Chương 3: Ông nội của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn từ trong túi móc ra một khẩu súng khác, nheo mắt nhìn đám người đang hỗn loạn phía trước.

"..." Súng mà móc ra như đồ chơi vậy!

Nếu không phải Mặc Tiên đã sớm quen với những cuộc rượt bắt thế này thì cô đã sớm sốc tâm lí mà ngất xỉu. Nhưng khác là những lần trước cô có đám người Quan gia bảo vệ, còn bây giờ chỉ có tên quèn này. Kĩ năng cô học được toàn là ám sát, quyến rũ đối phương chứ mấy cái đánh lộn, bắn đùng đùng này thì bà đây xin thua!

Trong đầu Mặc Tiên loạn thành một mớ. Đám người nhanh chóng tiếp cận hai người, bọn chúng có khoảng mười mấy tên. Cô và hắn quay lưng dựa vào nhau, căng thẳng nhìn đám người vây quanh.

Một tên trong bọn họ cầm súng nhắm thẳng về phía cô, chắc chúng thấy Mặc Tiên dễ chơi đây mà. Thấy thế, Mặc Tiên không khỏi giật mình, cô nghiến răng, tay cầm súng run lên, cô bóp cò...một phát ngay đầu.

"..."

Tên kia ngã phịch xuống trước những vẻ mặt sửng sốt của đồng đội.

"Good!" nam nhân dựa vào lưng cô cười nhẹ, giơ ngón tay cái với cô.

Mặc Tiên nhíu mày, cô có chút khó hiểu. Tại sao cô lại làm việc này quen thuộc, trơn tru như thế. Nghĩ tới đã có chút đau đầu, cơn đau đầu đến từ đâu không rõ. Nhưng lúc này đây Mặc Tiên đã không còn thời gian để chú ý, cô lắc đầu không nghĩ tới nữa. Mặc Tiên vào tư thế sẵn sàng, tay cầm súng, dáng người chuẩn đến mức không nhìn ra sơ hở.

"Cô có vẻ chuyên nghiệp nhỉ"

Mặc Tiên: "...." Có trời mới biết.

Sau mấy phát súng, tay cô tê rần, súng cũng đã hết đạn. Mặc Tiên mím môi ném súng xuống đất, rút con dao nhỏ mà Quan Dương đã cho cô.

Mặc Tiên nắm chặt con dao, nhìn tên đàn ông đang cầm gậy định bổ nhào về phía cô. Mặc Tiên nhếch môi, cất giọng quyến rũ:

"Chờ mãi..."

Cô chính là đợi thời điểm hắn tiếp cận cô như thế này đây. Mặc Tiên vung dao vào tay hắn ta tạo thành một đường cắt sâu dài. Đồng thời cô nhanh chóng xoay người nhảy lên không trung, giữ hai tay cầm dao đâm thẳng vào tử huyệt của hắn ta. Tên đàn ông đau tay buông cây gậy xuống, không kịp phản ứng với cú xoay người của cô đành phải đi chầu ông bà.

Nhất thời mấy tên khác đều lui lại, nhìn Mặc Tiên bằng ánh mắt e dè.

"..." Đúng đúng, hãy hoảng sợ đi lũ người trần kia. Mặc Tiên đắc ý nhìn bọn chúng. Sau tất cả, cô vẫn tự tin nhất với khả năng dùng dao cận chiến của mình.

Nam khẽ dùng vai hất vai cô:

"Hey girl, đừng chiếm hết hào quang của tôi chứ"

Mặc Tiên: "..." Tên điên.

Hắn ta không tính toán biểu cảm khinh bỉ của cô, trầm giọng nói:

"Thêm chút nữa thôi..."

Mặc Tiên khó hiểu:

"Hả cái-..."

Không đợi Mặc Tiên kịp dứt câu vô số ánh đèn sáng chói đập thẳng vào mắt Mặc Tiên khiến cô muốn mù, hàng trăm chiếc xe ùa ra như bầy ong vỡ tổ. Nhất thời Mặc Tiên như bị đóng đinh tại chỗ, cô nhận ra phía sau lưng cũng có tình trạng tương tự, cô và hắn đã bị bao vây. Khung cảnh rực rỡ này làm Mặc Tiên đột nhiên lạnh sống lưng, cô lắp bắp hỏi:

"Người của anh hả?"

"Không"

Mặc Tiên nở nụ cười gượng gạo trong khi hai chân sắp đứng không vững:

"Haha...Haha...."

_

Chiếc Pagani Zonda Cinque lao vụt trên phố Nhĩ Tiền, Quan Dương lười nhác đeo tai nghe vào. Vừa nãy hắn nghe được cuộc gọi cứu trợ từ người bạn lâu không gặp, dù không muốn lắm nhưng vẫn phải đi cứu tên bạn này.

Quan Dương căn dặn gì đó với thuộc hạ vừa xong thì một cuộc gọi khác gọi đến. Quan Dương nhấc máy, một lúc sau, đôi mắt vốn bình tĩnh lười nhác của hắn lại trở nên thẫm lại, thậm chí có chút chán ghét. Quan Dương đạp mạnh chân ga, lao vụt về phía màn đêm.

_

Phía bên đây.

Mặc Tiên phối hợp với nam nhân lạ mặt kia đã tiêu diệt được không ít người, tuy nhiên số lượng là quá chêch lệch. Hơn nữa trước đó anh ta lại...bị thương không hề ít.

Mặc Tiên thở hổn hển, gương mặt xinh đẹp đầy mồ hôi. Thể lực của cô từ nhỏ rất yếu, đây cũng chính là khuyết điểm mà cô ghét nhất. Trước mắt Mặc Tiên đột nhiên mờ xuống, ý thức dường như cũng sắp tắt. Mặc Tiên nhíu mày cắn chặt môi đến bật máu, tiếp tục lao vào đám người. Cô biết kĩ năng chiến đấu của cô còn yếu, thể lực cũng không đủ nhưng cũng không thể bỏ mạng ở đây được.

Sao cô lại dính phải chuyện này chứ!

"Con mẹ nó!!!"

Mặc Tiên đột nhiên hét lớn, dọa cho nam nhân phía sau cô thoáng giật mình.

"..." Nhỏ này điên à.

Anh ta vuốt tóc, gương mặt quyến rũ đầy sát khí. Nhìn đám người nằm dưới chân anh ta, toàn bộ đều không còn "nguyên vẹn" cơ thể. Nhưng anh ta cũng sắp đến giới hạn rồi, trước đó anh cũng vừa trải qua một trận chiến mới thoát khỏi đám người này thế nên sức lực bây giờ cũng dần cạn kiệt. Hơn nữa tay phải anh ta còn bị bắn một viên đạn, người đàn ông này phải mạnh đến cỡ nào mới có thể chống trụ được đến giờ phút này chứ.

Anh ta thở ra hơi, giọng trầm khàn:

"Mẹ kiếp, Quan Dương còn chưa đến sao"

Mặc Tiên vừa đâm dao vào sau gáy tên kia, đột nhiên nghe thấy hai chữ "Quan Dương" thì trợn mắt quay đầu về sau:

"Anh vừa nhắc ai?"

Anh ta: "Ông nội của tôi"

Mặc Tiên: "..." Chào bà nội đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net