Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Bữa tối cùng ngày, tôi bước xuống cầu thang với phong bì xanh cầm trên tay. Hiếm khi tất cả thành viên gia đình tập trung đầy đủ ở phòng khách như thế này.
Cha, mẹ, Mitsuru, sắc thái trên mặt ba người căng thẳng khác thường.
"Mọi người có chuyện thực sự cần nói với Makoto."
Khi cả ba người đồng loạt quay sang nhìn tôi, mẹ lên tiếng đại diện.
"Ừm, con cũng có chuyện muốn nói."
Tôi khẽ gật đầu và chìa phong bì trên tay ra.
"Cái này do thầy giáo ở câu lạc bộ mỹ thuật đưa cho con."
Sắc mặt mẹ thay đổi ngay lập tức, cha và Mitsuru cùng nhìn nhau rồi đồng thanh kêu "A" một tiếng. Rõ ràng ngoài tôi ra, tất cả mọi người đều biết
Tôi đưa phong bì cho mẹ rồi ngồi xuống bên cạnh Mitsuru. Mùi bắp cải cuộn trên bàn xộc vào mũi, những món ăn bày trên bàn bắt đầu nguội lạnh nhưng chẳng ai muốn đụng đũa.
"Xin lỗi con nếu mọi người làm những chuyện thừa thãi."
Mẹ vẫn là người phá tan sự tĩnh lặng.
"Chuyện trường cấp ba, cha mẹ vẫn trông chờ vào ý chí của Makoto, nhưng đây là một trong rất nhiều khả năng... Không nói chuyện thi đỗ hay không, mọi người chỉ mong con có thể vui vẻ đến trường mỗi ngày."
"Con biết..." Tôi nói, "... con biết rồi, cả nhà mất công quá..."
Giây phút mở phong bì, tôi hiểu, đây không gì khác hơn là tấm lòng của mẹ.
Trong phong bì là một tập tài liệu về trường cấp ba tư thục nghệ thuật. Tôi đã từng nghe nói về ngôi trường đặc biệt này - nơi có các khoa chuyên đào tạo âm nhạc và mỹ thuật, ngoài ra, các khoa khác được phép lựa chọn số lượng học trình. Học sinh khoa mỹ thuật có thể học vẽ đến mười sáu giờ một tuần.
Tôi say sưa đọc ngấu nghiến những tư liệu ấy.
Trang thiết bị đương nhiên cũng vô cùng đầy đủ. Trong hình chụp, phòng mỹ thuật y hệt thảo nguyên rộng lớn, những bức tượng thạch cao làm mẫu xếp phía sau như một đàn cừu đông đúc. Giảng viên đều là tên tuổi lớn từ các đại học mỹ thuật, từng giảng dạy tại những trường đại học danh tiếng ở Paris hay New York. Nhà trường còn chu đáo tổ chức các buổi hội thảo với khách mời là nghệ sĩ đang hoạt động trong giới. Tỉ lệ đỗ vào các trường đại học mỹ thuật hay học viện nghệ thuật rất cao, và tất nhiên, phí nhập học và học phí cũng cao khủng khiếp.
"Mitsuru đã nói với cha mẹ về ngôi trường này đấy. Nếu vào đây, việc học của Makoto sẽ rất thú vị đúng không?"
Ánh mắt tôi và Mitsuru chạm nhau, anh im lặng quay đi chỗ khác.
"Mẹ hoàn toàn không biết có ngôi trường như vậy, nhưng khi nghe chuyện, mẹ cảm thấy đây là nơi thích hợp với Makoto... Mẹ đã thử gọi điện cho thầy Sawada...
Khi thảo luận với mẹ, thầy Sawada đã giải thích rằng, khoa mỹ thuật của trường này tỉ lệ cạnh tranh cao nhưng không quá chênh lệch trình độ. Trong quá trình học sẽ có các bài thực hành được tính rất nhiều điểm đánh giá bên cạnh việc kiểm tra lý thuyết, nên tôi có cơ hội đạt kết quả tốt.

   "Hai hôm trước, mẹ con đã cất công đến đây để khảo sát đấy."
Cha xen vào giữa chừng, mẹ ngượng ngùng nhìn xuống.
"Trường nằm ở rìa thành phố, nhưng vẫn trong nội thành Tokyo nên mẹ muốn đi thử xem từ nhà mình đến đó là bao xa. Mẹ không muốn mang lại cho Makoto niềm vui không trọn vẹn. Hơi xa một chút nhưng vẫn đi được, mất khoảng một tiếng nếu đi xe buýt và tàu điện. Có một quãng đi bộ từ trường ra ga nhưng đường rất yên tĩnh, lại nhiều cây xanh."
Nói đến đây, mẹ đứng dậy ra ngoài. Khi quay trở lại, trên tay bà là quyền giới thiệu về trường cấp ba ấy.
Tôi đón lấy tập sách nặng nề được in màu toàn bộ, vô cùng hào nhoáng. Trên bìa là một ngôi trường hiện đại màu xám bạc.
"Một nơi thật tuyệt vời, đúng không?"
Mẹ nói với tôi đang chăm chú vào tập sách.
"Đây là sách nội bộ trường tự phát hành, đương nhiên sẽ toàn những điều tốt đẹp. Mẹ thì muốn nhiều thông tin hơn nữa nên đã nhờ thầy Sawada nói chuyện với thầy giáo ở câu lạc bộ mỹ thuật để tìm giúp thêm tư liệu."
Thế là hôm nay, những tư liệu đó đã đến tận tay tôi.
"Mẹ đã định giấu Makoto, chờ hôm nay có mặt cha và Mitsuru, cả nhà cùng nói chuyện với con."
Từ nãy đến giờ mẹ nói rất nhiều, giống như đang tự bào chữa. Hẳn là do trông gương mặt tôi đáng sợ quá, nhưng tôi không hề giận dữ.
Mẹ. Cha. Mitsuru. Thầy Sawada. Thầy Amano. Nghĩ đến việc họ bí mật làm tất cả những điều này vì tôi, lòng tôi chợt bối rối, trái tim giao động một cách kỳ lạ.
"Mày học ở đây được đó, Makoto."
Mitsuru nhìn thẳng vào tôi.
"Mày là một thằng ngốc, yếu đuối, chậm chạp, chẳng làm được gì ra hồn nhưng từ xưa đến giờ lại vẽ rất đẹp. Đi học trường này và vẽ những gì mày thích đi."
"Con đừng lo lắng chuyện tiền nong." Cha cũng quay sang nhìn tôi. "Lúc trước cha mẹ có khuyên con thi vào công lập, nhưng không hẳn chỉ vì tiền đâu. Cha mẹ muốn Makoto có mục tiêu rõ ràng thay vì sống hời hợt cho qua ngày. Nói sao nhỉ... Cha muốn nhìn thấy dáng vẻ của con khi cố gắng hết sức. Nhưng hướng đến điều mình yêu thích cũng là một mục tiêu đúng không?"
"Thầy Sawada kể rằng giáo viên ở câu lạc bộ đánh giá rất cao tranh của Makoto." Giờ lại đến phiên mẹ nhìn tôi. "Thầy nhận xét là những bức con vẽ đều rất thu hút, chưa bàn đến kỹ thuật nhưng có nhiều người hâm mộ lắm đấy... Nghe đến đây, mẹ đã rơi nước mắt..."
Thậm chí bây giờ mẹ cũng đang rưng rưng nước mắt rồi.
Tôi đón nhận ánh mắt của ba người, chưa bao giờ lòng tôi hét lên mạnh mẽ đến thế.
Makoto, cậu đã quá vội vàng.
Không phải tất cả đã quá muộn rồi sao?
Cậu đã quá vội vàng rồi...
"Con cảm ơn."

Vừa hồi hộp vừa đau đớn, tôi ngó xuống bìa quyền giới thiệu một lần nữa.

  Những hàng cây xanh mướt bao bọc sân trường. Những gương mặt tươi cười của học sinh lên lớp trong bộ đồng phục thật đẹp. Cả khu trường khổng lồ như một sân vận động Olimpic.
"Mẹ đã vô cùng ngạc nhiên khi xem các tư liệu của thầy Amano. Mẹ hoàn toàn không biết có một môi trường như thế, càng đọc thêm tư liệu, mẹ càng phấn khích; càng biết nhiều hơn, mẹ càng thấy tuyệt vời. Nếu con được học ở một thiên đường như vậy, thật tốt biết bao..."
"Thế nhưng..." Tôi ngắt lời mẹ, "... thế nhưng con đã quyết định sẽ học ở một trường công lập bình thường rồi."
"Tại sao?"
"Sao cơ?"
"Thằng khốn, mày nói gì vậy?"
Trước ba người vừa đồng thanh lên tiếng, tôi nặn ra nụ cười gượng gạo.
"Tại vì con đã hứa rồi. Con đã hứa với Saotome là sẽ cùng thi vào một trường."
"Saotome?"
"Một người bạn cùng lớp con."
"Con đã quyết định thi vào trường nào rồi à?"
"Chuyện quan trọng mà mày quyết định chỉ vì lý do đó sao?"
Tôi nói với Mitsuru đang nổi giận.
"Cậu ấy là người bạn đầu tiên của em mà."
Có gì đó nóng ran trào lên trong cổ họng. Nếu khóc bây giờ thì thật thảm thương, nhưng tôi rất muốn khóc.
"Người bạn đầu tiên mà em có được."
Sống mũi rồi mắt tôi cay xè, bìa quyển sách nhòe dần rồi biến mất.
Dù có bị cười là thằng ngớ ngẩn đi chăng nữa, đối với tôi, đôi giày thể thao 2.180 yên mà Saotome đã chỉ cho tôi là đôi giày quý giá nhất trên thế gian này, không gì có thể thay thế được.
"Thật sự con đã sợ hãi... Không chỉ chuyện thi cử, mà con hoàn toàn không tự tin vào việc học phổ thông..."
Trái tim vẫn đang dao động dữ dội, nhưng tôi phải nói cho bằng hết.
"Con đã thất bại ở cấp hai vì xuất phát quá chậm, không thể bắt nhịp với mọi người. Một bước chậm ban đầu đã khiến cả quá trình rối loạn, dần dà không thể tiến lên được nữa. Càng bị bỏ xa, cơ thể càng cứng ngắc, và rồi con trở thành một đứa vô dụng."
Đúng rồi, có lẽ mọi thứ là như vậy...
Nghĩ về tâm trạng của Makoto khi bị bỏ rơi lại phía sau, tôi cao giọng hơn.

"Nhưng vẫn có người chịu đứng lại và ngoái nhìn về đằng sau, giống như Saotome vậy. Có lẽ con đã quá ngây thơ, nhưng quả thật con hạnh phúc lắm, cơ thể cũng khỏe khoắn trở lại... Con tin nếu trở thành bạn của Saotome, con cũng có thể kết bạn với những người khác nữa. Từng người một, từng chút một, con sẽ có nhiều bạn hơn và dũng cảm đối diện với cuộc sống cấp ba bằng cách nào đó. Ban đầu chậm một bước nhưng con vẫn tin mình có thể từ từ lấy lại phong độ. Đi học, đùa giỡn với bạn bè, tan trường cùng nhau ghé đến chỗ này chỗ kia... Con muốn cuộc sống học đường như vậy, muốn những điều giản đơn như vậy..."

  Tôi cũng muốn Makoto thực sự có thể trải qua thời phổ thông bình thường ấy. Cố kìm những giọt nước mắt trực trào ra, tôi suy nghĩ từ tận đáy lòng.
Nỗi cô độc của Makoto.
Sự bất an của Makoto.
Mong ước của Makoto.
Tôi hiểu rõ hơn ai hết.
"Nhưng... con thật sự ổn chứ? Đây là cơ hội để con tập trung cho chuyên ngành yêu thích mà?"
Cha vươn người về phía tôi nhắc nhở và nhận lại cái gật đầu dứt khoát.
"Lên cấp ba rồi, con sẽ tiếp tục tham gia câu lạc bộ mỹ thuật. Con vẫn chưa xác định mình có theo đuổi và lựa chọn hội họa làm nghề nghiệp tương lai hay không, đến bây giờ, con vẫn chỉ vẽ vì niềm yêu thích."
Dù đã có lỗi với mẹ - người đã cất công đến tận trường khảo sát, nhưng tôi vẫn còn một tương lai rất dài, việc học mỹ thuật chuyên môn để lên đại học vẫn chưa muộn.
Tôi đã nói xong mà trong phòng vẫn im lặng như tờ, chỉ có tiếng lạch cạch của cửa sổ bị gió lay và tiếng đồng hồ điểm từng giây tích tắc. Cha mẹ và Mitsuru đều không nói gì, chỉ lặng im nhìn chằm chằm vào tôi. Dù chẳng ai lên tiếng nhưng qua ánh mắt ấy, tôi biết mọi người đã chấp nhận quyết định này.
"Con đói rồi."
Người đầu tiên mở miệng là Mitsuru.
"Được rồi, ăn thôi nào. Hôm nay mọi người đều làm một ly nhé."
Tiếp đến là cha, ông nói với nụ cười toe toét, miệng rộng đến tận mang tai như thần Ebisu.
"Makoto cũng uống nhé, con đã trở thành người lớn thật rồi."
Thế là vấn đề nguyện vọng đã được giải quyết. Tôi sẽ tiếp tục ôn thi trường công lập theo đúng mong muốn của mình và đăng ký nguyện vọng cả trường tư thục để dự phòng.
Câu chuyện khép lại ở đó.
Dường như mọi người đều vui vẻ đây là lần đầu tiên tôi bày tỏ nỗi lòng.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tôi, không phải của Makoto thực sự. Cùng lắm chỉ là những cảm xúc của Makoto mà tôi tưởng tượng ra thôi. Tình cảm của cha mẹ và Mitsuru cũng là dành cho Makoto, không phải cho tôi.
Có ổn không?
Câu hỏi ấy vẫn nôn nao trong lòng tôi. Uống với cha một lúc, tôi quay về phòng tiếp tục ôn thi.
Cha. Mẹ. Mitsuru. Mối quan hệ với gia đình ở trọ càng chuyển biến tốt đẹp, tôi lại càng áy náy một cách vô cớ. Tôi muốn đi học cấp ba thay cho Makoto, tôi muốn kết giao thêm bạn bè, muốn vẽ nhiều tranh hơn. Càng có nhiều mong muốn, tôi càng cảm thấy có lỗi với Makoto "xịn". Bị một kẻ khác bắt đầu lại cuộc đời hộ mình, nghe qua đã thấy phi lý.

Trên hết, chừng nào tôi còn là tôi thì cái kết hạnh phúc thật sự vẫn chưa đến với nhà Kobayashi. Tôi chỉ đem đến cho họ niềm vui từ kẻ thế thân giả dạng mà thôi. Hơn nữa đó còn là thứ hạnh phúc thoáng qua kèm theo hạn sử dụng nữa...

  Bao suy nghĩ tràn ngập trong đầu, tôi không có tâm trạng để ôn thi mà cũng chẳng ngủ nổi.
12 giờ đêm. Thời gian nửa vời chết tiệt.
Tôi đứng dậy xuống bếp, định bụng uống một ly cà phê để xốc lại tinh thần.
Đi ngang qua phòng khách, bên kia cánh cửa kéo vẫn còn ánh sáng. Khi tình cờ nhòm vào khe hở giữa cánh cửa, tôi nhìn thấy lưng mẹ trên chiếc bàn thấp.
"A..."
Nhận ra tôi, mẹ lúng túng giấu vội thứ gì đó trên mặt bàn xuống dưới đầu gối.
"Makoto vẫn còn đang học sao?"
Bộ dạng mẹ hớt hải cứ như một nữ sinh vừa bị phát hiện gian lận.
Cái gì đáng ngờ vậy? Nhưng thôi, mặc kệ, tôi không có hứng thú tìm hiểu, định cứ thế đi qua luôn. Khi giật mình nghĩ lại, tôi lùi một bước và ló mặt qua cánh cửa.
"Xin lỗi mẹ."
"Hả?"
"Mẹ đã cất công đến tận trường lấy sách giới thiệu cho con, vậy mà..."
Mẹ thoáng ngây người, rồi mỉm cười, "Không sao đâu." Nụ cười tươi sáng, như thể tầng sương mù bấy lâu chợt tan đi.
"Do mẹ hấp tấp thôi, mẹ không ngờ con đã suy nghĩ kỹ đến vậy nên toàn làm chuyện dư thừa, mẹ phải xin lỗi con mới đúng."
Tôi gượng cười rồi định bước đi.
"Chờ đã." bất ngờ, cất tiếng gọi từ phía bên kia cánh cửa.
"Con vào đây một chút được không?"
Tôi bước vào phòng theo lời mẹ nói. Khi tôi đã đứng bên cạnh, mẹ rụt rè lấy thứ giấu dưới đầu gối đặt lên bàn trở lại.
Tôi liếc qua, vật này giống như một tập sách quảng cáo in trắng đen mỏng dính. Trên trang bìa là dòng chữ: Bạn cũng có thể. Kịch rối tay vui nhộn phấn khích.
Kịch rối tay vui nhộn phấn khích?
"A, à, ừm, cái này là... quyển sách giới thiệu về đoàn kịch rối mà vợ của một người mẹ quen đang làm."
Mẹ bắt đầu ngượng ngùng giải thích.
"Một tháng một lần, đoàn sẽ biểu diễn ở các viện dưỡng lão. Ngày trước cô ấy từng rủ mẹ tham gia, nhưng mẹ từ chối. Mẹ đã quyết định sẽ chỉ sống với vai trò là mẹ của các con thôi, giờ lại là thời điểm quan trọng, Makoto sắp thi chuyển cấp... Thế nhưng, do không đủ người, cô ấy cứ nài nỉ mãi, và mẹ xem cuốn sách này rồi dần dần... Nói thế nào nhỉ... ừm, mẹ cảm thấy như môn kịch rối rất thích hợp với mẹ. Thật kỳ lạ!"
Thích một thứ nhanh như thế còn kỳ lạ hơn ấy. Tôi chỉ nghĩ mà không nói câu nào, giữ im lặng tuyệt đối.
"Thật là... tại sao mẹ lại thế này chứ?"
Hình như mẹ cũng rất ngạc nhiên về bản thân mình.

"Mẹ... có lẽ từ tận đáy lòng, mẹ vẫn đang tìm kiếm cái gì đó. Dù mẹ không biết mình đang tìm kiếm điều gì, nhưng mẹ không thể ngừng lại được. Mẹ cũng ghét chính bản thân mình, mẹ quá tham lam, quá cứng đầu phải không?"

  Mẹ cứ tự dằn vặt bản thân mình như vậy. Kể cả những lúc không dằn vặt, chắc hẳn bà cũng cảm thấy rất đau khổ.
"Mẹ không tham lam cũng không cứng đầu." Đến giờ, tôi mới nói ra suy nghĩ của mình. "Mọi việc không đến mức trầm trọng như vậy, chỉ đơn giản mẹ là người mau chán thôi."
"Sao?"
Mẹ mở to mắt kinh ngạc.
"Mẹ chưa bao giờ nghĩ như vậy sao?"
Tôi nhìn người mẹ đang sững sờ và chợt nhận ra, bà giống như một đứa trẻ chưa chín chắn và không chịu trưởng thành hơn là một người lớn tội lỗi. Một người kỳ quặc và khó hiểu, nhưng trên hết, tôi không thể gạt bỏ được cảm giác khó chịu khi nghĩ đến hình ảnh bà và thầy giáo dạy flamenco.
Thế nhưng, nếu tôi có thêm thời gian...
Một năm, ba năm, năm năm... Nếu như tôi có nhiều thời gian hơn nữa...
Không, dứt khoát đó không phải nhiệm vụ của tôi.
Suy nghĩ đó gần đây cứ quẩn quanh mãi trong đầu óc tôi. Và lúc này, tôi đưa ra quyết định, không thể chần chừ thêm được nữa.
"Kịch rối cũng được."
Trước khi rời khỏi phòng khách, tôi nói thêm như vô tình.
"Nhưng mẹ đừng làm phiền người ta vì bỏ dở giữa chừng nữa đấy."
"Hả? Vậy mẹ có thể tham gia sao?"
"Chẳng liên quan gì đến con. Nhưng cha thì thích mẹ như vậy."
Đôi mắt mẹ chợt sáng bừng, tôi không quên đưa thêm một lời cảnh báo.
"Và mẹ đừng lừa dối cha nữa."
"Ừm," mẹ gật đầu. "Nhưng, ngày xưa cha con cũng trăng hoa lắm."
"Hả?"
...
Tôi quay trở về phòng, nuối tiếc dằn vặt...
"Purapura, tôi có một nguyện vọng."
"Sao?" - Purapura đột ngột xuất hiện trên trần nhà.
"Dạo này cậu mất tích đi đâu thế hả?"
"Cậu có khả năng tự quyết định mọi thứ rồi mà, đâu cần đến tôi nữa đâu..."
"Không vòng vo nữa... Bây giờ có cách nào để cho linh hồn Makoto sống lại không? Cậu ấy đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, cậu ta đã quá vội vàng. Tôi không muốn Makoto cứ thế ra đi như vậy."
"Chuyện này là do sếp quyết định, có lẽ sếp sẽ lắng nghe nguyện vọng của cậu, xem như ngoại lệ. Nhưng có một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Cậu đó."
"Tôi?"
"Cậu là vấn đề."
Purapura nói nhẹ tênh.
"Để đưa linh hồn Makoto trở về cơ thể này thì trước hết, linh hồn cậu phải thoát khỏi nó đã. Mà muốn như vậy, cậu phải nhớ lại lỗi lầm mình gây ra ở kiếp trước."
"A..." Tôi thốt lên.
Lỗi lầm ở kiếp trước. Đúng rồi, đúng là có luật như thế.
"Cậu quên rồi à?"
Purapura trừng mắt nhìn tôi.
"Mà thôi, không sao, cố nhớ lại đi. Cậu còn hai mươi bốn tiếng nữa."
"Hai mươi bốn tiếng?"
"Nếu cậu thành công đúng hạn định, tôi sẽ chuyển giao cậu cho sếp để cậu bình yên vào vòng luân hồi, và linh hồn Kobayashi thứ thiệt sẽ quay về với cơ thể này. Chúc mừng, chúc mừng! Tuy nhiên, nếu quá giờ dù chỉ một phút, cậu cũng không có cơ hội thứ hai đâu. Tất cả công sức của cậu sẽ đổ sông đổ biển."
"Chờ đã." Tôi nói trong khi cố kiềm chế nỗi hoang mang. "Nếu vậy, tôi sẽ nỗ lực... Tôi sẽ thử... nhưng mà tại sao lại là hai mươi bốn tiếng?"
"Con số chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt cả, chỉ là, nếu thời gian bị giới hạn thì vui hơn, kích thích hơn."
"Ai mà vui được với cái loại cảm giác mạnh này hả?"
"Tôi và sếp tôi."
"Cút xuống địa ngục đi!"
Tôi hét lên rồi ôm lấy đầu mình, liếc nhanh qua bên cạnh. Chiếc đồng hồ ở đầu giường đang chỉ 0 giờ 35 phút sáng. Đã gần bốn tháng tôi chẳng có manh mối nào, vậy mà trước giờ này ngày mai phải nhớ lại đầy đủ mọi chuyện. Đúng là khó hơn bắc thang lên trời.
"Quyết định vậy nhé."
Mặc kệ tôi đang tuyệt vọng, Purapura cười lanh lảnh rồi biến mất
"Hãy mở mắt thật to. Nhìn kỹ vào. Manh mối ở khắp nơi."

Manh mối ở khắp nơi...?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net