậy mà cũng đều đã mở rộng tình báo tới nhà của mẹ chồng mình rồi!"

"Tôi thấy với tính cách của Ân Duyệt Dung, đoán chừng không dễ sống chung. Hic... cái quan hệ mẹ chồng nàng dâu này, hẳn là sau này sẽ thập phần khắc nghiệt." Phó Minh Hi nhỏ giọng nói.

"Nói cái gì vậy?" Diệp Oản Oản hỏi.

"Không có, bọn đệ chỉ đang thảo luận xem buổi tối ăn gì." Bắc Đẩu cười đầy gượng gạo.

Đợi sau khi Đại trưởng lão và Tam trưởng lão rời đi, Diệp Oản Oản vừa định mang mọi người cũng đi khỏi, bỗng dưng chân mày lại khẽ nhíu một cái.

Không chỉ riêng Diệp Oản Oản, ngay cả Bắc Đẩu ở ngay bên cạnh nàng, thần sắc cũng khẽ biến.

"Phong tỷ, có người đi theo chúng ta." Thất Tinh nói.

"Là người hay quỷ, đi ra xem xem!" Diệp Oản Oản sắc mặt lãnh đạm thờ ơ, lạnh giọng quát.

Đúng lúc này, một nam một nữ từ trong góc tối đi ra, trên mặt hai cười lộ ra nụ cười đầy bí hiểm, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Nhiếp tiểu thư, đi tới Thiên Thủy thành, không tận tình chủ nhà, vô cùng xấu hổ."

"Các người là ai?" Diệp Oản Oản nhìn hai người nam nữ trẻ tuổi nọ.

"Nhiếp tiểu thư, chúng tôi là ai không quan trọng. Chẳng qua là, có người muốn gặp Nhiếp tiểu thư một lần." Gã thanh niên trẻ tuổi cười nói.

Chân mày Diệp Oản Oản nhăn lại. Chính mình hôm nay mới vừa đến Thiên Thủy thành, ngay lập tức đã bị người khác phát giác theo dõi. Kẻ muốn gặp mình, nhất định quyền thế ngút trời...

Sẽ không phải là... mẹ của A Cửu, Ân Duyệt Dung đấy chứ...

"Các người là, người Ân gia?"

Diệp Oản Oản nhìn hai người, thử hỏi dò.

Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, sắc mặt đám người Bắc Đẩu và Phó Minh Hi nhất thời biến đổi, theo bản năng thối lui về phía sau.

Nếu như con mịa nó đám người này thật sự là Ân gia, vậy thì chính là thuốc độc di động đấy!! Trên người đều có chứa kịch độc...

Hai người nam nữ trẻ tuổi hai mắt nhìn nhau một cái, chợt hướng về Diệp Oản Oản lắc đầu. Gã thanh niên nói: "Nhiếp tiểu thư hiểu lầm rồi, chúng tôi và Ân gia không có bất cứ quan hệ nào. Chúng tôi trực thuộc Trọng Tài Hội, là Dịch hội trưởng có lời mời."

"Dịch Linh Quân?" Vẻ mặt Diệp Oản Oản đầy hoài nghi. Chính mình cũng không quen biết Dịch Linh Quân, ông ta tự nhiên tìm mình làm cái gì?

"Các người nói các người thuộc Trọng Tài Hội, có chứng cớ không?" Diệp Oản Oản hỏi.

Nghe vậy, gã thanh niên trẻ tuổi liền lấy chứng chỉ hành nghề từ trong người ra.

Chương 2278: Hội trưởng mời

Biên soạn: Đức Uy -

- --

"Đúng là Trọng Tài Hội." Thất Tinh hướng về Diệp Oản Oản thấp giọng nói.

Thậm chí, loại chứng chỉ hành nghề này, không cần thiết phải đi phân phân biệt thật giả. Bởi vì tại Độc Lập 12 Châu, căn bản không có khả năng có người nào dám đi giả mạo người của Trọng Tài Hội. Chưa kể, nơi này là đại bản doanh của tổ chức này, Thiên Thủy thành.

"Nếu Dịch hội trưởng muốn gặp tôi, tôi đây dĩ nhiên là không thể cự tuyệt. Bất quá, tôi cùng với Dịch hội trưởng không quen biết. Xin hỏi... Dịch hội trưởng muốn gặp tôi là bởi vì cái gì?" Diệp Oản Oản hiếu kỳ hỏi.

"Nhiếp tiểu thư, chuyện này chúng tôi cũng không rõ lắm. Hội trưởng muốn gặp cô, dĩ nhiên là có mục đích của ngài ấy. Nếu như Nhiếp tiểu thư muốn hỏi, cũng chỉ có thể đi hỏi hội trưởng, chúng tôi không thể trả lời." Thanh niên trẻ tuổi nói.

Diệp Oản Oản không khỏi âm thầm cười lạnh. Cái gã Dịch Linh Quân kia, thật là quá tự đại!

Bất quá suy nghĩ kỹ một chút...

Đây chính là Hội trưởng Trọng Tài Hội đấy! Độc Lập 12 Châu, tượng trưng cho quyền lực tối cao!

Không phục... Thật con mịa nó không được!

Đừng nói một vị Không Sợ Minh Chủ nho nhỏ như nàng, Hội trưởng Trọng Tài Hội muốn gặp bất luận kẻ nào, chỉ sợ tất cả đều chỉ cần một câu nói.

"Được rồi."

Cuối cùng, Diệp Oản Oản chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Dù sao cũng là Hội trưởng Trọng Tài Hội, coi như muốn cự tuyệt, cũng không thể nào làm được. Vừa vặn, chính mình muốn đi tố cáo dòng chính một chút!

"Các vị, xin dừng bước."

Thiếu nữ trẻ tuổi ngăn đám người Bắc Đẩu và Thất Tinh lại, mặt không đổi sắc nói: "Xin lỗi, Dịch hội trưởng chẳng qua chỉ muốn gặp một mình Nhiếp tiểu thư, cũng không mời các vị. Cho nên, các vị không thể đi cùng được!"

"Đệ nuốt không trôi cục tức này!"

Nghe tiếng, Bắc Đẩu nét mặt đầy giận dữ, xắn tay áo lên hướng về thiếu nữ: "Xem thường ai đó? Hội trưởng Trọng Tài Hội các người thì thế nào? Trâu bò phải không, xuất sắc thật sao?"

Nhưng mà, thời điểm khi nhìn thấy sắc mặt thiếu nữ kia dần dần trở nên không vui, Bắc Đẩu bỗng nhiên cười một tiếng: "Hội trưởng Trọng Tài Hội thật không tệ, đúng là trâu bò, đúng là rất xuất sắc. Xin thay tôi vấn an Dịch hội trưởng, tôi yêu ngài ấy! Tôi rất quý mến ngài ấy, ngài ấy là thần tượng của tôi..."

Diệp Oản Oản: "..."

Chính mình rốt cuộc đã làm nên nghiệt gì, làm sao lại quyết định mang Bắc Đẩu theo vậy hả?

...

Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản ngồi lên xe, đi hướng vào sâu trong nội thành Thiên Thủy thành.

Đi được nửa đường, Diệp Oản Oản hỏi: "Cái phương hướng này, hẳn không phải là trụ sở chính của Trọng Tài Hội đi...?"

Nghe tiếng, thanh niên kia khẽ mỉm cười: "Nhiếp tiểu thư không cần khẩn trương, quả thực là chúng ta không phải đi Trọng Tài Hội. Hiện tại, Dịch hội trưởng đang dạy học, chúng ta đang đi tới nơi ngài ấy giảng bài."

Mặc dù Diệp Oản Oản không tiếp tục nói thêm gì, nhưng đã sẵn sàng tâm thái phòng bị. Chỉ cần hai người kia có bất kỳ cái gì không đúng, nàng sẽ lập tức làm ra hành động.

Nhưng mà, sự thật chứng minh, đúng là nàng đã suy nghĩ nhiều.

Không bao lâu, xe dừng lại tại một nơi nhìn giống giảng đường.

Diệp Oản Oản theo hai người đi vào đại sảnh.

Chỉ thấy, một người đàn ông tướng mạo anh tuấn, mái tóc dài màu đen bồng bềnh, sắc mặt trang nghiêm, đang đứng ở trên bục diễn thuyết.

"Ồ..."

Sau khi nhìn thấy người nọ, sắc mặt Diệp Oản Oản nhất thời biến đổi, mặt đầy nghi ngờ.

Người đàn ông này, không phải là người đàn ông tóc bạch kim, ban đầu nàng đã gặp phải khi còn ở Hoa quốc sao?

Ban đầu Diệp Oản Oản đã từng suy đoán, người đàn ông tóc bạch kim kia hẳn chính là Hách Liên Giác, bởi vì nàng chưa từng thấy tướng mạo của ông ta. Mỗi lần gặp mặt, Hách Liên Giác đều sẽ đeo mặt nạ! Nhưng lúc ở Hoa quốc, người đàn ông tóc bạch kim xuất hiện, hai người có quen biết. Mà dòng trạng thái trên mạng xã hội của người này viết hết sức rõ ràng, nói Nhiếp Vô Ưu là đồ nhi của ông ta.

Cho nên, Diệp Oản Oản suy đoán, người đàn ông tóc bạch kim kia chính là Hách Liên Giác...

Chỉ bất quá, quan sát tỉ mỉ, người đàn ông trong giảng đường này, mặc dù có tướng mạo giống nhau như đúc với người đàn ông tóc bạch kim tại Hoa quốc, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng, hoàn toàn khác nhau một trời một vực. Loại khí chất này, là từ trong xương tản ra, tuyệt đối không thể nào giả mạo được...

Mà Hách Liên Giác, hoàn toàn là một lão ma đầu, không thể so sánh cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net