26. Tuyết Yến (Kết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong Lập Chính Điện, Trưởng Tôn Hoàng Hậu dựa vào giường, có hơi mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười, nói với Phong Diệp, "Được rồi, hôm nay ngươi cũng đã bận rộn một ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi."

Phong Diệp lắc đầu, mỉm cười đáp, "Nô tỳ không mệt, Nương Nương, hay là để nô tỳ bóp chân cho người."

Trưởng Tôn Hoàng Hậu lắc đầu, mỉm cười dịu dàng, "Không cần đâu, ngươi xuống dưới xem thử Trường Lạc và Dự Chương đã nghỉ ngơi chưa, cả hai đứa nó hôm nay đã rất cố gắng, hiện giờ chắc là đang vui sướng đến không ngủ được." nghĩ đến Trường Lạc và Dự Chương đã múa đẹp thế nào, Trưởng Tôn Hoàng Hậu thật sự cảm thấy tự hào, nụ cười cũng tươi tắn hơn thường ngày.

Phong Diệp nghĩ đến hai vị Công chúa xinh xắn, bất giác che miệng cười, gật đầu đáp, "Vâng, nô tỳ đi hầu hạ hai vị Công chúa." Trong lòng nàng thầm nghĩ, Nương Nương lúc này hẳn cũng rất vui, người làm nở mày nở mặt không chỉ có Công chúa, mà còn là Trung Sơn Vương Điện Hạ. Nhớ lại trên Lân Đức Điện, Hoàng Thượng múa kiếm, Điện Hạ gảy đàn, hai người rất ăn ý, biểu diễn rất đặc sắc, nhất là Trung Sơn Vương Điện Hạ mới có tám tuổi, mà cầm nghệ đã cao siêu đến vậy! Phong Diệp rất kích động, xem sau này ai dám nói Điện Hạ là phế vật nữa?!

Trưởng Tôn Hoàng Hậu mỉm cười nhìn Phong Diệp đi, rồi mới khẽ nhắm mắt, nhớ đến sau yến tiệc Hoàng Thượng cố ý nhắc đến một vài việc, Trưởng Tôn Hoàng Hậu lại bất giác nở nụ cười.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, Hoàng Thượng rất vội vã muốn đi, nàng thấy Hoàng Thượng dường như định đi về phía Khởi Huy Điện mới lên tiếng gọi, tùy tiện tìm một cái cớ, thậm chí còn uyển chuyển mời Hoàng Thượng đến ngoại điện của Lân Đức Điện.

Thật ra là vì sau khi được đặt ngồi tại vị trí cao nhất sau Hoàng Thượng, Càn Nhi vẫn không vui vẻ lắm, tuy rằng Càn Nhi che giấu rất tốt, nhưng Trưởng Tôn Hoàng Hậu vẫn phát hiện. Trong lòng nàng thật sự cũng không hiểu, tại sao Hoàng Thượng lại sắp đặt như vậy?

Chẳng lẽ thật sự muốn dùng Càn Nhi làm công cụ ổn định triều chính?

Nếu thật là vậy, nàng nhất định phải chuẩn bị cho Càn Nhi.

Nhưng khi nàng đưa ra nghi vấn, nàng nhận được sự nghi hoặc của Hoàng Thượng.

Thấy Hoàng Thượng phản ứng như vậy, bản thân nàng cũng nghi hoặc.

Nàng hiểu Hoàng Thượng, cũng giống Hoàng Thượng hiểu nàng.

Hoàng Thượng làm việc không thích ám toán trong bóng tối, nếu là kế hoạch thì cũng sẽ làm rất quang minh chính đại, thậm chí dù người khác có biết hết cũng không thể thay đổi được gì.

Huyền Vũ Môn, chính là ví dụ rõ ràng nhất.

Cho nên, Hoàng Thượng không cần thiết phải giả vờ nghi hoặc để ứng phó với nàng.

"Vậy Hoàng Thượng ngài..."

"Trẫm chẳng qua là muốn Càn Nhi ở gần chúng ta, thuận tiện chăm sóc mà thôi." Hoàng Thượng chau mày nói, "Đương nhiên, Trẫm cũng muốn nói cho những kẻ dám cả gan coi thường Càn Nhi biết, Càn Nhi là đứa con rất quan trọng của Trẫm!"

Khi đó nàng không khỏi cười khổ. "Hoàng Thượng, ngài cũng biết Càn Nhi không thể...."

Nàng còn chưa nói dứt lời đã bị Hoàng Thượng thản nhiên ngắt lời, "Trẫm sẽ không cho phép kẻ khác gây bất lợi cho Càn Nhi."

Nàng sửng sốt, Hoàng Thượng nói vậy là có ý gì? Không cho phép người khác gây bất lợi cho Càn Nhi? Trong số người khác này có bao gồm Thái Tử trong tương lai không??

"Quan Âm Tỳ, nàng nói xem, Càn Nhi có hiểu không??"khi nàng đang kinh ngạc, Hoàng Thượng bỗng nhiên do dự hỏi.

Nàng thấy Hoàng Thượng do dự, cảm thấy sự kinh ngạc trong lòng không cần thiết, dù sao, dó cũng là chuyện sau này, thế là nàng lại giải thích cho Hoàng Thượng một phen.

Khi biết Càn Nhi chắc chắn hiểu, Hoàng Thượng liền phiền muộn. Sau đó, ngài lập tức đi Khởi Huy Điện.

Nàng nhìn theo Hoàng Thượng gấp gáp chạy đến Khởi Huy Điện thì không khỏi bật cười, Hoàng Thượng thật sự thương Càn Nhi, nhưng tình thương của Hoàng Thượng có thể là vĩnh viễn không?

Càn Nhi còn nhỏ, tâm tính chưa ổn định, chỉ sợ rằng không hiểu rõ những lời nàng từng nói trước kia.

Nghĩ lại cuối cùng nàng còn đặc biệt nói một câu, Trưởng Tôn Hoàng Hậu cười đắc ý.

"Càn Nhi tuy còn nhỏ, nhưng tính cách rất nhạy cảm, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, có chuyện gì cũng sẽ giấu trong lòng, tủi thân cũng không nói ra, nó vẫn luôn rất khâm phục rất hâm mộ Hoàng Thượng, nhưng không dám biểu đạt mà thôi."

Nàng nói như vật, Càn Nhi hẳn sẽ an toàn. Trưởng Tôn Hoàng Hậu thầm nghĩ, tính cách con trai thật ra rất kiên cường, Hoàng Thượng lại cũng rất cứng rắn, nếu hai người bất hòa thì Càn Nhi tuyệt đối không chịu cúi đầu, mà dù có cúi đầu, thì trái tim nó cũng sẽ lạnh đi. Mà Hoàng Thượng thì càng không bao giờ nhân nhượng.

Hiện giờ nàng xen vào tiền đề này, sau này dù có xảy ra chuyện, thì có những lời này, Càn Nhi cũng đã có đường lui trong tay Hoàng Thượng vì "tính cách rất nhạy cảm, rất khâm phục rất hâm mộ Phụ Hoàng."

----------------

Thái Tông Đế cố nén cơn giận trong lòng, thần sắc nhu hòa, bế Thừa Càn lên đi về phía giường, đặt Thừa Càn xuống nhẹ nhàng rồi mới ngồi lên bên cạnh y.

Sau khi Hồng Ngọc và Châu Nhi dâng trà và điểm tâm lên, ngài phẩy tay cho tất cả lui ra.

Lý Phúc vẫn là người cuối cùng ra khỏi phòng, vẫn cẩn thận đóng cửa lại.

"Càn Nhi mệt sao?" Thái Tông Đế xoa đầu Thừa Càn, dịu giọng nói.

Thừa Càn rất mệt, nhưng vẫn lắc đầu, y biết Thái Tông Đế có điều cần nói, làm sao dám nói mệt?

Thái Tông Đế mỉm cười, Thừa Càn rõ ràng đã rất mệt mỏi, đôi mắt cũng muốn khép lại rồi. Ngài ôm Thừa Càn kên đặt trên đùi mình, xoa xoa lưng Thừa Càn, dịu giọng nói, "Càn Nhi buồn ngủ thì ngủ đi."

Thừa Càn tuy rất mệt rất buồn ngủ, hưng vẫn cố gắng mở mắt ra, ngẩng đầu ngoan ngoãn cười với Thái Tông Đế, hỏi, "Phụ Hoàng đến muộn như vậy, có phải có việc không?"

Thái Tông Đế ôm chặt Thừa Càn, dựa lưng ra sau, biếng nhác nói, "Sao thế? Phụ Hoàng không có việc thì không được đến đây sao?" tuy ngữ điệu rất thản nhiên, nhưng sự không hài lòng trong đó rất rõ ràng.

Thừa Càn sững người, hơi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói, "Nhi thần không dám."

Cánh tay của Thái Tông Đế đang ôm Thừa Càn siết chặt lại, trong lòng cảm thấy phiền muộn vì hai chữ nhi thần, nhưng nghĩ đến những gì Quan Âm Tỳ nói, ngài hcỉ có thể tiếp tục nén giận.

Cúi đầu nhìn Thừa Càn vẫn không chịu nhìn lên, trong lòng ngài thật sự bất đắc dĩ. Có thể làm gì Càn Nhi chứ?? Quát mắng? Đe dọa?

Chỉ có thể thở dài mà thôi.

Tiếng thở dài cũng làm cho tim Thừa Càn thắt lại. Y quan tâm cũng lo lắng, y từng nghe qua rất nhiều ngữ điệu của Phụ Hoàng, có vui thích, có nổi giận, có hào sảng, có phẫn nộ, có châm biếm nhưng chưa từng nghe Phụ Hoàng thở dài, y vô thức ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt bất đắc dĩ của Thái Tông Đế, muốn hỏi tại sao Phụ Hoàng thở dài, nhưng trong lòng do dự, thế là định nói lại thôi.

Ánh mắt của Thái Tông Đế hơi sáng lên, trong mắt Thừa Càn là sự ngưỡng mộ và quan tâm đến ngài.

Quả nhiên, Quan Âm Tỳ không nói sai.

Vậy nên, ngài xoa đầu Thừa Càn, thấp giọng hỏi, "Càn Nhi, Phụ Hoàng có việc hỏi con."

Thừa Càn ngẩng đầu, nghi hoặc, hỏi y? Hỏi cái gì? "Phụ Hoàng cứ hỏi."

"Càn Nhi, hôm nay Phụ Hoàng để con ngồi ghế đầu tiên, con cảm thấy thế nào?"

Thừa Càn sững người, thế nào? Nhìn lại thần sắc nghiêm túc của Thái Tông Đế, Thừa Càn cũng bất giác ngồi thẳng dậy, thầm nghĩ thật kỹ, chẳng lẽ có dụng ý gì khác? Nhưng nếu bảo y nói thật ra tất cả những gì trong lòng đang nghĩ thì không thể nào, đó không phải là suy nghĩ của một đứa trẻ tám tuổi, cho dù phải cũng không thể nói ra được.

Thế nên Thừa Càn mỉm cười nửa nghi hoặc nửa ngại ngùng, "Nhi thần cảm thấy rất khá."

Thái Tông Đế thầm cười khổ, rất khá? Nếu thật sự rất khá thì tại sao khoảng cách vừa được thu ngắn trong ngoại điện bây giờ lại kéo dài ra?

Thở dài một tiếng, ngài kéo Thừa Càn vào lòng ôm chặt, cúi đầu tựa lên đầu Thừa Càn, lát sau mới chậm rãi lên tiếng, "Càn Nhi, vị trí đó không phải như con đang nghĩ, có thể trong mắt nhiều người, vị trí đó đại diện cho địa vị rất cao quý, nhưng trong lòng Phụ Hoàng nó chỉ là một chỗ ngồi mà thôi."

Cơ thể Thừa Càn cứng lại, dường như bị sét đánh vậy, y rất chấn kinh.

Phụ Hoàng biết y đang nghĩ gì?!

Cảm nhận được phản ứng của Thừa Càn, Thái Tông Đế chậm rãi xoa lưng Thừa Càn, dịu giọng nói, "Càn Nhi đừng sợ, là Mẫu Hậu con nói."

Mẫu Hậu? Suy nghĩ vì bị kích động mà trở nên hỗn loạn của Thừa Càn chậm rãi rõ ràng, nhớ lại ngày trước Tuyết Yến, Mẫu Hậu đặc biệt đến Khởi Huy Điện.

"Càn Nhi, ngày mai trong Tuyết Yến, không được ngồi ghế đầu tiên bên dưới bảo tọa."

"Vâng, con biết, Mẫu Hậu yên tâm."

"Càn Nhi biết? Càn Nhi nói cho Mẫu Hậu, tại sao không thể ngồi tại đó?"

Khi đó y trả lời theo phản xạ xong, Mẫu Hậu bình thường rất tinh ý đã nhanh chóng phát hiện ra, bật cười hỏi lại.

Y lúc này mới thầm trách bản thân trả lời quá nhanh, thế là cố ý chớp mắt tỏ ra vô tội, "Càn Nhi cũng không biết, nhưng mà Mẫu Hậu nói không thể thì sẽ có nguyên nhân không thể, Mẫu Hậu là mẫu thân của Càn Nhi, Càn Nhi đương nhiên là tin tưởng Mẫu Hậu rồi."

Khi đó, Mẫu Hậu bị y chọc cười.

Thế là Mẫu Hậu mới cẩn thận giải thích cho y, chiếc ghế đó là bị trí của Thái Tử, dù là ai ngồi lên đó cũng thể hiện rằng trong lòng Phụ Hoàng, người đó rất quan trọng hoặc rất được sủng ái.

Trong tất cả yến tiệc trước đó, nơi đó đều bị để trống.

Mẫu Hậu lo lắng y không hiểu biết mới ngồi lên đó, phải biết rằng vị trí đó chỉ dành cho người được Phụ Hoàng chỉ định, nếu không thì phải để trống.

"Càn Nhi đang sợ sao?" Thái Tông Đế tiếp tục dịu dàng vỗ lưng y, hạ giọng nói, "Càn Nhi, đó chỉ là một chỗ ngồi mà thôi, trong lòng Phụ Hoàng nó chẳng là gì cả, để Càn Nhi ngồi ở đó chẳng qua là để gần Phụ Hoàng, Phụ Hoàng mới có thể chăm sóc Càn Nhi."

Phụ Hoàng tại sao phải giải thích với y?

Thừa Càn cam thấy chua xót, trán tựa vào ngực Thái Tông Đế, lắng nghe tiếng tim đập đều đặn truyền ra từ lồng ngực vững chãi đó, đột nhiên nhớ lại, khi Lý Tĩnh đến dạy y, từng nói rằng khi một người có thể hoàn toàn giao lồng ngực cùng tấm lưng cho một người khác, đó chính là tín nhiệm tuyệt đối.

"Phụ Hoàng, nhi thần không sợ." y nhỏ giọng trả lời.

Nhi thần? Vẫn là nhi thần?! Thái Tông Đế thầm cười khổ, nhưng lại không dám bức ép, chỉ có thể xoa đầu Thừa Càn, ôm Thừa Càn chặt thêm.

Buổi tối tháng mười một thật lạnh, nhưng hậu điện có lò sưởi cháy đượm, chăn nệm dày ấm, dưới mấy lớp chăn dày còn có vòng tay ấm áp thoải mái, Thừa Càn cảm thấy rất dễ chịu.

Vào lúc dễ chịu như thế, Thừa Càn buồn ngủ híp mắt lại.

"Ngủ đi." Thái Tông Đế vừa xoa lưng Thừa Càn vừa dịu giọng nói.

"Ừm, Phụ Hoàng, con ngủ đây." Đã mơ hồ, Thừa Càn thì thầm, sau đó nhắm mắt ngủ.

Cho nên, y bỏ lỡ một Thái Tông Đế đang ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười rực sáng.

"Càn Nhi, thật là..." vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lại có phần bất đắc dĩ, Thái Tông Đế nhéo mũi Thừa Càn đầy yêu thương, nhưng cũng không nỡ mạnh tay, chăm chú nhìn Thừa Càn đang ngủ say, rất lâu sau cũng không dời mắt được, khi cơn buồn ngủ nặng nề kéo đến, nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu mà ngài yêu thích, cuối cùng không nhịn được ghé lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má, một lúc sau mới rời đi, hài lòng nhắm mắt lại.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net