Chương 59 - 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 59: Mộ Hi Chụp Hình Tổng Giám Đốc Tắm

Khoảng hơn hai giờ, Mộ Hi nghe được có tiếng nước, vì vậy, mơ mơ màng màng rời giường, cẩn thận ngẫm lại, a, như vậy không tốt, chính mình làm sao ngủ cũng không biết.

Điện thoại Mộ Hi vang lên, cầm điện thoại di động vừa thấy là Vân Tĩnh Sơ, rất vui vẻ.

"Thân ái nhớ mình không?"

"Nha đầu chết tiệt kia, cậu ở đâu? Chơi đến mất tích? Nói cho mình biết, từ lúc nào cậu rơi vào trong hang ổ của tổng giám đốc ?"

"Cậu biết rồi?"

Mộ Hi cho rằng Vân Tĩnh Sơ nói là chuyện cô chuyển vào trong căn hộ dành cho thư kí của công ty.

"Đương nhiên, nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, nhưng mà mình ủng hộ cậu, bởi vì tổng giám đốc đẹp trai phụ nữ bình thường cũng không cách nào kháng cự ."

Mộ Hi bị Vân Tĩnh Sơ nói mơ mơ màng màng , không phải là chuyển đến căn hộ sao? Còn dùng cái gì ủng hộ hay không ủng hộ?

"Đúng rồi, lần trước đưa băng vệ sinh mình còn chưa cám ơn cậu, có thời gian mình mời cậu ăn cơm."

" Băng vệ sinh gì? Nói bậy gì vậy?"

"Lần trước dì ả mình đến, bị nhốt ở trong nhà vệ sinh, không phải là cậu tìm người đưa cho mình sao?"

"Cắt, mình tìm người đưa băng vệ sinh cho cậu khi nào, bớt tự mình đa tình đi, trái lại cậu, nói một chút cảm nhận của cậu đi?"

Vân Tĩnh Sơ không có hứng thú với băng vệ sinh, cô lại cảm thấy hứng thú với chuyện Mộ Hi và tổng giám đốc đẹp trai.

"Thân ái không phải cậu sao? Nhưng vậy là ai?"

Mộ Hi hoang mang, vì vậy nghĩ tới sau khi gọi điện thoại xong, muốn kiểm tra thêm lịch sử cuộc gọi.

"Này? Nha đầu thúi đừng hòng trốn, mau nói, tổng giám đốc đối với cậu thế nào? Dịu dàng chứ? Lần đầu tiên có đau không?"

Mộ Hi bị câu hỏi của Vân Tĩnh Sơ làm cho Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não (*), cái gì có đau không?

(*):Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.

"Là anh ta đau, mình đau cái gì đây? Nha đầu kia có phải gần đây áp lực lớn không, nói chuyện như thế nào râu ông nọ cắm cằm bà kia!"

"Này? Nha đầu thúi, chúng ta là chị em tốt, không cần phải giấu giếm chứ? Nói thật, tổng giám đốc dáng người đẹp không, cường tráng không.”

Mộ Hi hình như hiểu Vân Tĩnh Sơ nói, bởi vì các chị em này của cô thích nhất xem mỹ nam, hôm nay sở dĩ hỏi nhiều về chuyện tổng giám đốc như vậy, khẳng định là hứng thú với Nam Cung Diệu. Vì vậy, đầu óc đen tối, có ý đồ xấu.

"Này? Cậu chờ, trong chốc lát cho cậu kinh ngạc vui mừng, mình trước cúp."

Mộ Hi nhớ trước kia Vân Tĩnh Sơ thích tổng giám đốc, không chỉ cô ấy, toàn bộ phụ nữ ở công ty đều thích, cho nên cô quyết định cho Vân Tĩnh Sơ một kinh hỉ, vì cô vừa mới nghe được âm thanh ở phòng tắm, cho nên cô biết rõ Nam Cung Diệu nhất định là đang tắm, vì vậy, cô lặng lẽ tới cửa, a, lần này chính là liều mạng vì các chị em.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm một ít kẽ hở, đàn ông thối quả nhiên là không khóa cửa, Mộ Hi nghĩ thầm, liền chụp một tấm, sau đó gửi cho Vân Tĩnh Sơ, để cô nhìn cho đã mắt.

Mộ Hi một bên làm tư vấn tâm lý cho mình, một bên theo tiếng nước chảy nhìn lại. Nam Cung Diệu đưa lưng về phía cửa phòng tắm, lưng anh thẳng tắp, thẳng tắp giống như thân cây bạch dương, chứa năng lượng bền bỉ khổng lồ, mặc dù đưa lưng về phía Mộ Hi, nhưng toàn thân anh tản ra hơi thở lạnh lùng nhàn nhạt, giọt nước theo tấm lưng rắn chắc kia chảy xuống, làm cho người ta cảm giác hai chữ: Gợi cảm.

Mộ Hi vốn định chỉ liếc mắt nhìn, nhưng khi cô nhìn thấy Nam Cung Diệu, đứng đó không bỏ máy, đừng trách cô lòng tham không đáy, đây nhưng mà lần đầu tiên Mộ Hi nhìn mỹ nam tắm, quả thực rất quyến rũ.

Đều nói phụ nữ tắm là một cảnh đẹp, không nghĩ tới đàn ông tắm cũng không kém đi, tiếc là chỉ có bóng lưng! Không biết phía trước là dạng gì ? Mộ Hi ảo tưởng cảnh tượng phía trước, không khỏi toàn thân nóng lên, vừa hiếu kỳ lại hưng phấn, cầm di động chụp nhiều bức, vốn là muốn chụp một tấm, hiện tại cảm giác không tệ, vì vậy, chụp nhiều mấy bức.

Mộ Hi cúi đầu kiểm tra hiệu quả chụp như thế nào, không phát hiện động tĩnh trong phòng tắm.

"Xem đủ chưa?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, anh không nghĩ tới Mộ Hi sẽ rình coi anh tắm, có bao nhiêu hưng phấn, chẳng lẽ mình có cảm giác với con nhím này, cho nên chính mình mỗi ngày khổ cực nhẫn nại như vậy!

Chương 60: Mộ Hi Chụp Hình, Bị Bắt Ngay Tại Trận, Choáng

"A - - "

Mộ Hi sợ tới mức đặt mông ngồi trước cửa phòng tắm, thảm, bắt ngay tại trận, Nam Cung Diệu đã quấn khăn tắm đi ra.

"Có muốn nhìn nhiều một chút hay không?"

Nam Cung Diệu đưa tay tháo khăn tắm ra, kỳ thật trong lòng anh rất vui vẻ, cuối cùng cô vẫn là phụ nữ, vẫn không ngăn cản nổi sự hấp dẫn.

"Lưu manh."

Mộ Hi sợ tới mức lấy tay che mặt, nhắm chặt hai mắt, không dám mở ra, rõ ràng cô cảm thấy mặt mình dựa vào một nguồn nhiệt nóng, chẳng lẽ là thân thể anh, xong rồi xong rồi, lần này anh sẽ không bỏ qua cô, Vân Tĩnh Sơ, mình chính là bị cậu hại chết.

Hai tay Mộ Hi che mặt, trong lòng còn đang suy nghĩ, có phải bây giờ người đàn ông này còn đang trần trụi, nghĩ tới đây trái tim cô như muốn nhảy ra, chẳng lẽ thật sự cô phải nhìn thấy nơi đi tiểu đó, thật xấu hổ! Oa? Vì sao người đàn ông thối này lại không nói lời nào?

Ánh mắt Mộ Hi cực nóng nhìn xuyên qua từ kẽ tay, nhìn về phía phần eo trở xuống của người đàn ông kia.

"Cắt, thiếu chút là hù chết người, máy móc đi tiểu của anh đã sớm thấy qua."

Mộ Hi nói xong biết mình lỡ miệng, ngày đó ở trong xe, Nam Cung Diệu bị mộng du, cho nên anh còn không biết chuyện này, chính mình lại vừa lỡ lời!

Kỳ thật, bên trong Nam Cung Diệu còn mặc một cái quần lót, mặc dù mặc quần lót, nhưng nơi đó lại vẫn hết sức hùng vĩ cao lớn, Mộ Hi xấu hổ vội vàng xoay mặt đi.

Đúng lúc này Nam Cung Diệu đoạt lấy ảnh Mộ Hi chụp, nhìn thấy mình đang tắm rửa, anh nở nụ cười, xem ra con nhím này muốn đàn ông.

"Hóa ra cô đã thầm mến tôi đến loại trình độ này, tôi có phải không nên phụ lòng của cô hay không?"

Nam Cung Diệu mang theo giọng điệu khiêu khích hỏi Mộ Hi, dù sao Mộ Hi cũng là cô gái, trong lòng ngượng ngùng, trên mặt hừng hực, lúng túng không chịu được. Chao ôi! Xúi quẩy, chụp trộm ảnh nude của người ta, bị người ta bắt ngay tức thì, đối với Mộ Hi mà nói thì bầu không khí lúc này hết sức lúng túng.

"Tổng giám đốc, anh nghe tôi giải thích."

Mộ Hi đột nhiên nheo mắt to lại, chớp chớp, mang theo một tia xảo trá, tận lực để mình biểu hiện tự nhiên, hy vọng có thể che dấu phần chột dạ kia.

"Nói."

Nam Cung Diệu thật sự muốn nghe cô có thể nói cái gì?

"À, kỳ thật là như vậy, tôi, một người bạn của tôi đặc biệt sùng bái anh, cho nên tôi hy sinh một tý, muốn chụp trộm vóc người của anh, không ngờ mới chụp được vài tấm, đã bị anh bắt được. Chẳng qua, tổng giám đốc, tôi muốn hỏi anh một chút là chụp ảnh người có tiếng tăm có phải là rất đáng tiền hay không?"

Mộ Hi đột nhiên nhớ ra chính mình mỗi ngày ở cùng với anh, nếu như ảnh chụp rất đáng tiền, vậy thì sau này cô sẽ chụp trộm nhiều một chút, chẳng phải là sẽ phát tài. Vả lại, anh cũng không có tổn thất gì! Còn có thể nổi tiếng, còn có thể câu mỹ nữ, mà với vóc người kia, quả thật hết sức mê người .

Nam Cung Diệu hiểu rõ trong cái đầu nhỏ Mộ Hi đang suy nghĩ gì? Vốn vẻ mặt đắc ý bỗng trở nên rất lạnh lùng.

"Cô nghĩ cũng đừng nghĩ."

Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, cắt đứt mộng tưởng hão huyền của Mộ Hi. dienddanlequyddon

"Hừ! Thật sự là con giun đũa, anh biết người ta đang suy nghĩ gì?"

"Cô nghĩ gì, tôi dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, đến lượt tôi, cô phải đền bù tổn thất cho tôi như thế nào? Chẳng hạn như, phí tổn thất tinh thần?"

Nam Cung Diệu sẽ không dễ dàng buông tha Mộ Hi như vậy.

"Phí tổn thất tinh thần chó má gì, tôi không có cường gian anh, phải dùng tới phí bồi thường sao? Và lại anh cũng không thiếu tiền!"

Nam Cung Diệu hoàn toàn bị cô đánh bại, nói chuyện quá khó nghe, chẳng qua hết sức thỏa mãn.

"Ý của cô là, vừa rồi không chỉ chuẩn bị chụp hình, chẳng lẽ còn nghĩ tiến thêm một bước?"

Nam Cung Diệu cố ý bới móc cô, cái cô nhóc này nói chuyện quá lỗ mãng, người bình thường thật đúng là không chịu nổi!

"Nguy rồi, nguy rồi, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp chuyện, tạm biệt."

Mộ Hi nhìn lại thời gian, hôm nay là buổi tối cuối tuần, còn có một màn biểu diễn, cho nên nhất định cô phải chạy nhanh tới phòng Cửu Châu.

"Đứng lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net