Chương 38:Trịnh Sảng khó xử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dương Dương tinh thần sảng khoái nằm bên cạnh ôm cô vào lồng.

Một cảm giác hạnh phúc chợt loé lên trong lòng anh.

Anh khom xuống hôn lên tráng của cô.

Trịnh Sảng nằm thoải mái trong lòng người đàng ông của mình.

"Sảng, gả cho anh nhe."

Giọng nói nhỏ nhẹ thâm tình của Dương Dương vang lên, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của hai người mà thôi.

Một lời cầu hôn không có hoa cũng không có nhẫn, chỉ có sự chân thành của anh.

Trong ánh mắt của Trịnh Sảng chợt hiện lên nỗi khó xử.

Trịnh Sảng cô không như những người phụ nữ khác, muốn kết hôn thì kết hôn.

Cô cũng giống như anh đều là những người sống trong giang hồ, thân bất vô kỷ.

Trước khi Trịnh Sảng muốn làm bất cứ chuyện gì, đều phải suy nghĩ đến hậu quả trước.

Vả lại cô còn gánh nặng trên vai một đại bang phái và mối thù giết cha cô còn chưa trả thì làm sao có thể chú tâm làm một người vợ hiền.

Trịnh Sảng biết cô không thể hứa hẹn bất cứ điều gì với Dương Dương cả, cô biết làm như vậy sẽ không công bằng với anh.

Trịnh Sảng ngồi dậy tay cô vươn ra cầm lấy miếng chăn mỏng màu trắng trên giường, che lại thân thể trần truồng của mình.

Ánh mắt khó xử đượm buồn của Trịnh Sảng nhìn Dương Dương nói.

"Dương, em không thể hứa hẹn với anh bất cứ điều gì.Nếu bây giờ cái mà anh muốn là một gia đình một người vợ, thì xin lỗi em không thể làm được."

Vừa nói xong Trịnh Sảng liền đứng lên hướng về phòng tắm mà bước tới.

Dương Dương ngồi dậy vội vã ôm Trịnh Sảng vào lòng.

Anh yêu thương đặt cằm mình trên bờ vai mềm mại của cô.

Mùi hương hoa lài trên người cô xông thẳng vào mũi của Dương Dương.

Anh cất giọng kiên quyến lên nói.

"Sảng, người anh muốn chỉ có em mà thôi."

Cô nghe anh nói vậy, cô đau lòng nhắm cặp mắt long lanh của mình lại không nói gì.

Anh biết bây giờ đưa ra yêu cầu này sẽ khiến cô khó xử.

Không biết vì sao anh lại nói như vậy, anz tự trách bản thân của mình.

Trách mình làm cô bâng khuâng khó xử.

Anh muốn phá vỡ bầu không khí ngưng đọng trong phòng.

Anh kéo cô qua một bên đến tủ quần áo của cô.

Dương Dương vươn tay kéo một cái hiện ra trước mặt Trịnh Sảng là một thủ quần áo to lớn chứa đựng những bộ váy đắt tiền của những thương hiệu nổi tiếng nhất trên thế giới.

Nào là Chanel, Prada, Guess, Gucci, Givency, v.v.v

Trịnh Sảng nhìn anh bằng ánh mắt khó tin.

Trong tủ này đựng nhiều váy đến nỗi cô mặc mỏi ngày một bộ cả năm cũng còn chưa hết.

Dương Dương nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của cô anh bất giác bật cười thành tiếng.

"Ha ha ha...Sao em lại kinh ngạc đến như vậy."

Dương Dương vừa nói vừa ôm Trịnh Sảng vào lòng từ phía sau.

"Em không thích mặc váy, lần đầu tiên em mặc là tại hôn lễ của Kiều Nhi.Anh mua nhiều như vậy thì làm sao em có thể mặc cho hết."

Cô nói với giọng trách móc, nhưng tận trong đáy lòng của cô lại cảm giác ngọt ngào đến khó tả.

Dương Dương vùi khuôn mặt anh tuấn của mình vào trong cái cổ thơm phức của cô.

Anh hít vào một hơi thật sâu, mùi hương ngọt ngào của cô đã in sâu vào tận trái tim của anh.

"Anh thích nhìn thấy em mặc váy,dáng người kiều diểm thân hình tuyệt mỹ của em, làm tâm trí của anh rối loạn.
Anh muốn nhìn vẻ đẹp thuỳ mị của em, anh thích nhất khi mái tóc dài của em được xoã xuống."

Anh nói những lời từ tận trái tim mình làm cho Trịnh Sảng cảm giác xao xuyến trong lòng.

Cô đã không thể hứa hẹn gì về tương lai của hai người, thì chí ít chuyện đơn giản này cô có thể vì anh mà làm được.

Trịnh Sảng gật đầu cô xoay người choàng tay qua cổ của Dương Dương.

Cái chăn mỏng trên người không có bàn tay của cô cầm lấy liền tuột xuống.

Thân thể trần truồng mê người của cô hiện ra trước mặt anh.

Cô nép sát tấm thân trần truồng của mình vào thân thể của Dương Dương.

Cặp mắt sáng như trăng rằm nhìn anh nói.

"Được! Từ nay về sao em chỉ vì Dương mà mặc những bộ váy quyến rũ này."

Nói xong Trịnh Sảng khom người hôn lên môi của Dương Dương.

Cô mệt mỏi ngủ một giấc tới chiều, khi cô tĩnh lại thì không thấy Dương Dương đâu.

Trịnh Sảng ngồi dậy đi vào phòng tắm thay bộ váy màu trắng, chãi mái tóc dài của mình.

Trịnh Sảng xoã tóc xuống vén sang một bên đi xuống lầu.

Đứng từ trên cô nhìn xuống phòng khách, cô nhìn thấy Dương Dương với bộ đồ thoải mái ở nhà.

Anh với dáng người cao lớn, ngồi oai nghiêm trên sopha được đặt ngay chính giữa.

Tứ đại hộ pháp đều có mặt đầy đủ, họ đang cung kính đứng trước mặt Dương Dương phục mệnh.

Nghe xong những lời của bọn họ Dương Dương dùng tay gõ gõ trên đùi của mình, anh suy nghĩ một chút rồi mới đưa ra mệnh lệnh.

"Tử Long, cậu và thuộc hạ của mình đi đoạt lại mấy cái địa bàn bang Tam Hổ chiếm lấy của chúng ta.

Giết cho bằng được tên phản bội Trung Nghĩa.Sau đó cậu cho thuộc hạ của mình san bằng mấy cái địa bàn nhỏ thuộc về bang Tam Hổ.Chúng ta phải chặt bới tay chân của hắn trước rồi mới đánh vào chổ chính."

"Dạ thuộc hạ tuân lệnh."

Bạch Tử Long cung kính trả lời.

"Chủ nhân chúng tôi bắt được tin, Trương tiểu thư bị bán vào hộp đêm Nhật Long bên Pháp."

Việt Vũ vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Dương Dương.

Dương Dương nghe Việt Vũ nói vậy trong lòng hiện lên tia tức giận.

Đột nhiên Dương Dương ngước mặt nhìn lên trên lầu, giống như anh có linh cảm cô đang đứng trên đó nhìn anh.

Ánh mắt phẫn nộ của Dương Dương khi nhìn thấy cô liền được thay thế với ánh mắt dịu dàng yêu thương.

Nhìn vào khuôn mặt kiều diểm với mái tóc dài được xoã xuống cùng với bộ váy màu trắng trên người của cô, những sự bực tức trong lòng anh đều đã tiêu tan.

Cô nhìn vào thật dịu dàng, y như những cô tiểu thư con nhà giàu vừa tao nhã vừa sang trọng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#face