Chương 2: Chỉ cần lướt qua nhau, chúng ta sẽ nhận ra người còn lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dân gian có câu thơ như này:

"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ

Vô duyên đối diện bất tương phùng"

Quả thực không sai. Trên thế gian, vạn vật do duyên mà hợp thành, con người gặp gỡ nhau đều do duyên. Có lẽ trong cuộc đời của bao người đều từng bất chợt gặp một người xa lạ nhưng sao lại quá đỗi thân quen. Rồi từ người dưng bỗng chốc trở nên gắn bó. Hay có những người cách nhau nửa vòng trái đất nhưng chớp mắt cái thôi đã nên duyên vợ chồng. Há chẳng phải là "duyên số" hay sao? Gặp nhau hôm nay âu là cái duyên. Chung chăn chung gối trong duyên có nợ! Chuyện tình của tôi và Tiểu thư Thỏ Cà Phê có thể gói gọn trong hai chữ "tình duyên".

Ngày định mệnh ấy mang vỏ bọc của sự bình thường. Tiếng trống vang lên báo giờ nghỉ buổi chiều đã điểm. Tôi buông bút, thẫn thờ nhìn ra cửa sổ rồi khẽ thở dài, tay thò lấy ra cuốn light novel đang đọc dở. Tôi vốn dĩ sinh ra đã có tính cách lập dị, không thích mấy nơi ồn ào nên cứ đến giờ này là thay vì tụ tập đi "báo" như một thằng con trai bình thường thì lại cô độc ngồi dưới gốc cây mà lật giở từng trang sách. 

Lúc đấy tôi vẫn ở chỗ cũ, xung quanh là một đám con gái, vì thời gian hồi đó tôi còn đang yêu một cô lớp dưới. Sau này mới thành người cũ của tôi. Nhưng nó là một chuyện khác ,vì có cô nên vài người bạn cùng lớp cô ấy cũng xuất hiện. Ngày đấy sẽ rất bình thường nếu như không có thêm Thỏ Cà Phê, cũng là lúc tôi như được sống lại, gặp em lần đầu. Phải nói, tôi ấn tượng vẻ ngoài em, em xinh cực. Nhưng vì hồi đó tôi vẫn còn yêu "cô ấy" nên tôi chưa cảm nắng em. Bước đến, em cũng bắt chuyện với tôi mà làm quen, thì ra Thỏ Cà Phê cũng học chung lớp với cô bé mà tôi đang quen. Tôi không nghĩ ngợi nhiều chỉ nghĩ em là bạn của người yêu tôi rồi thôi. 

Nhưng ai mà ai ngờ, đó sẽ là người tôi đi cùng cả đời. 

Hôm đó Thỏ Cà Phê nói muốn add zalo với tôi, mục đích chỉ để biết được thêm về tôi và cho tôi thêm thông tin về cô gái mà tôi đang muốn quen thôi, do Thỏ Cà Phê cũng là bạn lâu năm của cô ấy. Vì phép lịch sự, hơn nữa em cũng là bạn của người tôi quen, Tôi không nghĩ ngợi đồng ý, thời gian đầu khi vừa mới add, cuộc đối thoại giữa tôi và em chỉ là những câu chuyện qua loa tôi kể cho có lệ thôi, sau hôm add friend tôi, em cũng ít khi xuất hiện, thi thoảng tôi mới thấy em, tôi không để ý mấy vì thời gian đấy trong mắt tôi chỉ có cô ấy. một hôm một thằng bạn của tôi tên là Long học với nhau từ năm cấp 1 xuất hiện, và trùng hợp là đúng lúc em cũng có ở đó, dần dần cả đám tôi chợt nhận ra có vẻ như Thỏ Cà Phê cảm nắng bạn tôi rồi, ngày nào em cũng xuống tán cây nói chúng tôi hay tụ tập đợi nó. Ai ai cũng thấy em và thằng đấy hợp nhau, ủng hộ hết mình kể cả người yêu tôi. Nhưng tôi thì không, không phải tôi ghen hay gì cả, chỉ là tôi thấy em như mây, còn thằng bạn tôi như cỏ mọc ven đường ấy. Chả biết sao tôi có suy nghĩ đó vì tôi chưa bao giờ giao tiếp với em quá nhiều, đồng nghĩa là không biết được con người của em như nào, mà lại nghĩ thế.

Có hôm tôi gặp chuyện gì đó nhưng không biết nói với ai, vì trong đầu luôn nghĩ sẽ không ai đủ kiên nhẫn chịu nghe tôi nói. Bỗng nguồn năng lực lạ nào đó xuất hiện thúc đẩy tôi nhớ đến cô gái Thỏ Cà Phê, nhờ năng lực đấy, tôi lấy can đảm thử nhắn với em, rồi kể hết nỗi ấm ức trong lòng, em chỉ im lặng ngồi lắng nghe, rồi mang cho tôi thêm vài điều tích cực, để tôi không còn ưu sầu, buồn phiền. 

Từ đấy chúng tôi mới biết được em rất giống tôi, kể cả cách sống, suy nghĩ, hoàn cảnh từ đấu đến cuối, tôi và em hoàn toàn giống nhau. Từ đó tôi càng mến em hơn, coi em như một người bạn tri kỉ. Em giúp tôi nhiều lắm, áp lực nhiều thứ từ mọi hướng xung quanh tôi gặp, em đều lắng nghe, an ủi tôi. Còn có nhiều lúc tôi gặp khó khăn trong tình yêu, rồi chạy đi tìm em, nhờ em giúp tôi. Nhận lời khẩn cầu từ tôi, em không phiền hà mà chỉ tôi cách, để giúp tôi và cô gái tên Xí Ngầu tiến triển hơn. Và từ người con gái tôi không quen biết, tên Thỏ Cà Phê ấy trở thành Soulmate của tôi.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net