Phần 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trong sân!

Hàn Văn Vũ ôm từng bó củi đi vào trong phòng bếp, vừa đi, vừa nhìn ba con cọp con đang lăn lộn trong đống rơm, giống như quả cầu tuyết thật đẹp, thật đáng yêu, hắn "phù" một tiếng, thật sự không nhịn nổi, đi tới trước mặt mấy con cọp con này, mấy con cọp con vừa nhìn thấy Hàn Văn Vũ vô cùng thích nó, vừa nhìn thấy hắn tới, tất cả xếp thành một hàng, sau đó lộn người, nằm trên mặt đất, giơ bốn cẳng đầy móng vuốt nhìn Hàn Văn Vũ.

"Ha ha ha. . . . . ." Hàn Văn Vũ rất thích thú, quay đầu nhìn anh trai hỏi: "Anh ....... bọn chúng đang làm gì thế?"

Hàn Văn Hạo vừa uống trà, vừa nhìn về phía con đường nhỏ, lạnh nhạt nói: "Muốn chú gãi bụng cho bọn chúng . . . . . . Cùng chúng nó chơi . . . . . ."

"Ha ha ha. . . . . ." Hàn Văn Vũ lập tức vươn tay, vuốt bụng mấy con cọp con, nhìn bọn chúng thật vui vẻ quơ quơ móng vuốt, giống như quả cầu tuyết lăn qua lăn lại, cả sân đầy người, mọi người đều buồn cười, Tần Thư Lôi vẫn nắm chặt cánh tay Hàn Văn Hạo, nhìn Hàn Văn Vũ cười nói: "Văn Vũ, đừng làm rộn! Nói thế nào cũng là con cọp a, bọn chúng ăn thịt người đấy, mau! ! Tới đây đi, nếu không đến lúc bị thương . . . . . . Bác trai, bác gái sẽ lo lắng . . . . . ."

Hạ Tuyết xách thùng nước xuất hiện trên con đường nhỏ bên ngoài hàng rào trúc . . . .

Hàn Văn Hạo lập tức dùng ánh mắt nóng rực gắt gao nhìn cô. . . . . .

"Văn Vũ. . . . . . Thật đừng làm rộn. . . . . . Nếu con cọp làm bị thương chú thì sao ? Nhanh lên đi !" Tần Thư Lôi lấy thân phận chị dâu gọi nhỏ Văn Vũ.

Hạ Tuyết nghe, nhưng vẻ mặt không có biểu cảm gì, xách thùng nước đổ vào trong lu, Daniel đứng một bên, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, cũng không ngăn cản cô, Hạ Tuyết đổ hết nước, sau đó đi ra ngoài, lại liếc mắt nhìn thấy Hàn Văn Vũ ngồi xổm trên mặt đất, quay đầu lại cười hỏi: "Đúng rồi, mẹ của mấy con cọp con chết rồi, vậy cha chúng nó đâu ?"

Hỏi một câu vô cùng ngu ngốc!

Hàn Văn Hạo thở dài, nhớ lúc đầu Hạ Tuyết cũng hỏi như vậy, không nhịn được cười một tiếng.

Hạ Tuyết quay đầu lại, đôi mắt to ngây thơ, nhìn chằm chằm Hàn Văn Vũ, vẻ mặt thản nhiên nói: "Anh không biết sao ? Cha của chúng nó ở phía sau núi này, nuôi thả a. . . . Tổng cộng có 3 con cọp cha . . . . . ."

"Ầm" vang lên! ! Tất cả mọi người cũng rợn cả tóc gáy nhìn Hạ Tuyết, Hàn Văn Vũ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, miễn cưỡng cười, nói: "Làm sao có thể? Cha của chúng nó ở phía sau núi, các người còn có thể sống được sao? Chậc! Còn 3 con cọp cha nữa ! Hừ!"

Hạ Tuyết đi thẳng tới trước mặt của con cọp con, đạp nhẹ lên bụng một con trong đó, chà chà bụng của nó, nhìn Hàn Văn Vũ, cất giọng tỉnh queo nói: "Nếu không, anh cho rằng chúng nó ở đâu ? Anh cho rằng chúng nó chỉ có một cha sao ? Chúng nó mỗi con một cha! Tổng cộng có 3 con cọp cha ! Ba con cọp cha đều ở phía sau núi, anh hỏi gia gia xem có đúng không ?"

Trần lão vừa vặn đi ra . . . . . .

Hàn Văn Vũ không tin Hạ Tuyết nói dối, liền chuyển qua nhìn Trần lão cười hỏi: "Trần gia gia! Hạ Tuyết nói bậy phải không? Làm sao có thể?"

Trần lão cầm cây củi, bảo Hàn Văn Hạo vào phòng bếp giúp một tay, mỉm cười nói: "Phải . . . . . Tổng cộng có ba con cọp cha, đều ở phía sau núi này, lúc nửa đêm, sẽ đến thăm ông một chút, rồi đi . . . . . ."

"Xem đi? Hừ!" Hạ Tuyết hả hê cười xong, đột nhiên sắc mặt cứng đờ, lập tức quay đầu nhìn về phía Trần lão, trợn to hai mắt, thét lên: "Gia gia ....... vừa rồi ông nói là thật sao? Chúng nó có ba cha sao ? Cha chúng nó tất cả ở phía sau núi sao ?"

Trần lão cầm cây củi đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Hạ Tuyết cười nói: "Đúng vậy, buổi tối, các cháu không cảm thấy có bóng đen thoáng qua sao ? Đó chính là cha của chúng nó. . . . . . Lúc ban ngày, bọn chúng sẽ canh giữ ở bên cạnh ao, lúc nảy cháu đi lấy nước, không nhìn thấy sao ?"

Tất cả mọi người trong sân lập tức "soạt" một tiếng đứng lên, tụm lại một chỗ, tay rút súng lục, đứng thẳng, ngay cả Hàn Văn Kiệt là một người bình tĩnh như vậy, sắc mặt cũng có chút thay đổi . . . . . .

"Lách cách .........." Sắc mặt của Hạ Tuyết tái nhợt, hàm răng đánh lách cách, nhào vào trong ngực Daniel, nhớ tối qua, Hàn Văn Hạo nói có nhìn thấy một bóng đen, cô "oa" một tiếng khóc lên, kêu to: "Tôi muốn về nhà ........ một con cọp mẹ làm sao có thể cùng ba con cọp đực ở chung một chỗ?"

Hàn Văn Hạo không nhịn được nhìn Hạ Tuyết, đột nhiên cười thành tiếng.

  Hàn Văn Vũ và Hạ Tuyết đều cùng một loại người, ngây thơ hồn nhiên đến nổi làm cho người ta không biết nói gì với bọn họ, ba con cọp con độ tuổi không khác nhiều lắm, con cọp mẹ làm sao có thể cùng ba con cọp cha khác nhau giao phối sinh ba cọp con to bằng nhau ?

Aiz, hai người này ngây thơ a.

Sau khi Hàn Văn Vũ biết được sự thật, ngồi chung một chỗ với Hạ Tuyết, giống như đứa ngốc, "a" một tiếng, cười hì hì nói với Hạ Tuyết: "Đúng vậy . . . . . . Tại sao hai chúng ta ngốc như vậy, bị Trần gia gia lừa rồi ?"

Hàn Văn Hạo nâng nhẹ ly trà, hớp một ngụm, nói: "Cái này giải thích rất đơn giản . . . . . . Hai người cùng một mẹ sinh ra . . . . . ."

Phốc! Tất cả mọi người không nói gì, nở nụ cười, Hạ Tuyết nhìn chằm chằm Hàn Văn Hạo! ! Hàn Văn Vũ hừ một tiếng, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh khoan hãy nói, cha mẹ cũng đã trở về nước rồi, anh dọa cho mẹ khóc . . . . . . cha mẹ của Daniel cũng tới rồi . . . . . ."

Hạ Tuyết khiếp sợ nhìn Daniel, hỏi: "PAPA và mẹ tới ?"

Daniel đang ngồi ở trước cái bàn chữ nhật, vuốt vuốt cái ly trong tay, quay đầu nhìn Hạ Tuyết thật sâu, mỉm cười nói: "Ừ. . . . . . Cha và mẹ đều tới, một là biết em gặp chuyện không may, hai là cũng muốn nhân cơ hội trở về nước tổ chức hôn sự của chúng ta. . . . . . Bọn họ nói, em là người Trung Quốc, nên muốn ở Trung Quốc làm một cuộc hôn lễ thế kỷ. . . . . . Mẹ đã định xong áo cưới đẹp nhất trên thế giới, nói muốn cưới con dâu, cha nói muốn tự thân ở trước mặt của em, nắm bàn tay của em, dẫn em đi vào nhà của chúng ta . . . . . ."

Mặt Hàn Văn Hạo hơi nghiêng, ánh mắt mãnh liệt chớp lóe !

Trái tim Hạ Tuyết "bùm" một tiếng, nhìn ánh mắt dịu dàng của Daniel, nhìn cô lộ ra rất nhiều bao dung và thương yêu, cô miễn cưỡng nở nụ cười, thở hổn hển, bất bình nói: ". . . . . . Thật sao?"

Daniel cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn cô. . . . . .

Vừa rồi Tần Thư Lôi định nói chuyện, khi cầm một ly trà đậm lên uống thì đột nhiên dạ dày có cảm giác ợ chua, cô lập tức che miệng, khó chịu muốn nôn ra, mọi người cùng nhau ngạc nhiên nhìn cô, Hàn Văn Vũ nói đùa một câu: "Chị dâu, chị làm sao vậy? Không phải là mang thai chứ?"

Hạ Tuyết lập tức nhìn Tần Thư Lôi bưng chặt miệng, muốn nôn mửa, tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo, tay chặn ngực, thở phì phò, nước mắt muốn rơi ra, sắc mặt nhợt nhạt, cảm giác cả người bắt đầu tê dại mãnh liệt, rất nhiều thứ lần lượt tan vỡ, nhưng cô vẫn không tin nhìn Tần Thư Lôi . . . . . .

Hàn Văn Hạo cũng hơi nghi ngờ đỡ chặt thân thể Tần Thư Lôi, nâng mặt của cô, hỏi: "Em làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao ? Hay hai ngày qua đi đường quá mệt mỏi ?"

Tần Thư Lôi thở hổn hển, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Em cũng không biết, nhưng cảm thấy rất khó chịu".

Hàn Văn Hạo lập tức quay đầu nhìn về phía Hàn Văn Kiệt!

Hàn Văn Kiệt đứng một bên, ánh mắt lóe lên, có chút do dự, hắn nhìn Hạ Tuyết, sau đó cắn răng, chậm rãi đi tới bên cạnh Tần Thư Lôi, cẩn thận nắm cổ tay của cô đặt trên bàn hình chữ nhật, sau đó ngón trỏ và ngón giữa đè nhẹ trên mạch môn, cuối cùng ngón áp út nữa đặt nhẹ xuống, bắt đầu nghe mạch. . . . . .

Mọi người cùng nhau nhìn Hàn Văn Kiệt.

Vành mắt Hạ Tuyết ửng đỏ, cũng nhìn Hàn Văn Kiệt . . . . . .

Hàn Văn Kiệt biết Hạ Tuyết đang nhìn mình, ánh mắt hắn thoáng qua một tia đau đớn, tâm tình không có cách nào tập trung, ngón tay lập tức giãn ra, xin lỗi nhìn Tần Thư Lôi nói: "Xin lỗi, chị dâu, có thể tôi đi hai ngày đường núi, có chút mệt mỏi, tinh thấn không được tập trung, nghe mạch không sẽ chính xác . . . . . ."

"Nghe đi !" Hàn Văn Hạo lập tức ngẩng đầu nhìn em trai, khí thế trong ánh mắt không chấp nhận thỏa hiệp với người khác !

Hàn Văn Kiệt nhìn anh trai thật sâu, hơi rũ mí mắt, nghiêm túc ngồi trên ghế dài, để nhẹ ngón tay trên mạch môn, cúi mặt nghiêm túc nghe mạch. . . . . .

Tất cả xung quanh đều yên tĩnh lại, ngay cả Trần lão đi ra, muốn chuẩn bị bửa củi, cũng dừng lại ở cửa phòng bếp, chỉ có ba con cọp con ở nơi này vui vẻ giống như quả cầu nhào lộn, mấy con gà đen cũng nằm trong bụi cỏ, quay đầu, không lên tiếng . . . . . .

Hàn Văn Kiệt bình tĩnh nghe tay trái Tần Thư Lôi xong, lại nhẹ nắm qua tay phải của cô, nghiêm túc nghe mạch, trên mặt không một chút biến đổi . . . . . .

Hạ Tuyết đứng bên cạnh thùng nước, nhìn chằm chằm Hàn Văn Kiệt!

Daniel dịu dàng, thương tiếc nhìn Hạ Tuyết . . . . . .

Hàn Văn Hạo nín thở, ôm khẽ Tần Thư Lôi, trên mặt vẫn quyết đoán không thể thay đổi!

Một phút đồng hồ sau!

Hàn Văn Kiệt nghe xong mạch, bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt quyết đoán và ánh mắt nghi ngờ của anh trai, hắn do dự, rồi chậm rãi mở môi mỏng nói: "Chị dâu. . . . . . Mang thai. . . . . ."

Vẻ mặt Hạ Tuyết tối sầm, tròng mắt như tro tàn nhìn phía trước. . . . . .

"Cái gì?" Tần Thư Lôi khiếp sợ nhìn Hàn Văn Kiệt, hai mắt đỏ bừng, vui mừng nhìn Hàn Văn Kiệt, nghẹn ngào nói: "Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi mang thai? Tôi mang thai con của Văn Hạo ?"

Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, mặt lạnh, ánh mắt thoáng qua một chút đau lòng . . . . . .

Hàn Văn Kiệt nhìn Tần Thư Lôi kích động như thế, trên mặt hắn bình tĩnh, hiện lên một nụ cười miễn cưỡng nói: "Ừ. . . . . . Chúc mừng chị dâu. . . . . . Chị mang thai. . . . . ."

"Văn Hạo! !" Tần Thư Lôi kích động nhìn Hàn Văn Hạo, nghẹn ngào nói: "Em mang thai, em có bảo bảo của chúng ta, trời ạ, em thật sự tốt hạnh phúc, em mang thai bảo bảo của Hàn Văn Hạo, nó nhất định là bảo bảo thông minh nhất thiên hạ, bảo bảo hạnh phúc nhất, Văn Hạo . . . . . . em mang thai. . . . . . Văn Hạo. . . . . ."

Cô kích động nói xong, liền vươn tay ôm cổ của Hàn Văn Hạo, khóc . . . . . . "Đây là ông trời quan tâm đến em. . . . . . Đây là ông trời thương em . . . . . . Bởi vì thấy em đi hai ngày đường núi tìm được anh rồi, Văn Hạo. . . . . ."

Hàn Văn Hạo vẫn bình tĩnh ôm Tần Thư Lôi, không nhịn được nhìn về phía Hạ Tuyết . . . . . .

Hạ Tuyết vẫn ngây ngô đứng một bên, lòng nguội lạnh.

"Văn Hạo. . . . . ." Tần Thư Lôi đột nhiên đang bưng mặt của Hàn Văn Hạo, không chú ý đến tâm tình của hắn, cô hoàn toàn chìm vào trong thế giới của mình, không thể kiềm chế được, nghẹn ngào nói: "Văn Hạo, anh vui không ? Em mang thai, anh vui không ?"

Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn về phía Tần Thư Lôi. . . . . . Miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói. . . . . ."Vui . . . . . ."

Hai mắt Hạ Tuyết chớp một cái, nước mắt lăn xuống, những nụ hôn của người đàn ông đó trên môi mình, vỡ vụn trên mặt đất, giống như bọt biển tan đi trên bờ cát . . . . . .

Ai biết vận mệnh đang suy tính gì sao? Có ai có thể biết? Ở trước mặt thế giới tự nhiên, trước mặt vận mệnh, con người dường như trở nên nhỏ bé, thậm chí ngu ngốc, khi bạn không ngừng kêu gào, thật ra nó đã thờ ơ lạnh nhạt. . . . . .

Đây là một cục diện rất lúng túng, rất phức tạp, trong cục diện này, ngoại trừ Tần Thư Lôi và mấy con cọp con cùng gà đen đều vui vẻ, đại khái không có người nào vui vẻ, Hạ Tuyết đột nhiên cười, nhìn mấy con cọp con đang vật lộn, cô cười, khuôn mặt tươi tắn, mang một loại ánh sáng thánh khiết, giống như lúc ấy cô mang thai, một mình cô đơn đi đến một thị trấn nhỏ vậy, cô cười, cười làm người ta không yên lòng . . . . . .

Daniel ngồi đầu kia một mực im lặng nhìn Hạ Tuyết, không lên tiếng . . . . . .

Trần lão ngồi bên trong phòng bếp nhóm lửa, vừa nhóm lửa, vừa dùng cây gắp than, kẹp nhẹ mấy cây củi rời rạc, làm cho lửa cháy lên rừng rực, ánh lửa chiếu sáng, soi rọi khuôn mặt già nua của ông, hai mắt vẫn sáng lấp loáng, ông vừa nhìn nồi cháo khoai lang rất lớn, sắp sửa sôi bùng lên, nhưng lại thiếu củi, liền nhìn Hạ Tuyết ngoài phòng nói: "Tuyết Nha Đầu, ôm cho gia gia hai bó củi !"

"Aiz! Đã biết!" Hạ Tuyết mỉm cười, lạnh lùng đi ra bên ngoài hàng rào trúc, ôm lấy một bó củi, đi xẹt qua mọi người đi vào phòng bếp, ba em họ Hàn đang im lặng nhìn cô, Tần Thư Lôi vẫn đắm chìm trong sự vui sướng của mình, tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo, vui vẻ, vui sướng cười . . . . . . Hạ Tuyết cẩn thận ôm củi đi vào phòng bếp, đặt củi vào bên cạnh bếp lò, sau đó khéo léo nhìn Trần lão, nói: "Còn có cái gì cần cháu giúp nữa không gia gia?"

Trần lão ngồi trước bếp lò, quay đầu, xuyên qua ánh lửa nhìn hai tròng mắt Hạ Tuyết trong suốt, ông đưa lưỡi rìu trong tay tới trước mặt của Hạ Tuyết, giọng già nua, thương yêu nói: "Cầm lấy búa, giúp ông bổ một ít củi . . . . . ."

"Vâng !" Hạ Tuyết bình thản ngồi xổm trong phòng bếp nhỏ, cầm cây búa đầy rỉ sét, đem cây củi ngắn để thẳng, sau đó vung búa lên, nhưng không biết bổ thế nào, liền ngẩng đầu nhìn Trần lão, hỏi: "Gia gia, làm sao bổ ?"

Trần lão cầm cây gắp than ngồi xổm người xuống, cơi củi bên trong bếp lò, vừa cơi vừa nói: "Cháu thích bổ thế nào thì cứ bổ thế đó ? Cháu vui vẻ là được rồi . . . . . ."

Hạ Tuyết nhìn một bên khuôn mặt già nua của Trần lão, trên mặt của cô nặn ra nụ cười run rẩy, trong hai tròng mắt lấp lánh nước.

Trần lão vừa cơi củi bên trong lò, giọng khàn khàn nói: "Con người sống trên đời này, không ngừng chết đi, sau đó mới có thể đi đến bến bờ . . . . . . Cháu phải vượt qua bước này, mới có thể đi đến hạnh phúc kế tiếp, cháu có thể vượt qua hay không, cháu cần phải có dũng khí, mạnh mẽ quyết tâm bổ ra một chút chân tướng, khi cháu bằng tuổi của ông, cháu sẽ biết rõ, số mạng xấu đến mức nào rồi, phải cắn răng chịu đựng ! !"

Hạ Tuyết nhìn Trần lão, trong hai tròng mắt ánh lên kiên cường, thế giới của cô thật ra lúc chân chính đối mặt với khó khăn thì luôn bị áp chế mạnh hơn, cô không nói gì thêm, đem củi để dưới đất, mạnh mẽ bổ xuống, lại phát hiện mình chỉ bổ trúng một góc nhỏ gỗ vụn, cô sửng sốt ngẩng đầu nhìn Trần lão . . . . . .

Trần lão mỉm cười nói: "Sinh mạng không có nhiều kỹ xảo như vậy, bản thân mình phải có cách và nhịp nhàng, sống vì bản thân mình mới thắng, không cần để ý ánh mắt người khác, không phải cháu là một diễn viên sao? Một diễn viên chính là bản thân diễn xuất, đánh giá hay không, để lại cho thời gian và lịch sử . . . . . . Nha đầu, tương lai cuộc sống còn một đoạn đường thật dài phải đi, đây chỉ là một bước trong đó mà thôi. . . . . . Cố gắng lên. . . . . ."

Hạ Tuyết nhìn Trần lão, nắm chặt cây búa, đem củi đặt xuống đất, nhìn cây củi . . . . . .

"Từ tâm phát ra !" Trần lão đột nhiên lạnh lùng nhanh chóng nói ra, trên mặt Hạ Tuyết lạnh lùng, hai mắt bình tĩnh lóe sáng, cắn răng vung cây búa, nhắm ngay giữa cây củi, một búa bổ xuống! ! "Chát" một tiếng, cây củi bị chẻ thành hai nửa, nằm im lặng trên mặt đất lên, Trần lão nhìn cây củi kia, lại nhìn Hạ Tuyết thật lòng dạy dỗ: "Cháu phải nhớ, mỗi một chuyện đều nhất định có hai mặt, có tốt, có xấu ! Một người thành công, có thể phải có hai mặt này, phải nắm giữ hai mặt này! !"

Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Trần lão, khẳng định gật đầu! !

Trần lão đau lòng nhìn Hạ Tuyết, sau đó vươn tay đặt nhẹ lên bờ vai mảnh khảnh của cô, thật lòng nói: "Lúc gia gia mới vừa nhìn thấy cháu, đã cảm thấy cháu là một người bạc phước, nhưng bởi vì người bạc phước, mới có thể có được nhiều cơ hội khiêu chiến với bản thân mình hơn ...... Cố gắng lên. . . . . ."

Hạ Tuyết cắn răng nhẫn nại!

"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần cháu đối mặt! Số mạng sẽ không thể đánh đổ cháu ! ! Số mạng. . . . . . Luôn khi dễ người không dám đối mặt! ! Hiểu không ? Đi ra ngoài đi, nói với mọi người, phải ăn cơm, phải vui vẻ một chút, phải cười lên . . . . . . lúc bi thương nhất, phải cười, cười được thì cháu thắng! !" Trần lão nghiêm khắc dạy dỗ !

Hạ Tuyết ngẩng mặt lên, cắn răng gật đầu mỉm cười, nói: "Ừm!"

Trần lão căn dặn Hạ Tuyết xong, cúi đầu kêu nhỏ: "Văn Hạo! ! Gọi người đi vào giúp ông mang nồi cháo lớn ra ! ! Hạ Tuyết, cháu vẫn chẻ củi !"

Văn Hạo nghe Trần lão gọi, hắn lập tức đứng lên, dường như kích động và thỉnh cầu kêu em trai, nói: "Văn Kiệt! ! Phụ giúp anh mang nồi cháo nóng!"

Hàn Văn Kiệt vừa nghe, liền cùng anh trai đi vào phòng bếp . . . . . . Hàn Văn Hạo sải bước vượt lên trước một bước, đi vào phòng bếp, liếc mắt thấy trong phòng bếp hơi tối, Hạ Tuyết đang ngồi xổm trên mặt đất chẻ củi, trên mặt không có chút biểu tình gì, trong lòng của hắn đau nhói, không quan tâm đến ánh mắt của em trai, nhanh chóng đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, ngồi xổm xuống, kéo bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, nhìn cô . . . . . . Hạ Tuyết mặt lạnh rút tay bị hắn nắm chặt, vẫn muốn chẻ!

Hàn Văn Hạo tức giận, cắn chặt răng, nhìn cô chằm chằm, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô! !

Hạ Tuyết cố gắng kéo tay lại, vẫn muốn bổ xuống, nhưng vừa mới vung búa lên, lại thấy trước cây củi có một bàn tay, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo . . . .

Hàn Văn Hạo cũng không chùn bước, ngẩng đầu nhìn cô! ! Ánh mắt kiên định giống như một khắc sau chính là Ngày Tận Thế ! !

Hàn Văn Kiệt lo lắng cái tay anh trai, căng thẳng nhìn bọn họ, nói: "Anh cả ! ! Nhanh lên một chút! ! Đem nồi lên đi!"

Hàn Văn Hạo vẫn căng thẳng nhìn Hạ Tuyết . . . . . .

Hạ Tuyết vẫn nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng . . . . . .

"Đi thôi!" Hàn Văn Kiệt nhanh chóng cầm khăn lau, tự mình bưng chảo nóng, đẩy anh trai đi ra ngoài. . . . . .

Hàn Văn Hạo vừa đi ra ngoài, vừa nhìn Hạ Tuyết, Hạ Tuyết không vẫn nhìn hắn, vẫn bổ củi! !

Hàn Văn Hạo không có cách nào, đành phải cắn răng đi ra ngoài, Hạ Tuyết cúi đầu một tay cầm cây củi bổ ra, nước mắt từng giọt lăn xuống, nhớ lại hai ngày trước, hai người cùng nhau rơi xuống núi, cùng giúp nhau đi cho đến bây giờ, cùng hôn nhau, hắn cười ôn nhu, cõng cô đi, đi trên con đường nhỏ mà cho rằng là cả đời, bước chân thâm tình ngắm nhìn cô, lúc này cô không nhịn nổi nữa, cúi đầu, quỳ trên mặt đất, che mặt, mặc cho nước mắt lăn xuống, nước mắt từng giọt từ trong kẻ tay lăn xuống . . . . . .

Trần lão không lên tiếng, chỉ đưa bàn tay già nua, nhẹ nhàng ôm Hạ Tuyết vào trong ngực, thở dài nói: "Rồi cũng sẽ qua thôi . . . . . . Sẽ qua thôi . . . . . . Ra khỏi ngọn núi này, cháu lại khóc lên . . . . . . Hả?"

Trong lòng Hạ Tuyết đau xót, vùi mặt vào trong ngực của Trần lão, mặc cho nước mắt lăn xuống.

  Daniel bình tĩnh nhìn vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng đi ra, trong ánh mắt có chút kích động, hắn không lên tiếng, trong tay cầm quả táo mà lúc nảy Hi Thần vừa mới hái về, sau đó đứng dậy, đi qua một số người, đi tới bên cạnh lu nước, dùng cái gáo múc nước, rửa sạch quả táo chín đỏ, đưa lên cái mũi cao cao của mình, hít nhẹ, rồi bình tĩnh nở nụ cười đẹp trai, lúc Hàn Văn Hạo vừa mới ngồi xuống thì hắn cầm quả táo, đưa tới trước mặt của Tần Thư Lôi, dịu dàng mỉm cười nói: "Khi bị buồn nôn, thì ăn táo đi . . . . . . có thể sẽ không buồn nôn nữa, lúc nảy tôi ngửi một cái, mùi vị này chua chua ngọt ngọt . . . . . . Chắc là thích hợp khẩu vị của cô . . . . . ."

Tần Thư Lôi mỉm cười ngẩng đầu nhìn Daniel, nhận lấy quả táo nói: "Cám ơn anh . . . . "

Daniel cười một tiếng.

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, ánh mắt chớp động, nhìn về một hướng.

Daniel cũng bình tĩnh đi qua bên cạnh Hàn Văn Hạo, đi vào phòng bếp, liếc nhìn trong phòng bếp hơi tối, Hạ Tuyết đang hít hít mũi, ngồi xổm trước cây củi, cầm cái búa, bổ xuống, hắn không nói gì, đi tới, ngồi xổm trước mặt cô, cầm lấy cái búa trong tay cô, đem cây củi để xuống đất, cắn răng, vung búa bổ xuống, cây củi bị chia làm hai nửa!

Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn. . . . . .

Daniel không lên tiếng, vẫn vung cái búa bổ xuống củi . . . . . . Hắn luôn lặng lẽ bỏ ra, không cần báo đáp . . . . . . Hắn lấy thêm một cây củi để dưới đất, lại cắn răng bổ! !

Cây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net