Chương 42: Trịnh Sảng tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Sảng muốn làm cho Dương Dương ngạc nhiên và tìm cơ hội nói cho anh biết suy nghĩ của cô.

Lưu Xuyên nhìn thấy Trịnh Sảng như vậy trong lòng lo lắng.

Từ khi nào một Trịnh Sảng kiêu ngạo lạnh lùng lại chu đáo đến như vậy, chịu hạ mình vào bếp nấu cơm cho người khắc ăn.

Trịnh Sảng chưa từng nấu nướng nên tây chân vụng về, đã làm cho tây mình bị bỏng nước sôi.

" tiểu thư tay cô bị thương rồi, để Dì Cầm lấy thuộc bôi cho cô."

Dì Cầm nhìn thấy trong lòng lo lắng, bà rất yêu quý Trịnh Sảng.

Nếu không có cô chưa chắc gì Dương Dương chịu về, sống tại biệt thự Dương Viên này.

Tánh tình Trịnh Sảng dù hơi lạnh lùng ít nói nhưng cô rất tôn trọng những người giúp việc trong biệt thự.

Chỉ cần họ làm đúng phận sự của mình thì Trịnh Sảng sẽ khong bao giờ dùng thái độ chủ tớ đối với bọn họ.

Nhất là đối với bà cô luôn nói chuyện tôn kính và lễ phép nên ai nấy đều rất yêu mến cô.

"Không sao dì không cần lo lắng, đây chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."

Cô nhìn nét mặt khẩn trương của bà mà cười nói.

"Tiểu thư ,cô có sao không?"

Lưu Xuyên nhìn vết thương trên tay của Trịnh Sảng trong lòng khẩn trương.

"Đây chỉ là vết thương nhỏ không đáng ngại."

Trịnh Sảng nhìn Lưu Xuyên nói.

8 giờ tối Trịnh Sảng ngồi trước một bàn đầy thức ăn lúc này đã trở nên nguội lạnh.

Lưu Xuyên cung kính đứng bên cạnh Trịnh Sảng, trong lòng vô cùng nao núng.

Trịnh Sảng với nét mặt hứng hỡ ngồi đợi Dương Dương về nói cho anh biết cô đã chấp nhận làm vợ của anh.

Thông thường thì Dương Dương sẽ về vào lúc 5 giờ chiều, nhưng hôm nay đã 8 giờ tối mà anh còn chưa về cũng không một cú điện thoại.

Càng chờ thì Trịnh Sảng càng thêm giận dữ, sự kiên nhẫn của cô đã không còn nữa.

Lúc này Dương Dương từ bên ngoài bước vào khuôn mặt vui vẻ đến không thể tả, anh đang ôm một cô gái dáng người mảnh mai khuôn mặt xinh đẹp trong lồng.

Việt Vũ, Phi Dạ và Tề Phú đi bên cạnh anh.

Lưu Xuyên nhìn thấy cảnh trước mắt mình liền chuyển tầm mắt vào người của Trịnh Sảng.

Trong lòng Lưu Xuyên chuẩn bị sẵn sàng để đón lấy cơn thịnh nộ của Trịnh Sảng.

Ba người nhìn thấy Trịnh Sảng liền gật đầu chào cô.

"Tiểu thư."

Trịnh Sảng không nói gì trong lòng cô đang tức giận.

Cô đã vì anh mà như một con ngóc ngồi đây đợi anh hết 3 tiếng đồng hồ, còn anh thì sao?

Anh cùng người phụ nữ khác vui vẻ bên nhau.

Dương Dương cẩn thận dìu cô gái đó ngồi vào ghế kế bên cạnh của Trịnh Sảng.

"Sảng, anh đã tìm được Vi Vi."

Giọng nói vui mừng của Dương Dương vang lên.

Trịnh Sảng thật kinh ngạc với lời nói của anh, cặp mắt sắc bén của Trịnh Sảng quan sát người con gái Dương Dương gọi là Vi Vi.

Không biết vì sao Trịnh Sảng lại có cảm thấy cô gái này không đơn giản.

Dương Vi nhìn Trịnh Sảng bằng ánh mắt sợ sệt, rồi cất giọng nhỏ nhẹ nói.

"Chào chị em là Dương Vi."

Vừa nói cô ta vừa nép khuôn mặt xinh đẹp của mình vào lồng ngực của Dương Dương.

Trịnh Sảng nhìn thấy cử chỉ thân mật này của hai người không biết vì sao trong lòng cô lại nổi nóng lên.

Trịnh Sảng không nói gì cô tự trấn an mình rằng, hai nguời là anh em.

Dì Cầm từ phòng bếp bước ra tay bà cầm thêm mấy cái chiến và đủa mời Dương Vi, Tề Phú, Phi Dạ và Việt Vũ dùng cơm.

Phi Dạ nhìn Lưu Xuyên lúc này đang nghiêm chỉnh đứng bên cạnh Trịnh Sảng nói.

"Lưu Xuyên, cô cũng ngồi xuống cùng dùng cơm."

Lưu Xuyên nhìn Phi Dạ nở một nụ cười ngọt ngào nói.

"Không cần, tôi đã ăn rồi."

Từ trước tới giờ khi Trịnh Sảng dùng cơm thì thuộc hạ tuyệt đối không thể ngồi ăn chung.

Đó là hành vi thiếu tôn trọng, Trịnh Sảng rất chắp nhất với những chuyện nhỏ này.

Trịnh Sảng không nói gì cô vẫn lạnh lùng dùng cơm.

Trong suốt buổi cơm Dương Dương không hề quan tâm đến Trịnh Sảng, tất cả sự chú ý của anh đều dồn hết trên người của em gái mình.

Anh cẩn thận chu đáo gắp thức ăn cho Dương Vi.

Trịnh Sảng không thể nào ăn vô nữa cô bỏ chén đủa xuống bàn, cô tao nhã dùng khăn lau miệng của mình rồi đứng lên nói.

"Tôi đã no, các người cứ từ từ."

Lưu Xuyên không ngờ Trịnh Sảng lại có thể kèm chế được cơn thịnh nộ trong lòng mình.

Nếu đổi lại là trước đây thì mấy người này đừng hòng, mà được ăn một bữa cơm an lành như vậy.

Dương Dương không nói gì anh cầm khăn giấy dịu dàng lau đi những vết dơ trên mặt của Dương Vi.

Anh không hề để ý Trịnh Sảng chưa ăn gì cả.

Trịnh Sảng trong lòng nộ khí xung thiên, cô nhìn họ không biết tại sao lại thấy chướng mắt đến như vậy.

Trịnh Sảng không nói gì bỏ đi một mạch lên phòng của mình.

Lưu Xuyên vội vã đi theo sau cô.

"Lưu Xuyên không cần theo ta, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi."

Bây giờ cũng đã là 9 giờ tối, cô cần thời gian để ổn định lại tâm tư của mình.

"Dạ."

Lưu Xuyên cung kính nói rồi trở về phòng của mình, vừa đi cô vừa quay đầu lại nhìn Trịnh Sảng với nét mặt lo âu.

Trịnh Sảng tức đến không nói nên lời, cô cảm giác toàn thân nóng như lửa đốt.

Cô đi vào phòng tắm muốn dùng nước lạnh làm dịu đi cơn giận dữ trong lòng mình.

Sau khi Dương Dương an bài phòng cho Dương Vi và dặn dò người giúp việc chặm sóc cho cô.

Anh đi xuống phòng khách dặn dò Việt Vũ, Phi Dạ và Tề Phú vài chuyện quan trọng trong bang.

"Chủ nhân, ngài không thấy Tiểu thư không vui sao?"

Việt Vũ nhìn Dương Dương nói, Việt Vũ tin chắc với tính của Dương Dương chắc chắn anh không biết tâm tư sâu xa của Trịnh Sảng.

"Không vui? Tại sao?"

"Chuyện này thuộc hạ không biết, ngài phải đi hỏi cô ấy thì mới biết."

Việt Vũ cười cười nói rồi cùng Phi Dạ và Tề Phú rời đi.

Chuyện riêng của hai người anh không muốn xen vào.

Dương Dương ngồi trên ghế sopha cầm ly rượu đỏ uống một ngụm, cặp mắt sâu thăm thẳm nhìn vào chất lỏng trong ly rồi nghiền ngẫm những lời của Việt Vũ vừa nói.

Lúc này Dì Cầm mới dọn dẹp xong, bà từ phòng bếp bước ra trên tay cầm một tiếp thuốc mỡ đi tới đưa cho Dương Dương.

"Thiếu gia, cậu cầm lấy thuốc này lên thoa cho Trịnh tiểu thư đi. Tay Trịnh tiểu thư vì nấu cơm cho cậu đã bị bỏng."

Dì Cầm đau lòng nói với anh, vừa rồi bà nhìn thấy nét mặt hằm hằm của Trịnh Sảng bà biết cô không được vui.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#face