Cơm Chiên nhà ai? (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm tĩnh mịch, cơn mưa dài nặng hạt cuối cùng đã đi qua, Haruto ngồi cạnh bên giường vuốt nhẹ mái tóc lưa thưa non nớt của Cơm Chiên, ánh mắt tràn đầy yêu thương và xót xa vô hạn. Cơm Chiên sau một cơn sốt dài liền mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ, bờ môi tái nhợt cùng hơi thở nặng nề của bé làm Haruto đau quặn lòng. Đặt trán mình trán con, Haruto thở dài nhẹ nhõm, Cơm Chiên đã đỡ sốt rồi.

Anh hôn lên má bé con một cái thật nhẹ nhàng, cũng vương người qua lén lút hôn vào trán Junkyu, đắp lại chăn cho hai người rồi lại nằm xuống ghế sofa gần đó, chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, ngoài trời quang đãng, áng mây đen kịt tối qua nhường chổ cho những tia nắng ấm áp chiếu rọi xuống nhân gian, xuyên qua rèm cửa sổ, đánh thức người đang loay hoay trong một giấc mộng dài mệt mỏi. Junkyu tỉnh giấc, điều đầu tiên làm là lấy tay kiểm tra thân nhiệt của Cơm Chiên, làm da non nớt của bé con không còn hừng hực như tối hôm qua làm cậu vui mừng. Đảo mắt thấy Haruto nằm chông chênh trên chiếc ghế sofa chật hẹp, trên người không có lấy một mảnh chăn, đêm qua nhiệt độ xuống thấp, vậy mà anh lại không biết tự lo lấy cho bản thân mình. Nhớ lại đêm qua, anh từ nội thành đi ra ngoại ô xa xôi mặc cho trời mưa bão, hẳn là anh đã chạy xe rất nhanh mới có thể đến trong thời gian ngắn như vậy, không biết đã nguy hiểm như thế nào. Trong bốn năm xa nhau này, không lúc nào là cậu không nhớ anh, những khi đêm về nổi nhớ lại càng thêm da diết, không biết giờ anh đã ăn cơm hay chưa? Có bỏ bửa hay không đấy? Dạo này sức khoẻ thế nào? Vẫn còn thương em hay đã có người khác? Bọn mình có con rồi, anh vui chứ? Đứa nhỏ đáng yêu lắm, giống anh y hệt, anh có thấy em giỏi hay không? Hàng trăm hàng nghìn câu hỏi cùng nổi nhớ dài đằng đẳng của cậu lẳng lặng chìm vào trong đêm tối, để rồi bây giờ đây khi thấy anh vì đứa nhỏ của mình mà chịu đựng cực khổ như thế, lòng cậu nhức nhói không thôi. Bước xuống giường, lấy chiếc áo khoác bị Cơm Chiên ôm khư khư suốt cả đêm mà đắp lên người anh, bản thân thì ngồi thụp xuống sàn nhìn ngắm kĩ càng gương mặt mà mình nhớ mong suốt bốn năm dài đằng đẳng. Sau ngần ấy năm, anh vẫn đẹp trai như thuở ban đầu hai người gặp mặt, nhưng đôi mắt lại dày thêm một quầng thâm, sự mệt mỏi hốc hác lộ rõ trên từng đường nét trông đã trưởng thành hơn nhiều so với ngày xưa, hẳn là đã già đi nhiều rồi, trên mái đầu mơn mởn ngày xưa bây giờ cũng đã lú nhú một vài sợi bạc. Junkyu đau lòng vuốt lấy mái tóc anh, những năm qua anh đã sống thế nào đấy? Chắc chắn là không biết nghe lời em mà bỏ bê bản thân lắm đúng không? Junkyu chìm vào những suy nghĩ vô hạn của bản thân, bị đánh thức bởi tiếng động phát ra từ giường bệnh. Là Cơm Chiên tỉnh giấc, cậu ngồi bật dậy đến bên giường, bế lấy con trai còn mơ mơ màng màng sau một giấc ngủ dài mệt mỏi, bé con mè nheo ôm lấy cổ Junkyu, cậu ôm lấy Cơm Chiên đi vào nhà vệ sinh rồi rửa mặt sơ qua cho bé. Haruto nghe tiếng động cũng tỉnh giấc theo, anh nhìn thấy chiếc áo khoác đang nằm trên người mình, hạnh phúc không nói nên lời mà chạy vào nhìn hai người bọn họ, buổi sáng hôm nay, một nhà ba người ở cạnh bên nhau.

Đến giờ bác sĩ khám bệnh, Cơm Chiên vẫn còn mè nheo mà nằm trên tay ba không bước xuống, để chú bác sĩ tiến hành đo nhiệt độ cho bé.

"Tốt nhé, hạ sốt rồi, nhưng phải ở lại bệnh viện vài ngày để theo dõi, cho cháu ăn uống đủ chất và chọn đồ dễ tiêu hoá nhé, nhớ uống thuốc đúng giờ" - Người bác sĩ trung niên tiến hành một loạt các thao tác khám bệnh, tháo xuống ống nghe, xoa đầu Cơm Chiên báo kết quả.

"Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi nhớ rồi" - Haruto cúi người lên tiếng.

"Con cảm ơn bác, Cơm Chiên hết bệnh rồi" - Nhóc con sau khi ổn định liền lấy lại trạng thái lanh lợi của mình, chọc bác sĩ và y tá xung quanh cười tươi vì quá đáng yêu. Junkyu ôm con trên tay cũng vui mừng không kiềm lòng nổi mà hôn nhẹ vào má bé con, Haruto véo má nhóc một cái, phải như thế này thì anh mới yên tâm được.

"Anh có bận thì đi làm đi ạ, phiền anh nhiều rồi" - Junkyu ngượng ngùng lên tiếng, anh và cậu còn chưa hàn gắn lại với nhau, anh còn công việc, cậu không thể giữ mãi anh ở đây được.

"Đừng nói phiền, với em và Cơm Chiên thì mãi mãi không phiền, anh báo nghỉ với cấp dưới rồi, sẽ ở lại với em và con đến khi xuất viện" - Haruto nghe đến từ "phiền" liền phản bác, không bao giờ phiền, kể từ lần đầu gặp nhau năm đó, em đã luôn là ưu tiên số một trong lòng anh.

"Để anh đi mua đồ ăn cho hai người" - Haruto đóng cửa rời đi, để lại Junkyu với tâm tình phức tạp phía sau.

"Ba ơi, ba với chú giận nhau hả" - Cơm Chiên tò mò hỏi, sao ba lại buồn khi chú rời đi như thế, chú chỉ là đi mua cháo cho con thôi mà.

"Là ba lỡ lời, không có gì đâu" - Junkyu thành thật, có lẽ cậu chọc anh giận rồi.

"Ba ơi, bố có về không ạ?" - Cơm Chiên ngây ngô hỏi

"Sao con lại nhắc bố rồi?" - Junkyu bất ngờ với câu hỏi của con trai.

"Con đừng giận bố nhé, thật ra bố có đến đấy, còn ở với con cả đêm, bố thương con trai lắm đấy, con có biết không?" - Junkyu nước mắt rơi lả chả, cậu làm cho anh chịu bất công rồi, cả Cơm Chiên cũng vì cậu mà thiệt thòi suốt bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên cậu nghi ngờ về quyết định rời đi năm xưa ấy có chăng là một quyết định sai lầm.

"Xin lỗi Cơm Chiên của ba nhiều lắm" - Junkyu thốt lên lời trong lòng.

Cơm Chiên nghe xong lời nói của ba, với trí óc non nớt cũng không thể hiểu điều gì, bé con ngơ ngác lau đi nước mắt trên mặt Junkyu. Căn phòng chìm vào im lặng.

Một lúc sau Haruto mở cửa bước vào, trên tay là hai hộp cơm cùng một hộp cháo dinh dưỡng, đặt sang một bên, bế lấy Cơm Chiên nãy giờ vẫn chưa chịu rời khỏi tay Junkyu.

"Chú ơi, hôm qua chú có thấy bố của con hông?"

Một khoảng im lặng diễn ra, hai người lớn nhìn nhau bối rối.

"Ba của con bảo hôm qua bố có đến, vậy chú có thấy bố của con hông?"

Hai câu hỏi liên tiếp, cả Haruto lẫn Junkyu đều không biết phải trả lời như thế nào, dứt khoát không nói gì, Haruto ôm lấy Cơm Chiên ngồi xuống, mở hộp rồi đút từng muỗng cháo nhỏ cho bé, trong căn phòng im lặng không thôi. Junkyu ngồi nhìn anh bón Cơm Chiên ăn từng thìa, rồi cho bé uống thuốc, sau khi dỗ nhóc ngủ xong thì kéo Junkyu đang ngồi chết lặng ở đằng kia ra bên ngoài ban công.

"Mình nói chuyện một chút được không? Trả lời anh"

Tim Junkyu đập mạnh, cậu im lặng chờ đợi câu hỏi từ anh.

"Junkyu à, năm xưa đến cùng là anh đã làm sai gì vậy? Anh đã chọc em giận gì hay sao?" - Haruto đứng đối diện cậu, lần đầu tiên sau khi gặp lại hai người đối mặt mà nói về chuyện năm xưa.

"Anh không sai gì cả" - Junkyu lại rơi nước mắt, cậu nhìn thẳng vào gương mặt thân thuộc của anh, trong lòng nhức nhối không thôi.

"Vậy tại sao em lại rời đi? Trong suốt mấy năm qua em đã đi đâu? Tại sao không cho anh biết? Tại sao lại rời khỏi tầm mắt anh? Anh hỏi em một câu, phải trả lời thật lòng cho anh, rốt cuộc bố của Cơm Chiên là ai?" - Haruto kiềm nén không muốn chính mình nói ra sự thật, cậu mong Junkyu có thể mạnh mẽ mà xé rách tấm màn mỏng ngăn cách cả hai. Đổi lại chỉ là sự im lặng đến từ phía đối diện, Junkyu hoàn toàn chết đứng, cậu không biết phải trả lời anh ra sao cả, đôi mắt xinh đẹp kia không ngừng rơi lệ, liệu anh nghe ra sự thật rồi có còn thích Cơm Chiên nữa hay không? Hay sẽ ghét bỏ và ghê tởm ba con cậu đâu?

"Em nói đi, tôi cầu xin em đấy" Haruto bám lấy đôi vai run rẩy của Junkyu.
"Em không nói được, em sợ lắm" - Junkyu triệt để sụp đổ, cậu vùng vẫy muốn chạy đi, lại bị Haruto ôm chầm lấy.

"Em không nói được, vậy để anh nói, em đừng chạy nữa, em đừng mang con chạy đi nữa, xin em đấy"

Junkyu đứng hình khi nghe từng lời nói của anh, anh biết được gì chứ?

"Là anh, bố của Cơm Chiên chính là anh, bốn năm nay em giấu anh chưa đủ hay sao? Em định đến bao giờ mới cho anh biết sự thật? Đợi đến lúc anh nhắm mắt xuôi tay thì em mới định nói để anh đi xuống hoàng tuyền rồi mới biết rằng mình có con ư?"

"Những ngày tháng đó cực khổ lắm đúng không? Sao không để anh ở bên cạnh chăm sóc em? Sao không để anh ôm lấy con trai của chúng ta lúc nó mới chào đời? Anh yêu em nhiều lắm, tại sao lại một mình chịu đựng mà không để anh đi cùng em?"

Junkyu bật khóc nức nở, cậu đã khiến anh chịu thiệt thòi rồi, là do cậu suy nghĩ vớ vẫn tự tay tước mất đi quyền làm bố của anh, là do cậu mà cả hai mất đi bốn năm bên nhau quý giá. Junkyu ôm chầm lấy Haruto, gục đầu lên vai anh liên tục nói lời xin lỗi.

"Anh yêu em và con nhiều lắm, chỉ cần là em thì anh không ngại bất cứ điều gì cả, xuất thân hay cơ thể của em đều là báu vật của anh, anh không ngại sự ra đời Cơm Chiên, nó là món quà quý giá nhất ông trời ban tặng cho anh, từ khi biết bản thân không thích con gái, anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có một đứa con. Càng chưa từng dám nghĩ sẽ có một đứa nhỏ là huyết mạch tương liên giữa hai chúng ta. Cảm ơn em đã mang Cơm Chiên đến với anh, cảm ơn em nhiều lắm, là anh phải xin lỗi em mới đúng, yêu em nhưng lại không mang cho em được cảm giác an toàn, để khiến em một mình chịu đựng như thế, là lỗi của anh" - Haruto ôm thật chặt Junkyu vào lòng, nói hết những gì sâu thẳm trong tim. Junkyu nức nở trong lòng anh, bây giờ cậu chỉ muốn ôm lấy anh thật chặt thôi, cậu không muốn trốn chạy nữa, cậu muốn vỗ về những nỗi đau cùng thiệt thòi mà anh đã trãi qua suốt mấy năm nay, cũng muốn kể anh nghe những gì mà cậu đã chịu lấy, lúc ấy chân cậu đau ra sao? Lưng cậu mỏi thế nào? Kể anh nghe về thằng con trai quý hoá của anh đạp cậu đau điếng mà bừng tỉnh trong đêm. Kể về lần đầu tiên nói chuyện của nó là gọi bố chứ không phải gọi ba, rằng thằng nhóc yêu bố nhiều lắm, cũng giống như ba yêu bố vậy. Hai người như vậy ôm chầm lấy nhau thật chặt, chuyện trong lòng cứ thế mà được nói ra. Haruto nâng gương mặt đẩm nước mắt của Junkyu, hôn lên từng giọt nước mắt mặt chát của cậu, gặm lấy đôi môi đã tươm máu vì bị cậu cắn chặt kia, cả hai chìm vào một nụ hôn thật sâu, như thể đang bù vào cho bốn năm nhung nhớ. Junkyu để mặt cho anh quậy phá trong khuông miệng của mình, cũng đáp lại nhiệt tình mà mút lấy đôi môi anh. Ánh nắng mặt trời gây gắt chiếu qua, làm nóng cho nụ hôn càng thêm cháy bỏng, thiêu rụi những nổi đau dài suốt bốn năm qua.

________________________________

Cơm Chiên tỉnh dậy sau một giấc ngủ trưa, lờ mờ mở đôi mắt theo phản xạ tìm ba, Junkyu thấy con trai tỉnh giấc liền ôm lấy vào lòng, yêu thương mà hít hà mùi hương sữa bột của cậu bé.

"Cơm Chiên của ba đã tỉnh chưa? Ba muốn có một chuyện muốn nói với Cơm Chiên, là chuyện quan trọng đó" - Junkyu vừa lấy khăn ướt lau mặt cho con, vừa hỏi.

"Con tỉnh rồi nè"

"Con có nhớ bố không?"

"Dạ có, mà khi nào bố đi làm về vậy ạ?"

"Thế Cơm Chiên có giận bố không?"

"Con hơi giận, mà chỉ một chút chíu hoi, chỉ một chút chíu, chứ con yêu bố lắm" - Cơm Chiên giơ ngón tay nhỏ xíu của mình lên, nhấn mạnh là chỉ một chíu xíu.


"Con đừng giận bố nhé, là ba sai, là lỗi của ba nên Cơm Chiên mới không được gặp bố mấy năm nay, bố yêu con lắm, bố rất yêu Cơm Chiên" - Junkyu một lần nữa rơi nước mắt, cậu làm con trai hiểu lầm bố rồi.

"Sau này lớn lên con sẽ hiểu, bây giờ Cơm còn nhỏ quá, con chỉ cần biết là bố và ba vô cùng yêu con, con chính là báu vật lớn nhất của cuộc đời hai chúng ta đấy, giờ thì ba sẽ dẫn con đi gặp bố nhé" - nói đoạn, Junkyu bế Cơm Chiên ra khỏi cửa phòng bệnh, đứng trước thang máy, Haruto ban nãy vừa đi mua một ít cháo cùng sữa để Cơm Chiên thức dậy sẽ không bị đói, tính thời gian có lẽ anh cũng sắp về rồi.

Junkyu bế Cơm Chiên đứng trước cửa thang máy chờ đợi, cậu bịt mắt Cơm Chiên lại, khiến nhóc con tò mò không thôi.

"Ting"

Tiếng thang máy mở cửa ra, Haruto nhìn thấy Junkyu ôm Cơm Chiên đứng đợi, Cơm Chiên sau khi được ba bỏ tay ra khỏi mắt thì thấy chú Ruto đang đứng đấy, bé con ngơ ngác, chú là bố hay sao?
"Là bố của Cơm Chiên đấy, bố ruột của con" - Junkyu cầm lấy đồ từ tay Haruto, đẩy Cơm Chiên về phía anh, Haruto bế lấy Cơm Chiên, lần đầu tiên dưới tư cách một người bố, anh lóng ngóng không thôi, cảm giác không chân thực cứ ngỡ mọi việc như mơ, Cơm Chiên trên vai ôm thật chặt lấy bố, bé con bắt đầu mếu máo:

"Bố ơi"

Đôi mắt Haruto sáng lên ánh nước, được nghe Cơm Chiên gọi bố khiến trái tim anh đập nhanh hơn từng nhịp, đây có lẽ là tiếng gọi ngọt ngào nhất mà anh từng được nghe.

"Ơi, bố đây" - Haruto đáp lại con trai bằng giọng nói run rẩy, như thể dồn nén tất cả yêu thương cùng đau xót suốt bốn năm qua vào câu nói này. Hai người dính chặt lấy nhau, Cơm Chiên liên tục gọi "bố ơi" khiến Junkyu đỏ mắt, đau lòng xen lẫn hạnh phúc nhìn hai người bọn họ không thôi.

Tối hôm đó, chiếc giường bệnh nhỏ hẹp bị một nhà ba người chiếm lấy, Cơm Chiên nằm giữa Haruto và Junkyu, nhóc con ôm lấy bố không buông, bên tai là tiếng ru "à ơi" của Junkyu đưa bé vào mộng đẹp. Haruto cũng ôm lấy cả Junkyu cùng Cơm Chiên vào lòng, như thể đang ôm bảo vật quý giá nhất của cuộc đời mà vỗ về trân trọng. Bên ngoài cửa sổ hắc vào ánh trăng sáng soi của đêm mùa thu se lạnh, chiếu lên một nhà ba người đang ôm ấp lẫn nhau, dưới kia là con phố tấp nập người qua kẻ lại, tắm mình trong dòng suối ánh sáng đang đổ ra từ bầu trời đêm kia.

Mặt trăng nhận lấy ánh sáng từ mặt trời, rồi phản xạ xuống màn đêm của một nửa trái đất đang tạm thời lánh khỏi ánh dương kia, soi rọi từng gốc phố nơi thành thị xa hoa hay núi non hoang vu hùng vĩ, mẹ thiên nhiên tạo ra quy luật này âu cũng chỉ là vì yêu thương nhân loại mà muốn dẫn đường cho những con người đang loay hoay ngoài kia biết lối quay về với mái ấm yêu thương.

Cầu mong cho mỗi người trong nhân gian náo nhiệt, ở màn đêm của chính mình đều có thể tìm thấy ánh sáng soi rọi trái tim.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net