Cơm Chiên nhà ai? - Phiên ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời màu xanh, lá cây màu vàng, rơi đầy dưới đất, bé nhặt mà góp thành tuổi thơ.

Thu sang, bầu trời nơi ngọn đồi cao cao quê ngoại phủ một màu xanh trong vắt, đám mây lững lờ trôi trông nhàn tản như đúng cái vị mùa thu. Thu về, cũng là mùa cây táo sai trĩu quả, trong đám lá vàng vọt ỉu xìu hiện lên hàng hàng lớp lớp những quả màu đỏ tươi căng mọng nước, mùi hương toả ra phủ khắp cả ngọn đồi, cũng bao trùm lấy miền ký ức bé thơ của Cơm Chiên nhỏ.

Nhóc con năm này lên sáu, được ba và bố dắt tay về thăm ông bà ngoại sau mấy tháng xa hai người, chú hổ con được thả về rừng liền như được nạp 200% năng lượng, ngày ngày đều chạy khắp cả sườn đồi đuổi theo bạn bướm xinh xinh, mang về cho ba cả một rổ trái cây mà bé vô tình thấy được trên đường làng. Junkyu nhìn chiếc áo thun trắng vừa được mình giặt sạch sẽ tinh tươm ban sáng, ban chiều đã biến thành cái bị đựng trái cây hái dạo ven đường của cục cưng, đi kèm theo là bàn tay bàn chân bị bùn đất làm cho đen xì thì không biết nên tức cười hay tức giận nữa. Nhưng con trai đáng yêu quá, không thể mắng được, đành quay sang mà mắng bố nó vậy, bố nó đi theo mà sao lại để con nhìn "bẩn bẩn" thế kia. Thế là chiều nào Haruto cũng được nghe một vài câu cằn nhằn, nghe đến nổi anh sắp biết Junkyu sẽ mắng anh cái gì trước khi cậu kịp mở miệng, cũng luyện được skill "chặn miệng" để đỡ phải ăn chửi oan mạng vì thằng con trai. Và hôm nay cũng thế, Kim Cơm Chiên cùng bố và ông đi dạo thăm vườn táo của nhà đang vào mùa sai trĩu quả, nhóc con được ông bế trên tay, bọc từng lớp từng lớp giấy vào mấy quả táo xinh xinh để chúng không bị mấy bạn ong chích mất, Haruto cũng ra dáng một cậu con rể ngoan ngoãn hiền lành, đỡ đần hơn phân nữa việc cho ông ngoại hôm nay.

Suốt một buổi chăm vườn Cơm Chiên cứ luôn miệng hỏi ông "quả này đã chín chưa ạ?", "quả này sẽ to hơn nữa ạ?", "Cháu mang về cho ba và bà có được hông?" rồi vặt hết quả này đến quả khác bỏ vào cái rổ nhỏ trên lưng. Tay chân cũng lấm tấm bùn, phủi quẹt lên khắp cả người, trở thành một em bé "bẩn bẩn" yêu yêu. Haruto nhìn con trai luộm thuộm thì thở dài, nhưng cũng tốt thôi vì trẻ con phải thế, phải năng động vui tươi, có bẩn bẩn một chút vẫn rất đáng yêu. Cơm Chiên thì lại không hề để ý đến vẻ bề ngoài của mình hiện tại, chỉ chăm chăm nhìn ngắm vườn táo trúng mùa của ông, vặt được một rổ đầy rồi thì kéo tay bố đi tìm hạt dẻ.

Làng quê Hàn Quốc mỗi độ thu về thơm thoang thoảng mùi táo chín, có cả mấy quả táo thường to to cùng mấy quả táo tàu nhỏ nhỏ, hay gốc hồng ngoài ngõ đang vào mùa chín tới, cành trái nặng trĩu căng tròn màu đỏ cam mọng nước, mặc kệ cho đám lá vào thu đã bắt đầu rụng xác xơ. Cả cây hạt dẻ phía trên núi nữa, nó cũng bắt đầu vào mùa mà quả rơi đầy một khoảng đất nhỏ, Cơm Chiên mang giày và găng tay làm nông bằng cao su nhỏ nhỏ đáng yêu của bé vào, nắm tay bố dò tìm mấy bạn hạt dẻ mình đầy gai nhọn dưới đất, Haruto cẩn thận tách cái lớp vỏ sần sùi nhọt hoắc kia đi, lộ ra cái thức quả nâu nâu tròn ủm trông đáng yêu đến lạ. Hai bố con vui mừng đem chiến lợi phẩm bỏ vào cái rỗ mang trên lưng, rồi lại bắt đầu cúi người tìm tìm kiếm kiếm, mất một lúc lâu sau, khi ánh nắng dần dịu xuống, ông mặt trời cũng lẳng lặng mà trôi về phía tây, tiếng ông ngoại ở bên kia vườn táo vang lên văng vẳng:

"Ruto, Cơm Chiên à, về nhà thôi hai đứa, chiều rồi"

"Vâng ạ, bố đợi bọn con một chút, Cơm à, về thôi con, đừng nhặt nữa, bao nhiêu đây là nhiều lắm rồi" - Haruto đáp lại lời ông, rồi bắt lấy cái tay vẫn đang say sưa tìm hạt dẻ của con trai mình, phủi phủi bụi trên người bé cưng, rồi cùng nhau dắt tay về nhà trong ánh hoàng hôn ấm áp.

"Bố ơi, hôm nay mình có quả táo, quả hồng và cả hạt dẻ nữa, chắc ba sẽ thích lắm đúng hông? Con muốn ăn hạt dẻ rang ạ, bố tách hạt dẻ cho con nhé"

"Chắc chắn là ba sẽ thích lắm, là quà của Cơm Chiên thì ba đều sẽ thích thôi"

"Thế người con có bẩn bẩn hông?"

"Có chứ, nhìn tay chân con này, thật là"

Con đường làng buổi hoàng hôn trong lành mát mẻ, câu chuyện trẻ con không có bắt đầu cũng chẳng có kết thúc mà kéo dài suốt chặng đường đi, bao bọc lấy miền ký ức tuổi thơ của Cơm Chiên nhỏ, lưng bố dày dặn chắc chắn cùng nụ cười hiền hậu của ông, cả quả táo trên sườn đồi nữa, bé con êm đềm tựa đầu vào đấy, đánh một giấc say nồng cho đến tận lúc về đến nhà, rồi giật mình tỉnh lại khi chiếc mũi cún con ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng thanh mát của ba, cảm nhận được sự mềm mại ấm áp sau một ngày dài chơi đùa mệt mỏi, Cơm Chiên choàng tỉnh mà ôm lấy Junkyu làm nũng không chịu buông, được ba hôn mấy cái khích lệ mới chịu nhảy vào nhà tắm, xoay đi xoay lại hết mấy hồi liền trở thành một em bé thơm thơm, mặc pyjama cún con mà ôm tay Junkyu đi tìm rỗ trái cây mà bé cất công hái về tặng cậu. Junkyu đầy cảm động cùng vui vẻ mà ôm lấy cục cưng vào lòng, mới ngày nào còn bé tí ti nằm trên tay cậu, mà bây giờ đã biết mang quà về cho ba rồi, nhưng cục cưng hãy lớn từ từ thôi nhé, đừng trưởng thành nhanh quá, để ba và bố còn ôm con cưng nựng lâu lâu một chút nào.

Cơm Chiên được ba cưng chiều liền bày trò làm nũng, ngồi lì trên đùi Junkyu ở cạnh mái hiên nhà, tay ôm quyển truyện tranh mà bà vừa mua ở hiệu sách dưới phố, miệng nhai nhóp nhép mấy cái hạt dẻ được bố bóc cho, ra dáng một cục cưng đích thực.

Đêm mùa thu khí trời cũng bắt đầu hơi se se lạnh, một nhà ba người ngồi cạnh bếp lửa nhỏ ngoài sân, Junkyu tựa đầu lên vai Haruto, ôm lấy con trai nhỏ trong lòng, cùng bé lật qua lật lại mấy trang sách, kể cho bé nghe về câu chuyện Hoàng Tử Bé và đoá hoa hồng cậu yêu nơi hành tinh B612 xa xôi, rồi chỉ tay lên bầu trời cao rộng kia, nhóc con tuổi nhỏ tò mò, hỏi ba "Vậy cuối cùng tinh cầu B612 nằm ở đâu vậy ạ?". Junkyu bật cười trước câu hỏi ngây ngô ấy, cũng trả lời:

"Nằm trong tim của Hoàng Tử Bé"

Haruto yên lặng nhìn ngắm hai người bọn họ, như Hoàng Tử Bé hướng về tinh cầu B612 nằm đâu đó trong vũ trụ xa xăm kia, âu cũng chỉ vì nơi đấy là nơi trú ngụ của bông hồng mà cậu đem lòng thương nhớ. Cũng bởi vì có em, nên đất đã hoá tâm hồn.

Cơm Chiên gật gù như vừa hiểu ra một đạo lý gì đấy, cũng không chắc là bé có hiểu hay không, nhưng trẻ con không đòi hỏi hiểu chuyện người lớn, tâm hồn phải được nuôi dưỡng theo năm tháng trưởng thành, từ từ mà cảm nhận hết câu chuyện thuở bé thơ, rồi mai này đây, khi mà rời xa vòng tay ba và bố, bé cũng sẽ hiểu thôi câu nói "nhà nằm ở trong tim".

Ánh lửa màu cam loé lên trong đêm đen tĩnh mịch, tiếng núi rừng xì xào kể mấy chuyện về đêm, bầu trời đầy sao lung linh như tâm hồn trẻ nhỏ, mùi của quê hương khẽ bay qua đầu mũi, len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm hồn những đứa nhỏ nơi đây, đứa nhỏ chưa lớn hay đứa nhỏ đã lớn, đều được vỗ về bằng cái cách đầy yêu thương ấy.

Chào mụi ngừi, quà mừng comeback đây ạ ✌️✌️ hơi muộn tí tại em bận chạy deadline 😢

Dù trễ nhưng vẫn chúc nhà trẻ comeback thật thành công nhé ✌️
Stream mạnh zô mí chị oii
#NhớMashiYedamxỉuẹ😢


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net