Chương 62:Dương Dương gặp Nhã Thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Lãnh Dương và Lưu Xuyên ra ngoài, Trịnh Sảng mới cầm tấm hình của Dương Dương lên xem kỹ.

Cặp mắt của Trịnh Sảng hiện lên sự đau buồn cùng với nỗi nhớ nhung làm trái tim cô đau nhói.

Chỉ cần biết Dương Dương không sao thì Trịnh Sảng đã an tâm hơn rồi.

"Dương, anh phải đợi em.Em sẽ mang bảo bối về để gặp mặt anh."

Trong phòng bệnh yên tĩnh, Dương Dương một thân âu phục màu đen đứng oai nghi trước cửa sổ sát mặt đất.

Cặp mắt buồn phiền cùng với thất vọng của anh nhìn xa xôi ra ngoài trời.

Tin tức anh bị ám sát và tính mạng đang trong tình trạng nguy kịch đã được Trần Hạo đưa ra từ hôm qua.

Anh đã đợi một ngày một đêm nhưng không thấy bóng dáng của Trịnh Sảng đâu.

Trong lòng Dương Dương vừa đau vừa thất vọng, thì ra trong lòng cô anh không đáng là gì cả.

Người không đến thì thôi, ít nhất cũng có một cú điện thoại.

Không lẽ dù anh có chết đi, thì cô cũng không thèm quan tâm.

Trong lúc Dương Dương đang phiền muộn về chuyện của Trịnh Sảng, thì Du Tấn cùng một cô gái thật xinh đẹp bước vào.

Hôm nay Du Tấn đưa Nhã Thanh đến bệnh viện làm kiểm tra.

Anh vừa đi ngang qua phòng bệnh của Dương Dương, sẵn dịp vào xem vết thương trên bụng của Dương Dương.

Dương Dương quan sát người phụ nữ đi bên cạnh Du Tấn.

Cô sở hữu một khuôn mặt kiều diểm tao nhã, dáng người mảnh mai.

Nhưng lại có cặp mắt sáng như trăng rằm.

Nhã Thanh nhìn thấy ánh mắt thăm dò của Dương Dương, không biết vì sao cô không hề có cảm giác sợ hãi.

Ngược lại Nhã Thanh còn có hứng thú, muốn biết người đàn ông tuấn tú oai nghiêm, nhưng lại có vài phần nguy hiểm này là ai.

Dương Dương nhìn thấy ánh mắt tìm tòi của Nhã Thanh nhìn mình, anh hơi khựng lại một chút, anh không biết Nhã Thanh muốn gì.

Du Tấn nhìn thấy Nhã Thanh như vậy anh cũng thật kinh ngạc, từ trước tới giờ Nhã Thanh ngoài người trong cô nhi viện và anh ra thì Nhã Thanh không thích tiếp xúc với người ngoài.

Nhưng hôm nay cô lại nhìn Dương Dương, bằng ánh mắt dịu dàng mà cô chỉ dành riêng cho Du Tấn.

Dương Dương và Du Tấn đều cảm giác không được tự nhiên, chỉ có một mình Nhã Thanh không biết vì sao lại cảm giác vui vẻ vô cùng.

Cô bước tới cầm lấy tay Dương Dương, nhìn anh bằng ánh mắt thâm tình.

Dương Dương cau mày khó chịu, anh vươn tay hắt tay của Nhã Thanh ra khỏi tay của mình.

Dương Dương không nói gì bước đến ngồi xuống ghế sopha truớc giường bệnh.

Du Tấn nhìn thấy Nhã Thanh tiếp xúc thân thể với Dương Dương, trong lòng anh tức giận vô cùng.

Lúc mới quen cô anh phải dùng hết một năm thời gian, cô mới chịu cho anh đụng vào tay cô.

Còn bây giờ Nhã Thanh vừa mới gặp mặt Dương Dương, đã chủ động tiếp cận anh.

Du Tấn tức giận anh không thèm quan tâm đến Nhã Thanh nữa, anh đi tới ngồi xuống bên cạnh Dương Dương xem vết thương trên bụng của anh.

Du Tấn vừa vén áo cua Dương Dương lên, thì vết thương bị đạn bắn trúng hiện ra truớc mặt họ.

Nhã Thanh nhìn thấy trong lòng cô chợt hiện lên cảm giác đau đớn.

Cô không biết vì sao cô lại không muốn nhìn thấy người đàn ông này bị chút tổn thương gì.

Nhã Thanh đột nhiên xông tới, cô khẩn trương sờ vào vết thương trên bụng của Dương Dương.

Lần này Dương Dương thật sự nổi cáu, anh dùng hết sức xô mạnh Nhã Thanh ra.

Nhã Thanh bị Dương Dương xô ngã về phía sau đụng vào cạnh bàn làm tay cô bầm tím.

Du Tấn nhìn thấy Dương Dương nổi giận và nhìn thấy Nhã Thanh bị Dương Dương xô ra, trong lòng anh lo lắng Du Tấn vươn tay đỡ lấy thân thể mảnh mai của Nhã Thanh.

"Nhã Thanh, em có sao không?"

Nhã Thanh nhìn Du Tấn, lúc này hai cặp mắt cô đã ngập nước.

Khuôn mặt ủy khuất nhìn Du Tấn thật đáng thương.

Du Tấn lo lắng xem Nhã Thanh có bị thương không.

"Cậu đem người phụ nữ của mình, về nhà mà dạy lại đi."

Giọng nói lạnh như băng của Dương Dương vang lên làm Nhã Thanh bật khóc.

Nhã Thanh khóc một cách tức tưởi, Du Tấn đành đưa Nhã Thanh về nhà.

Du Tấn không hề tức giận với Dương Dương, vì anh biết tính tình của Dương Dương không thích người khác đụng vào người của mình.

Vừa về đến nhà Nhã Thanh không nói gì, cô đi thẳng vào phòng ngủ ngồi trên ghế trước bàn trang điểm của mình.

Du Tấn nhìn thấy cô như vậy trong lòng anh không còn tức giận, bây giờ anh chỉ lo lắng không biết tại sao Nhã Thanh lại có hành động thất thường trước mặt Dương Dương như vậy.

"Tấn, người đó là ai vậy?Tại sao em lại có hành động như vậy trước mặt anh ta?."

Nhã Thanh cũng không biết tại sao mình lại như vậy, Du Tấn nghe Nhã Thanh hỏi mình anh cũng không biết phải trả lời như thế nào.

"Em đừng lo, xem như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra đi."

Du Tấn dùng giọng dịu dàng để trấn an cô, nhưng trong lòng Du Tấn thầm nghĩ.

"Mình nhất định phải tìm ra nguyên nhân. Mọi chuyện xảy ra đều phải có nguyên nhân của nó."

Quả thật như dự đoán của Dương Dương, Trương Vi đã tìm được con dấu của bang Bad Boy.

Cô đã cho người đem nó giao lại cho Triệu Luân.

Trong một căng phòng tại khách sạn năm sao ở Pháp, Triệu Luân trên người chỉ khoác một cái áo choàng màu trắng.

Một cô gái với thân hình bốc lửa đang mệt mỏi không còn sức lực, nằm trần truồng trên giường lớn.

Hai người vừa mới trải qua cuộc ái ân triền miên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#face