Chương 3:Có duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lật lại thời gian 12 năm trước,thời gian mà gia đình ông Nghị còn ở ngoài Bắc,Hải Vi lúc này 5 tuổi.Mẹ nàng suốt ngày ra ngoài làm thêm các công việc khác nhau.Để cô ở lại nhà cùng ông anh trai hơn 3 tuổi,vốn thể chất ốm yếu đổi lại rất hiểu chuyện.

Nếu mẹ đi làm thì anh chăm cô rất cẩn thận,đôi lúc nhắc nhở cô trông y như ông cụ non.Vốn thể chất không tốt,anh không chơi được với nàng nhiều trò chơi,nên ngày nhỏ cô lấy làm ghét anh lắm.Anh còn lấy đi sự quan tâm của ba mẹ nhiều hơn nữa.Đợt nào ba đi làm xa về cũng toàn hỏi anh trước tiên,hỏi anh uống thuốc chưa,ăn uống ngon miệng không,cơ thể sao rồi.

Dĩ nhiên ba mẹ vẫn luôn dành sự quan tâm ưu tiên cho anh trước,ông Nghị luôn nhắc"Anh con bẩm sanh thân thể không tốt,ngày nhỏ phải cật lực lắm mới níu lại được mạng của anh,nàng nên yêu thương anh nhiều hơn"

Ba mẹ yêu thương đứa trẻ này lại làm tổn thương đứa trẻ kia.Dần dần cô hình thành tâm lí kháng cự với gia đình mình,mỗi lần cha mẹ mắng nàng đều chạy trốn sang nhà hạt dẻ lánh nạn,hạt dẻ-biệt danh nàng đặt cho nhỏ bạn thuở nhỏ.Sở dĩ nàng gọi như vậy là bởi cô bạn có làn da như màu hạt dẻ.Ngược lại cô bạn gọi nàng là thỏ con cũng vì nàng bẩm sanh mang màu da trắng sáng,mỗi lần tức giận mắt cũng sẽ đỏ lên nhưng còn kèm theo hai má bánh báo phúng phính trong rất "dễ ghét"

Hai người nhà kế nhau,họ sinh chỉ cách nhau 3 tháng,nàng sinh vào tháng 6 thì cô sinh vào tháng 9.Mọi sự kiện vào những ngày đầu đời của nàng đều có sự có mặt của cô.Khác với nàng mang tính đanh đá,có chút ngạo kiều thì cô lại điềm đạm hơn,phần có lẽ do trời ban phần là do cô là chị cả nên được ông bà bô dạy phải nhường nhịn em út.

Hai tính cách khác nhau  khi cạnh nhau lại dung hòa cho nhau

Hôm ấy là chiều mưa của tháng 7,sau khi bị ông Nghị mắng một trận do làm vỡ ấm trà quý của ông.Nàng không phải cố tình đâu mà tay chân nàng tự ý điều khiển mà.Nàng cho là mình thiệt,ấm ức bật khóc,rồi chạy qua nhà hạt dẻ.

Lúc này hạt dẻ đang kéo balo đồ của mình ra xe ô tô của gia.Thấy thỏ con của mình chạy đến ,nước mắt nước mũi tèm lem,cô cũng chỉ biết dở khóc dở cười.Cảnh này mỗi ngày cô gặp không dưới chục lần.Nàng cứ khóc rồi qua mách cô rồi bác Huỳnh qua dỗ dành rồi lại về mà về thì lại bị mắng tiếp.Vòng tuần hoàn không ngừng trong một ngày của cô.

Nàng vừa nấc vừa nói"ba...b..a..ba. t..ớ ..tớ ..cứ..cứ..m..ắ..ng mắng t..ớ".Tuy đang khóc nhưng nàng vẫn để ý thẳng thắn hỏi ra suy nghĩ của mình"c..ậu..cậu đi...đ..i..đ..âu ..v..ậyy".Cô hơi mỉm cười,xoa nhẹ đầu nàng"thỏ con mau về nhà đi,sắp tới giờ cơm trưa rồi kìa,tớ đi rồi sẽ về với cậu".Nàng nghe tin cô sẽ đi đâu đó liền tỉnh táo lại nhưng vẫn còn xụt xịt liên tục nấc rồi hỏi cô"cậu..c.ậu đi... đ.i đâu..kh..i nà...o về,cậ..u b...ỏ tớ..tớ..t..ớ đi.. à".Cô vẫn duy trì nụ cười bao"tớ sẽ về,chắc chắn sẽ về nhanh thôi,không tin thì chúng ta cùng móc quéo hứa nè"

Và rồi đó cũng là lời nói dối nốt,hạt dẻ của nàng mãi mãi không bao giờ trở về.Cô cùng gia đình chuyển nhà vào miền Nam cho công việc làm ăn của ba.Cũng không lâu sau nhà nàng cũng chuyển hẳn vào Nam cho gần xưởng trứng và trang trại của ba.Chỉ là cả 2 bên gia đình đã mất liên lạc với nhau.Mà hình như cũng chẳng ai nhớ được mối quan hệ từng rất thâm tình của 2 bên gia đình.Phải chi nàng cũng giống họ,nàng cũng sẽ quên,nàng cũng sẽ quên mất hết những kí ức đó.

Nhưng trớ trêu sao,nàng vẫn nhớ,vẫn nhớ từng kí ức ngày nhỏ,những kí ức vụn vặt lắt nhắt nhưng nàng còn rõ.Nhất là ngày mưa tháng 7 năm đó....ngày mà người ta hứa rồi bỏ nàng đi mất

Thay vì để những kí ức ấy trôn sâu mãi trong lòng nàng,những tình cảm trong sáng thơ bé nó như cơn sóng cuốn bao tâm tư,tâm ý đi xa ra ngoài khơi rồi ập lại vào bờ,ập vào lòng,ập vào tim nàng lần nữa.

Lần nữa kí ức vốn đã nhạt nhòa,phôi phai gợi lại,cuộn trào thêm lần nữa trong lòng nàng.Trong ngay ngày đầu khai giảng cũng là ngày nhận lớp 10 cấp 3.Cách tận 1 dãy người đứng kẹt cứng trong hành lang để coi lớp của mình trước khi bắt đầu khai giảng.Nàng thấy 1 bóng hình cao ráo chắc phải những 1m70 xấp xỉ nhiều thằng con trai trong lớp.Dung mạo cùng dáng dấp rất rất rất thực sự rất khác,không phải cô bé mang làn da hạt dẻ,và chiều cao tương đối thấp.

Nhưng chỉ cần nhìn 1 lần nàng liền nhận ra,bởi cái nốt ruồi nổi sau gáy của cô.Hơn hết là là là gì nhỉ.À là giác quan cảm nhận của nàng.

Nàng càng thêm chắc chắn khi danh sách lớp cái tên đầu bảng là Trần Nguyên Minh Ánh,cái tên nàng nhớ rõ,khắc sau trong tâm nàng.Ngày sinh 12/9 càng làm nàng thêm phần chắc chắn.

Nhưng hiện tại thì lại càng khác xa quá khứ,ngoại hình cùng thành tích tuyển sinh của cô càng nổi bật thêm trong khối.Không biết lấy bao nhiêu kẻ muốn lân la tới hỏi thăm làm quen.

Xung quanh cô dường như mang ánh hào quang khác xa kẻ thường,lúc nào bên cạnh cô cũng có người.Nàng cũng muốn đến hỏi thăm,cũng muốn hỏi rằng liệu cô còn nhớ nàng không nhưng nàng không dám nàng sợ,nàng sợ người ta không nhớ cũng đã hơn chục năm rồi mà.Rồi cô sẽ dùng ánh mắt coi nàng là kẻ kì lạ chăng?

Đang mãi mê ngắm nhìn cô thì từ đâu quễ Quỳnh Chi cùng thằng bồ tên Tùng của nó tới búng tai nàng.Hai đứa này vốn là bạn từ cấp 2 của cô.Lên cấp 3 cũng dần thân hơn.Chi cất tiếng hỏi"Ê nhóc,nhìn gì vậy cưng" chưa kịp mở miệng đáp thằng Tùng liền bảo"không thấy người ta ngắm hot girl của lớp hay sao mà em còn hỏi".Nhỏ Chi liền tiếp lời"Sao không nhanh tới bắt chuyện đi"

Nàng thở ra hơi dài rồi ngước mắt lên bảo"Làm gì có đủ trình mà nói chuyện với người ta"

Thằng Tùng chẳng nói chẳng rằng đạp nàng một cái tưởng đâu ngã tới nơi thì 1 bóng người mảnh khảnh,dùng tay đỡ lấy eo nàng.Tính quay lại theo phản xạ chửi khứa Tùng "Đ* má mày Tùng khùng kia*

Thì nàng ngước lên gương mặt nãy giờ nàng đang nhìn đăm đuối.Lúc này các khớp cơ xương cốt nàng tự dưng tê lại,sượng trân một lúc.Minh Ánh cất tiếng"Đã đụng người còn chửi cả người à?"

Nàng liền lúng túng đứng lên rồi gượng gạo xin lỗi người kia.Tên kia dường như không để tâm gì mấy nói không sao liền 1 mạch đi luôn

Lúc này lại khiến tim nàng trùng xuống 1 nhịp*Thật sự là không nhớ ra mình sao*

------------------

Ta thả hồn cho gió để gió mang ta về cho biển

Ta ngưỡng mình trước nắng vàng để nắng đem ta khỏi nơi u tối
Ta đưa tay cho hoa cho lá để hoa để lá mang ta đến lối mòn vườn hoa
Ta đưa trái tim cho nàng ta
Để nàng in ngàn vết xước ra

Còn tiếp


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC