Phần 10: Hứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*****

Đã muộn . Cả hai đã thử tất cả cáctrò chơi bất chấp sự phản đối của Haibara. Anh đã ngoan cố kéo cô đến bất kỳ trò chơi nào có thể.

"Chúng ta có thể về nhà được chưa?" Cô hỏi khi nhìn xung quanh. Mặt trời đã lặn.

Thám tử không trả lời. Anh đang bận nhìn vào một trong những trò chơi khổng lồ nhất ở nơi này.

"Chúng ta có thể đi xe đó trước khi chúng ta về không?" anh hỏi, không nhìn cô.

Cô ấy thở dài. 'Bánh xe Ferris, huh. Quá nhàm chán. '

Anh nhìn cô. "Chúng ta có thể chứ?" anh hỏi lại.

"Một bánh xe Ferris cho chuyến đi cuối cùng? Nghiêm túc đấy, Kudo-kun, điều này quánhàm chán." Cô tuyên bố như một vấn đề của thực tế.

Thám tử chỉ cười toe toét với cô. "Vì vậy ai quan tâm?"

Cô cúi đầu che giấu nụ cười mà cô đang kìm nén. Tên thám tử này  vẫn bướng bỉnh như mọi khi, và cô thấy điều đó thật đáng yêu.

Conan đang quan sát cô. Anh đang cố đọc những gì trong đầu cô, nhưng vô ích. Cô là một câu đố quá khó với anh ta.

Anh dường như không thể chờ đợi câu trả lời của cô nữa vì anh đã với tay cô và kéo cô về phía trò chơi . Haibara không thể không nhìn chằm chằm vào anh ta với đôi mắt mở to.

Cảm giác bàn tay anh đặt lên tay cô rất vui và hạnh phúc. Cô muốn siết chặt tay anh, để cảm nhận nó nhiều hơn, nhưng cô ngại ngùng ... và sợ hãi.

Cô sợ cảm giác này sẽ mất đi mãi mãi.

Cô không để ý anh kéo cô đi xe. Tâm trí cô vẫn còn bận tâm về những gì đang diễn ra. Họ đã đi vào bên trong.

Họ đang ngồi đối mặt nhau. Một phút sau, chuyến xe bắt đầu.

'Kudo-kun, cậu đang làm gì vậy?' Cô hỏi anh trong đầu, trong khi nhìn anh.

"Gì?" Giọng nói của anh đã phá vỡ cô khỏi tiếng vang của cô.

"Gì?" Cô hỏi đáp lại, lông mày cô nhướn lên.

Conan nhún vai và trả lời, "cậu đang nhìn chằm chằm tớ . Tớ nghĩ cậu có điều gì đó muốn nói với tớ." Anh ta nói khá bình tĩnh rằng Haibara cảm thấy xấu hổ vì một chút. Nhưng tất nhiên, cô đã không thể hiện điều đó.

Cô cũng nhún vai. "Không có gì. Chỉ tự hỏi chuyện quái gì đang xảy ra. Hôm nay có dịp gì không?"

"Tại sao cậu nghĩ như vậy?" anh ấy đã trả lời.

"Chà, nên có một lý do đặc biệt tại sao cậu  đưa tôi ra đây." Cô nói, giọng cô có phần mỉa mai.

"Tôi có cần một lý do để chúng tôi ra ngoài không? Tớ chỉ muốn cho cậu nghỉ ngơi." Anh thản nhiên trả lời. Haibara' ngực thắt lại. Cô không thích cuộc trò chuyện này sẽ diễn ra ở đây.

"Tôi luôn nghỉ ngơi, Kudo-kun." Cô nói thẳng.

Anh ta nhướn mày, "Chính xác.Cậu có rất nhiều thời gian rảnh nhưng cậu  hiếm khi ra ngoài."

"tôi đâu cần ra ngoài khi không cần thiết." Cô ấy trả lời trong tiếng thì thầm, nhưng dường như cậu thám tử vẫn nghe thấy cô ấy.

Anh thở dài. "Haibara, thỉnh thoảng cậu cần ra ngoài. Cậu cần tận hưởng và sống trọn vẹn. Tớ đã không nói với cậu điều đó à?"

Cô nhìn anh. "Không có gì tốt xảy ra bất cứ khi nào tôi đi ra ngoài." Cô nói thẳng. Rồi cô nói với giọng gần như không nghe được, "Tôi là một lời nguyền."

Conan nhìn cô chằm chằm. Cô cảm thấy khó chịu. Khuôn mặt anh nghiêm túc quá.

" Haibara.....cậu không phải là một lời nguyền." Anh  nói nghiêm túc nhìn trực tiếp vào cô.


Cô ấy không trả lời. Cô biết cô sẽ không giành chiến thắng. Cô thở dài khi cô nhìn xung quanh. Họ đang ngày càng lớn, các tòa nhà và người bên dưới vẻ bề ngoài quá nhỏ.

Mặt khác , Conan chỉ nhìn cô chằm chằm. Cô lại chìm đắm trong sự tiêu cực và anh muốn ngăn cô lại. Đó không phải là mục đích của họ đi ra ngoài sao? Để cô tận hưởng và quên đi mọi lo lắng của mình? Nhưng có vẻ như vậy. Làm thế nào để thay đổi suy nghĩ của cô ấy?

Như thể có một suy nghĩ của riêng mình, bàn tay anh ấy chạm vào cô ấy. Haibara nhìn anh sắc sảo, sự sốc hiện rõ trên khuôn mặt cô. Anh ấy trông rất nghiêm túc.

"K-Kudo-kun, cái gì?"

Nói lắp bắp. "Tôi sẽ làm gì đây, Haibara?" anh hỏi trong khi nhìn cô mãnh liệt. Có một tia tuyệt vọng trên giọng nói của anh.

"C-bạn đang nói về cái gì vậy?" Cô đáp lại, trong khi cố gắng kéo tay cô ra khỏi tay anh. Cô đã bắt đầu hoảng loạn bên trong.

"Điều này." anh ấy đã trả lời. "Tôi sẽ làm gì để thay đổi suy nghĩ của bạn?"

Haibara mở to mắt trước câu hỏi của anh. Anh ấy thực sự nghiêm túc về việc cứu cô ấy. Cô cảm thấy vui mừng ,cảm thấy choáng váng.

Thám tử vẫn đang nhìn cô. Cô lúng túng nhìn chằm chằm.

"Không có gì, Kudo-kun." cô thì thầm. Chỉ cần có anh ở bên cạnh em là đủ, Kudo-kun, cô nghĩ

Bởi vì cô không nhìn anh, cô không nhìn thấy sự tổn thương trong mắt anh.

"Này ..." anh nói sau một phút im lặng khó chịu.

"Haibara, nhìn tôi này."

Cô miễn cưỡng nhìn anh, và cô ngạc nhiên thấy anh thật nghiêm túc. Thám tử mở miệng nói một điều nhưng không có giọng nói nào phát ra. Anh gặp khó khăn khi nói những suy nghĩ của mình. Haibara quan sát anh một lát.

"Hãy nhìn xem, Haibara ... đừng bao giờ nghĩ mình là một lời nguyền nữa. Cậu không phải là một lời nguyền, và cậu sẽ không bao giờ như vậy. Cậu có hiểu không?" Anh siết chặt tay cô hơn khi anh nhìn cô.

Cô nhìn anh chằm chằm, một chút ửng hồng từ từ lan trên mặt.

"Tại sao?" cô thì thầm. "Tại saocậu muốn cứu một người như tôi?"

Conan ngạc nhiên trong giây lát từ giọng nói của cô. Nghe có vẻ dễ bị tổn thương, giống như những bức tường mà cô đã xây dựng xung quanh mình bắt đầu sụp đổ. Anh ấy đã mỉm cười.

"Tớđã hứa với cậu, phải không?" Anh cười toe toét khi nghiêng đầu một chút. Anh đứng dậy kéo cô dậy, vẫn nắm tay cô.

Chuyến xe đu quay đã kết thúc.

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net