Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[3] Có chuyện gì với cậu vậy, Haibara?

-Edogawa Conan-

"Bác Agasa, bác hãy sửa cửa trước đi mà, thật buồn cười khi mỗi lần đến thăm bác, cháu đều phải vào bằng cửa sau." Tôi nói khi dựng ván trượt vào sát vách tường. Bác tiến sỹ khuấy trà, và cười lớn.

"Haha.. Bác xin lỗi, Shinichi. Ai-chan không chịu ra khỏi tầng hầm, nên bác có nhiều việc phải làm quá." Bác ấy trả lời. Tôi ngừng đi loanh quanh trong nhà, thay vào đó là nhìn bác ấy. 

"Ý bác là, Haibara tự nhốt mình dưới tầng hầm á?"

"Ừm, con bé nói cần làm xong thuốc giải sớm, để giúp cháu mau chóng trở lại là Shinichi. Nhưng bác không nghĩ là con bé lại giam mình trong đấy. Con bé chỉ chịu rời khỏi khi đi tắm, thậm chí cả bữa ăn con bé cũng mang vào-"

"Mang bữa ăn vào? Bác Agasa, đừng nói với cháu là cả ăn cô ấy cũng ăn ở đấy?"

"Bác có hơi lo cho con bé, Shinichi-"

Vậy nên tôi quyết định xuống tầng hầm xem thế nào. Tôi cho rằng cô ấy có gì đó không ổn. Cô ấy nên thấy vui chứ, khi mà toàn bộ bọn Áo Đen đã bị bắt, và cô ấy đã được tự do. Nhưng sao cô ấy lại hành động như thể có quá nhiều gánh nặng trên vai, còn hơn trước khi tổ chức bị tiêu diệt nữa chứ?

Tôi chầm chậm mở cửa, thắc mắc không biết Haibara đang làm gì trong đó. Tôi nghe những tiếng tích tắc phát ra từ máy tính, trong khi cô ấy không hề gõ phím. Khi phát hiện sự có mặt của tôi, Haibara hơi xoay người lại, nhưng mắt vẫn dán vào màn hình, cứ như thể tôi không có ở đây vậy.

"Haibara?" Tôi gọi, từ từ bước tới. Nhưng cô ấy không trả lời, cũng chẳng có chút dấu hiệu nào chứng tỏ cô ấy nghe tôi gọi.

"Sao nào? Bác Agasa nói với cậu là tớ tự giam mình dưới này à?" Cô ấy nói với giọng điệu lạnh lùng thường ngày.

"Ừm bác ấy đã nói vậy." Tôi xác nhận và chờ phản ứng của cô ấy. Nhưng không, cô ấy không chớp mắt, cũng không có ý định muốn trả lời câu hỏi.

"Thôi nào, Haibara" Cuối cùng tôi đành lên tiếng "Tớ không muốn vì hoàn thành thuốc giải mà cậu phải giam mình ở đây đâu." Tôi đi lại gần hơn, hy vọng cô ấy vui lên một chút. Tôi ngồi xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy.

"Cậu khóc à?" Tôi ngạc nhiên nhìn những giọt nước mắt chưa kịp khô trên gương mặt bé nhỏ. Haibara ngừng tay và nhắm mắt lại.

"Liên quan gì đến cậu không?" Cô ấy hỏi, thình lình giọng nói trở nên nghiêm nghị cùng với cái nhìn sắc bén.

"Dĩ nhiên là có liên quan, nếu không thì tại sao tớ lại ở đây chứ?" Tôi nói trong khi chưa hết bối rối về thái độ kỳ lạ của cô ấy. Tôi biết, bình thường cô ấy vẫn rất lạnh lùng. Nhưng giờ thì, hình như không chỉ là lạnh-

Mà cô ấy trông như đang giận dữ. Nhưng mà, tại sao chứ?

"Miễn là tôi có thể đưa cho cậu thuốc giải. Ngoài ra cậu không cần quan tâm tới những việc khác" Cô ấy trở lại với giọng điệu bình thường vốn có.

"Haibara"

"Cậu làm phiền tôi đủ rồi đó, đi ra."

"Này. Không phải, nghe tớ này-"

"Đi đi, Kudo-kun"

"Haibara."

Sự im lặng tuyệt đối bao trùm lấy không gian. Haibara cảm thấy khó chịu, còn tôi thì không biết nên làm gì.

"Cậu không thể nghe tớ nói dù chỉ là một chút sao?" Tôi cố nói một cách rõ ràng.

Lại một sự im lặng. Cô ấy cắn môi, nhìn tôi không chớp mắt.

"Cậu không cần thuốc giải phải không, Kudo-kun?" Cuối cùng thì sự im lặng cũng bị phá vỡ. Tôi nhìn cô ấy chăm chăm, còn cô ấy thì quay đi chỗ khác.

"Tớ cần nó, Haibara. Nhưng tớ không muốn cậu phải hy sinh mọi thứ chỉ để điều chế thuốc giải cho tớ. Cậu có biết là bác tiến sĩ rất lo cho cậu không?" Tôi hạ thấp giọng. Nhưng cô ấy vẫn chẳng thèm nhìn đến tôi.

"Cảm ơn bài giảng của cậu, giờ cậu có thể đi, Kudo-kun."

Không còn cách nào để tiếp tục câu chuyện. Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra, hoặc đang xảy ra với cô ấy. Tôi vẫn đứng đó thêm một lúc nữa trước khi nhận ra rằng Haibara hoàn toàn phớt lờ tôi.

"Được thôi." Tôi nói lần cuối "Chỉ cần cậu nhớ điều này, tớ quan tâm cậu không phải vì cậu là người điều chế thuốc giải."

Tôi bước ra ngoài, đóng cửa lại. Lưng tôi tựa vào cửa và tự hỏi sao mình lại đau lòng đến thế khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô ấy.

Haibara, có chuyện gì với cậu vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net