Đừng gọi anh dậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những cơn ho mang theo từng bông hoa đẫm máu vương vãi trên tay và rơi rớt trên tờ giấy còn chưa kịp khô mực, song nơi ngực trái tôi như chẳng còn biết đau nữa. Khi những tê tái khốn cùng âm ỉ thời gian qua có lẽ đã đủ, cơn dằn xé cuối cùng này hóa ra dễ chịu hơn tôi nghĩ nhiều. Bởi tôi biết, chốc lát nữa thôi sẽ chẳng còn phải đau đớn nữa, khi những tầng rễ mềm như mang theo gai hoa hồng siết ngạt trái tim tôi, khi từng mạch máu dường như ứ đọng và khi hơi thở chẳng còn lối đi vào. Khoảnh khắc tang thương đẹp đẽ ấy, kiếp đời này tôi trả lại cho dương thế, cõi thiên thu mở cửa đón chào tôi. Và tin chắc rằng ngày mai đây, thế gian này sẽ chẳng còn ai lay tôi dậy nổi, sẽ chẳng còn ai phiền hà đến những giấc mộng đẹp đến tàn khốc của tôi. Còn tôi của ngày mai sẽ không còn sợ phải nghe thấy tiếng chuông báo thức, chẳng còn phải sợ ánh sáng thực tại phá vỡ từng giấc mộng đẹp để cướp em ra khỏi cuộc đời tôi.

Khi những ngọn rễ trong tim chưa đủ sức tắt đi hơi thở của chính mình, lần cuối cùng đặt tay lên bút giấy, tôi sẽ viết cho em. Lần sau cùng cho mãi đến mai sau, tôi muốn dương thế biết tôi yêu em nhiều đến nhường nào...

Thanh An!

Lá thư cuối cùng này tôi sẽ viết cho em, viết bằng những hơi thở nặng trịch lấn át tâm hồn tôi, viết bằng những đau thương nơi trái tim đang dần chết ngạt vì rễ hoa quấn lấy... Tôi sẽ viết bằng tất cả những gì sau cùng tôi có được và dẫu biết rằng lá thư này, cả niềm tinh túy sáng lấp lánh trong chiếc hộp kia nữa, chúng sẽ chẳng bao giờ được trao tận tay em. Nhưng hãy cứ yên tâm, em nhé! Tôi sẽ tự mình mang nó đến cho em, đi vào cõi thiên thu, tôi tin em vẫn đang đợi ở đó!

Ngay chính tại giây phút này đây, cho phép tôi được rời xa thế giới, rời xa loài người. Bởi nơi tâm hồn này, tôi chỉ muốn mỗi mình em ngự trị mà thôi, dù chỉ là trong từng cơn mơ, những giấc mơ đẹp nhưng mỏng manh, một giấc mơ buồn. Đúng vậy, như cách mà em đến và đi trong cuộc đời của tôi cũng mỏng manh như thế! Tựa như những cơn mơ đẹp đến tàn khốc mà một khi đã sa vào rồi thì tôi chẳng thiết tha dừng lại. Tôi muốn mình mãi bị nhấn chìm trong những cơn mơ ấy vì đó là nơi duy nhất tôi có thể gặp em lúc bấy giờ. Nghe hoang đường thật nhưng tôi thật sự hờn ghét tiếng chuông báo thức vào mỗi buổi sớm hay bất kể người nào lay tôi dậy vào lúc trời chiều. Tôi chưa bao giờ căm hờn thế giới này đến vậy cho đến khi họ tàn nhẫn cướp mất em khỏi tôi!

Tại sao thế? Ngay cả trong giấc mơ, họ cũng chẳng để yên cho tôi được ôm em, hôn em và nói những điều mà Hoàng Hải tôi đã cất giấu bên trong mình ngần ấy năm chưa một lần dám ngõ!

Tôi căm phẫn cả thế giới này và cả chính tôi nữa. Từ bao giờ tôi đã cho phép mình không được là chính tôi như thế? Rượu và thuốc lá, hai thứ mà tôi vốn cực kỳ ghét trước đây. Hơn cả nó còn là điều cấm kỵ với một bác sĩ như tôi. Ấy vậy mà từ bao giờ nó trở thành gia vị không thể thiếu trong tôi mỗi ngày. Tôi không đếm xuể trung bình mỗi ngày mình hút bao nhiêu điếu thuốc. Và bia với rượu, tôi càng uống lại càng chẳng thể say! Nhưng có lẽ chỉ có hai thứ đấy mới giúp tôi cảm thấy thôi trống rỗng vào mỗi khi tỉnh dậy. Tôi mệt lắm, thật sự rất mệt khi trở về với thực tại chẳng có em. Là chính tôi đang buộc mình với sự sống này một cách tạm bợ hay tôi đang tự mình rút ngắn phần đời của chính tôi đây?

Như em biết đấy, sau chuyến du học ấy về, tôi trở thành một bác sĩ như mục đích ban đầu tôi theo đuổi. Tôi đã từng hứa sẽ trở thành bác sĩ tim mạch giỏi nhất, em còn nhớ chứ? Và tôi đã làm được nhưng đó là trong cảm nhận của người khác mà thôi. Còn riêng tôi vẫn luôn mang trong mình cảm giác của một kẻ tội đồ. Tội đồ với bản thân, tội đồ với tình yêu của chính mình và cả em nữa. Tất cả đều chỉ nhìn vào số người được tôi đưa tay kéo ra khỏi hố sâu tử thần của thần chết và mặc nhiên ca thán tôi là một bác sĩ trẻ tài giỏi. Cũng đâu thể trách họ được, em nhỉ? Đó là lẽ từ nhiên, là cách thức đánh giá trình độ của một bác sĩ từ trước đến nay. Song bản thân tôi lại chưa bao giờ công nhận mình là một bác sĩ giỏi. Chẳng phải do tôi khiêm tốn như họ nghĩ, mà bởi lẽ một bác sĩ giỏi sẽ chẳng bao giờ tự gieo cho mình tâm bệnh để nó dần dần ăn mòn sự sống của bản thân như tôi đang làm cả. Một bác sĩ giỏi cũng sẽ không có ai để thần chết đem người mình yêu đi một cách dễ dàng như vậy. Để rồi từ đó, lời yêu chưa kịp ngõ nảy mầm thành những bông hoa mang vẻ đẹp tương tàn mọc lên nơi trái tim tôi. Để rồi từ đó, mỗi ngày qua chính là nỗi day dứt khôn cùng đè nén nơi tôi. Và mỗi ngày khi ánh sáng bình minh chợt hé, tôi lại sợ hãi phải đối diện với thực tại tàn khốc, đau thương. Một thực tại chẳng có em mà chỉ có thế giới với những con người tàn nhẫn giống như tôi...!

Em sẽ chẳng biết được ngày tồi tệ nhất trong đời tôi chẳng phải là hôm nay khi tôi dùng những sự sống cuối cùng của mình để viết cho em đôi dòng sau cuối. Mà chính là ngày tôi trở về sau ba năm du học ấy lại chẳng được nhìn em đến đón tôi như lời em đã hứa. À, tôi quên mất, em có đến nhưng đón tôi bằng tàn khốc, đau thương chứ không phải bằng vui mừng, hạnh phúc. Ngày tôi đi, em đã hứa hẹn rất nhiều và tôi cũng hứa, tôi đã hứa sẽ trở thành bác sĩ giỏi nhất để chữa khỏi căn bệnh tim quái ác trong em. Ngày tôi về, những tưởng sẽ là màu blouse trắng huy hoàng trong nắng mới, em đón chào tôi bằng cái ôm ấm áp, thiết tha. Nhưng không, màu trắng huy hoàng ấy đã đổi bằng màu trắng của khăn tang khi tôi đợi em hàng giờ ở sân bay mà chẳng thấy. Tôi đến nhà và trông thấy di ảnh em đặt trên bàn thờ đã đóng một tầng bụi mỏng. Đó là khoảnh khắc tệ hại nhất trong cuộc đời của tôi và con tim tôi cũng chết đi từ ấy! Nó chết nhưng thật tàn nhẫn là nó chưa chịu ngừng đập, nó muốn tôi phải đi đến khốn cùng sự đau khổ của một người chết mà chẳng được yên nghỉ. Đoạn đường tiếp theo đó cho đến tận hôm nay em đã biết rồi đấy, tôi sống như một mảnh xác không hồn. Trái tim tôi vẫn đập nhưng nó không còn sự sống, nó vẫn biết đau nhưng mặc nhiên chết dần xúc cảm với dương gian.

Ngày trước, tôi vẫn hay phê phán những kẻ cuồng si trong những cơn mơ và lười nhác việc thức dậy. Nhưng quả báo, đúng thật là quả báo đang tìm đến tôi! Tôi không lười nhác với việc rời bỏ sự quyến rũ của chăn gối như họ, mà đúng hơn là tôi sợ phải thức dậy. Vì em, Thanh An của tôi giờ đây chỉ còn là một giấc mơ thật đẹp nhưng rất mong manh. Tôi sợ phải thức dậy vì tôi biết thật khó để có thể tìm gặp em trong giấc ngủ tiếp theo sau đó. Người ta vẫn thường bảo những thứ đẹp nhất trên đời sẽ không thể nhìn thấy được bằng mắt. Đúng vậy, Thanh An của tôi giờ đây chỉ còn nhìn thấy được trong mơ là do tôi, do tôi tất cả!

An ơi, em có biết cách nào để kết thúc tình yêu đơn phương không? Tôi từng nghe đâu đó có người bảo rằng cách duy nhất chính là tỏ tình, hoặc là có được tình yêu hoặc là bị từ chối. Và đúng thật khi lời yêu tôi dành cho em vẫn chưa kịp ngõ thì vĩnh hằng nó sẽ chẳng bao giờ được thốt ra. Em rời xa dương thế khi lời yêu tôi vẫn chưa kịp nói thì tôi biết phải làm sao? Làm sao để kết thúc khi nỗi dằn vặt trong tôi cứ lớn lên từng ngày? Làm sao tôi nói ra đây khi người cần nghe đã vĩnh hằng đi vào cõi thiên thu? Có lẽ, đây chính là cái kết sau cùng cho một kẻ thất hứa như tôi, phải không em? Tôi từng hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho em nhưng chính tôi lại không làm được. Để rồi bây giờ đây chính trái tim tôi càng lúc lại trở nên nghẹt thở bởi những rễ hoa mỗi lúc càng thêm dày.

Những bông hoa đẫm máu tuôn ra từ miệng tôi càng lúc càng nhiều thêm, tôi nâng niu chúng và mỉm cười. Khoảnh khắc đẹp nhất cuộc đời tôi có lẽ là đây, là khi tôi biết mình sắp gặp lại em ở nơi mà không ai có thể lay tôi dậy được! Tôi chẳng phải đang cố giấu mình khỏi thế giới mà là chính tôi đang cố giấu thế giới này khỏi tôi. Bởi tôi chỉ muốn mỗi mình em ngự trị nơi ấy, ít nhất là đến những giây cuối đời tôi vẫn có thể mang theo bóng hình em để đi vào cõi chết.

Quên kể rằng tôi là một kẻ yêu cô đơn thế nhưng lại lén lút ngoại tình với cả em. Tôi cũng chẳng biết từ bao giờ nữa, từ bao giờ em quan trọng với tôi đến thế? Và từ bao giờ trong tim tôi lại mọc lên những bông hoa đẹp như những giấc mộng có em như vậy? Có lẽ là từ lúc biết em đã không còn vì tôi đơn phương em đã từ lâu lắm. Nhưng mãi cho đến khi tận cùng của sự thống khổ bộc phát, ngày tôi trở về nhìn thấy di ảnh của em thì những mầm hoa đầu tiên có lẽ đã được gieo vào từ ấy và mỗi ngày lại một dày thêm. Cứ như vậy, chúng dần dần ăn mòn sự sống của tôi, dày vò tôi cho đến tận bây giờ...

Là một bác sĩ tim mạch lại để mình phải chết cũng vì một căn bệnh nơi trái tim. Ngày mai đây chắc thiên hạ sẽ bàn tán và cười vào mặt tôi nhiều lắm. Nhưng họ đâu biết là tôi chết trong hạnh phúc đâu em. Hơn nữa, tôi biết thừa hanahaki là bệnh tâm không thể chữa khỏi trừ phi được người mình yêu đáp trả hoặc phẫu thuật để cắt bỏ mầm hoa. Cách đầu tiên đương nhiên là không thể khi em đã không còn. Và cách thứ hai càng không thể bởi tôi không muốn quên mất em sau đó. Mà dẫu cho có cách nào chữa lành căn bệnh này đi chăng nữa, tôi cũng sẽ mặc nhiên để nó tự tại ăn mòn sự sống của tôi. Tôi không muốn sớm mai tỉnh giấc lại mang những tiêu cực trong mình đi phân phát cho mọi người dù rằng cuộc sống này đối xử tệ với tôi đến đâu. Hơn cả là không có em, đời tôi cũng mặc nhiên hóa thành vô nghĩa. Tôi đã đợi ngày này rất lâu rồi, ngày trái tim vốn dĩ đã chết của tôi có thể ngừng đập, ngày tôi chết đi, chết trong sự mãn nguyện...!

Và rồi kiếp đời này tôi trả lại cho dương thế, nắm tay em cùng đi vào cõi thiên thu. Ngày mai đây, thế giới này mất đi một gánh nặng, một tâm hồn đã chết như tôi cuối cùng cũng được giải thoát. Và tôi sẽ chẳng còn phải sợ ngày mai có người gọi tôi dậy, sợ sẽ có người cướp em ra khỏi vòng tay tôi. Tôi đến cùng em và sẽ mang theo những đóa hoa từ lồng ngực này kết tặng em. Đó là minh chứng tình yêu vĩnh cửu tôi dành cho em, nó đau lắm nhưng thật đẹp! Cái chết này của tôi cũng vậy, tàn khốc nhưng tôi mãn nguyện!

Đỗ Hoàng Hải yêu em.

Tôi gác bút và nhàn nhã cười trên đôi môi tái nhợt còn vương chút máu. Lá thư với những dòng sau cuối nguệch ngoạc vì hơi thở tôi đã lịm dần, theo cùng là trang giấy ướt đẫm máu tươi. Ngày mai khi tôi chết đi rồi, tình yêu này sẽ còn sống mãi nơi đây trên trang giấy và trên từng giọt máu đỏ. Và tôi sẽ tìm em nơi cõi thiên thu ấy để nói em biết rằng có một Đỗ Hoàng Hải rất yêu em, yêu đến mức chỉ có cái chết mới khiến anh ta thấy như một niềm hạnh phúc kiêu hãnh vì sắp được gặp lại em!

Tạm biệt nhé, phần đời còn lại tôi xin trả cho người đã sinh ra tôi! Và tạm biệt người bên trong gương, kẻ luôn làm tôi cảm thấy mệt mỏi... Kết thúc rồi, hơi thở này tắt dần và gục đầu trên góc bàn đầy hoa đỏ, màu đỏ của tình yêu vĩnh cửu, màu đỏ của bi thương, thảm khốc...!

End.

Thật ra đây là bài dự thi event vòng 2 tại rv_confession của mình. Cũng có thể nói là oneshot mình tâm đắc nhất của bản thân từ trước đến giờ. Mình đã dành rất nhiều thời gian để chỉnh sửa và hoàn thiện nó cũng như đặt rất nhiều tâm huyết... May mắn là bài mình đã được chọn vào vòng trong nhưng đã xin phép dừng lại vì một số lý do ^^

Hôm nay mình up lại ở đây như để đánh dấu 1 kỷ niệm của mình với event. Thật sự mình đã tích lũy thêm rất nhiều thứ cho riêng mình sau khi được giao lưu học hỏi cùng mọi người. Được làm quen với nhiều bạn rất đáng quý, được cọ xát để mài dũa văn phong của mình tốt hơn qua từng bài thi... Không biết nói gì hơn ngoài cảm ơn TD và ban tổ chức event rất nhiều! Đây có lẽ sẽ là kỷ niệm đáng nhớ nhất của mình ở hiện tại và đến cả mai sau kể từ khi mình bắt đầu công việc tại Wattpad này!

Hiện tại các thứ sinh tài năng đã bước vào chung kết, mong mọi người sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể! Mình mong chờ từng bài thi của mọi người, các bạn mãi là những quán quân của lòng mình!!!

Gửi ngàn lời yêu thương ❤


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC