Chương 44: Ngọc bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Trịnh Sảng nói vậy Dương Dương mới buông xuống gánh nặng trong lòng mình.

Anh sợ cô giống như những người phụ nữ khác ghen tuông bừa bãi.

Dương Dương cảm giác mình vô cùng may mắn vì Trịnh Sảng là người thấu tình đạt lý.

Nh khom xuống hôn lên trán của cô, anh vươn tay mở ngăn tủ trên đầu giường lấy ra một cái hộp bằng gỗ thật tinh xảo.

Cô nhìn thấy cái hộp được Dương Dương qúy trọng đến như vậy, cô ngồi bật dậy nhìn anh nói.

"Đây là gì?"

Anh không trả lời anh thật cẩn thận mở nắp hộp ra.

Anh lấy từ trong hộp ra một miếng ngọc bội được buộc vào sợi dây màu đỏ.

Cô nhìn thấy liền cau mày khó hiểu.

Anh tháo sợi dây ra đeo vào cổ của Trịnh Sảng.

Anh dùng giọng thâm tình nói với cô.

"Sảng, đây là di vật duy nhất mà ba anh để lại cho anh, bây giờ anh sẽ đem nó tặng lại cho em."

Dương Dương nhìn cô nói thật nghiêm túc.

Trịnh Sảng cảm giác được anh rất khẩn trương đến miếng ngọc bội này.

Cô cầm miếng ngọc bội lên xem kỹ hơn, những đường nét và hoa văn được khắc trên miếng ngọc thật tinh xảo.

Trịnh Sảng hơi thắc mắc khi nhìn vào miếng ngọc bội này, cô nhìn Dương Dương nói.

"Dương, miếng ngọc này sao giống như được chia làm đôi vậy?."

Dương Dương không hề kinh ngạc, anh ôm Trịnh Sảng vào lòng hít vào mùi thơm hoa lài trên người cô nói.

"Anh cũng nghĩ giống như em, nhưng anh đã cho người tìm khắp nơi nhưng không tìm thấy nửa miếng ngọc bội còn lại."

Nghe anh nói vậy không biết vì sao trong lòng cô lại có cảm giác bồn chồn lo lắng.

Đằng sau miếng ngọc bội này nhất định chứa đựng một bí mật kinh thiên động địa.

Sáng sớm Dương Dương cùng Việt Vũ và Tề Phú có chuyện về Dương Thị, chỉ có một mình Trịnh Sảng, Lưu Xuyên, Dương Vi và người làm ở trong biệt thự.

Trịnh Sảng ngủ một giấc đến 9 giờ sáng, ánh mặt trời chói chang rọi thẳng vào khuôn mặt tuyệt đẹp của cô đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng.

Trịnh Sảng dùng tay che lại ánh nắng trước mặt của mình, rồi mới từ từ mở cặp mắt long lanh ra.

Trịnh Sảng nhìn bên cạnh không thấy Dương Dương đâu, đôi chân thon dài của Hàn Mạc đặt xuống sàn nhà ấm áp.

Cô bước đi nhẹ nhàng đến cửa sổ sát mặt đất, cô vươn tay kéo rèm cửa sổ bằng ren ra.

Không khí bên ngoài thật tươi mát, Trịnh Sảng hít vào một hơi thật sâu rồi phóng tầm mắt nhìn ra phong cảnh tuyệt đẹp bên ngoài.

Từ trên phòng Trịnh Sảng nhìn xuống là vườn hoa lớn của biệt thự.

Trịnh Sảng chợt nhìn thấy Dương Vi đang đứng một mình.

Trên tay cô cầm một nhánh cây, cô ta đang giận dữ dùng cây đánh xối xả vào Lucky.

Con chó vì đau nên kêu lên những tiếng kêu thê thảm, nhưng vẫn không khuất phục tiếp tục xông tới tấn công Dương Vi.

Lúc này Trịnh Sảng nhìn vào khuôn mặt hung hăng gian ác của Dương Vi mà rùng mình.
Dáng vẻ thuỳ mị dịu dàng yếu ớt của Dương Vi trước mặt Dương Dương đã không còn nữa, mà thay vào đó là nét mặt hung ác ánh mắt tàn nhẫn nhìn vào thật đáng sợ.

Trịnh Sảng đi đến mở laptop lên gọi cho Lãnh Dương.

Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Dương hiện lên màn hình.

Anh cung kính gật đầu chào hỏi Trịnh Sảng.

"Tiểu thư, ngài khỏe không?."

Trịnh Sảng không nói gì chỉ gật đầu một cái.

"Lãnh Dương cho người điều tra Dương Vi cho ta. Ta muốn biết tất cả về cô ấy. Không được bỏ sót dù chỉ là một chi tiết nhỏ."

Trịnh Sảng dùng giọng nói lạnh lùng để đưa ra mệnh lệnh cho Lãnh Dương.

Lúc này từ bên ngoài Lưu Xuyên trên tay cầm khay thức ăn sáng bước vào.

Thường ngày Trịnh Sảng hay ăn sáng vào lúc 6 giờ sáng, nhưng không biết vì sao dạo gần đây cô không thể nào dậy sớm được.

Cô thường xuyên cảm giác buồn ngủ không ngon miệng.

Trịnh Sảng nghĩ chắc vì ăn không ngồi rồi nên sức khỏe mới trở nên yếu đến như vậy.

"Tiểu thư, ngài nghi ngờ Dương tiểu thư sao?"
Lưu Xuyên nghe Hàn Mạc kêu Lãnh Dương điều tra Dương Vi.

Nếu Trịnh Sảng mà thấy Dương Vi có khả nghi, thì Lưu Xuyên tin chắc Dương Vi nhất định có gì đó không ổn vì giác quan thứ sáu của Trịnh Sảng vô cùng chính xác.

Ăn sáng xong Trịnh Sảng mặc trên người váy màu trắng của thương hiệu Channel dài đến gót chân.

Trịnh Sảng ung dung đi ra vườn hoa xem Lucky có bị thương không.

Lúc này Dương Dương từ bên ngoài bước vào.

Anh bỏ quên một phần văn kiện quan trọng ở nhà, Việt Vũ nói để anh về lấy.

Dương Dương liền từ chối, anh muốn về nhà sẵn dịp gặp mặt của Trịnh Sảng.

Không biết vì sao suốt buổi sáng ngày hôm nay anh lại nhớ đến cô vô cùng.

Nhìn thấy Trịnh Sảng đang dịu dàng ôm Lucky vào lòng, con chó vui vẻ cọ khuôn mặt của mình vào lòng của cô.

Khuôn mặt anh liền hiện lên tia hạnh phúc, môi anh bất giác hiện lên nụ cười ngọt ngào.

Bây giờ nhìn cô không giống như một thủ lĩnh lạnh lùng tàn nhẫn.

Mà giống như một người phụ nữ dịu dàng, nhìn nét mặt hạnh phúc cùng với nụ cười tươi như hoa của cô làm Dương Dương không kèm được dục vọng trong lòng, anh bước nhanh tới ôm Trịnh Sảng vào lòng.

Anh khom người đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng.

Trịnh Sảng kinh ngạc vì hành động này của anh, cô mở cặp mắt thật to nhìn vào khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc của anh.

Anh lưu luyến buông đôi môi mềm mại của Trịnh Sảng ra, anh đặt trán mình lên trán cô cặp mắt chứa đựng dục vọng nhìn Trịnh Sảng nói.

"Không phải anh còn bận cuộc họp quan trọng cần phải về công ty ngay, anh sẽ muốn em ngay bây giờ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#face