38. Hội Đá Cầu bắt đầu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Phúc đi vội vã, trong tay cầm một chiếc mâm, đi về hướng Khởi Huy Điện, ông có vẻ rất nghiêm túc, lưng thẳng tắp, tuy rằng đi rất vội nhưng bước chân rất vững vàng, thứ cầm trong tay không hề có dấu hiệu chao đảo, đáng tiếc, trên vai lại chính là Lăn Lăn với hai mắt tròn xoe đen nhánh đang nằm ườn ra, thế là, nhưng ai đi ngang qua, vô tình gặp phải đều thầm cười trong bụng, nhưng bề ngoài vẫn cung kính chào một tiếng Phúc công công, đến khi rẽ sang một đường khác, không còn thấy bóng dáng Lý Phúc nữa, người trầm tính thì nhìn nhau che miệng cười, người thích nô dùa thì lớn tiếng cười vang.

Lý Phúc có vẻ như hoàn toàn không biết điều này, vẫn căng cứng mặt, đi về phía Khởi Huy Điện.

Lại thêm một ngã rẽ, Lý Phúc dừng lại, chân mày chau lại thật nhanh rồi giãn ra, sau đó cung kính khom người, nhẹ giọng nói, "Nô tài khấu kiến Lương Vương Điện Hạ, Tề Vương Điện Hạ."

Đối diện Lý Phúc là hai thiếu niên, một cao gầy một mập mạp, khuôn mặt đều rất đoan chính, nhưng nét ngạo mạn và kiêu ngạo lại phá hủy sự đường hoàng trên gương mặt đó, người cao gầy thì khoanh tay trước ngực, người mập mạp thì tựa vào cột nhà, trong tay hai người đều cầm cầu da, có vẻ là vừa đi đá cầu về.

Người cao gầy kéo dài giọng, lên tiếng trước, "Phúc công công đa lễ rồi. Đứng dậy đi. Ông định đi đâu đây?"

Lý Phúc vẫn nghiêm mặt, cứng ngắc đáp lại, "Hồi Điện Hạ, nô tài vâng lệnh Hoàng Thượng, phải đến Khởi Huy Điện."

Người cao gầy thì áp sát lại, khi Lý Phúc chưa kịp lên tiếng đã lật tấm vải đỏ đang phủ trên mâm ra, sau khi nhìn thấy trong mâm có gì, hai mắt lóe lên sự đố kỵ, lên tiếng quái dị, "Ai cha, xem kìa, đây là cái gì? Chậc chậc chậc, đại ca của chúng ta đúng là rất hưởng thụ. Ngọc Thạch Hoa Cao chẳng phải là thứ chỉ riêng Phụ Hoàng mới được dùng hay sao!"

Lý Phúc cúi đầu, không trả lời.

Người cao gầy cũng tiến lại gần, liếc một cái rồi hừ một cái, khinh khỉnh nói, "Hừ! Hữu ca ca, có phải huynh không biết đâu, đại ca của chúng ta giỏi nhất là làm nũng và đóng kịch, chỉ cần đẩy cái xe lăn ra, ai mà chẳng thấy tội nghiệp!"

Người mập mạp chính là Tề Vương Lý Hữu, thấy Lý Phúc vẫn cung kính khom người không nói gì, bèn cười ha ha, "Chỉ tội cho Phúc công công của chúng ta, cứ phải lao lực vất vẻ vì đại ca."

Lý Phúc cẫn nghiêm mặt, thấp giọng nói, "Điện Hạ nói nặng lời, có thể phục vụ cho Hoàng Thượng và Điện Hạ là vinh hạnh của nô tài."

Lý Hữu cười ha ha, cảm thấy vô vị.

Lý Âm thì hừ một tiếng, vội nói, "Phúc công công đúng là trung thành tậm tân."

Lý Phúc cúi đầu, "Điện Hạ quá khen, đây là bổn phận của nô tài."

"Hừ" Lý Âm tức tối, nhưng bị Lý Hữu giữ lại, người trước mặt dù sao cũng là thân tín bên cạnh Phụ Hoàng, vì thế đành phải thôi.

Lý Hữu cười ha ha, "Phúc công công còn phải làm việc cho Phụ Hoàng, Văn Đào, chúng ta cũng đừng làm phiền Phúc công công nữa. Phúc công công, mời!"

Lý Phúc cung kính hành lễ, sau đó vội vàng rời đi.

Đến khi Lý Phúc đi xa rồi, Lý Hữu mới thôi cười, lạnh lùng lên tiếng với Lý Âm đang âm trầm, "Văn Đào, đệ cũng thấy đúng không, Ngọc Thạch Hoa Cao thì đã là gi! Rồi sẽ có một ngày, ta có được thứ tốt hơn!"

Còn Lý Phúc đã đi xa, sau khi rẽ sang đường khác mới dùng một tay bắt lấy Lăn Lăn đang trốn trong ống tay áo, mỉm cười nói, "Không sao đâu, mày sợ hai vị Điện Hạ đến thế sao?"

Lăn Lăn chớp mắt, vụt một cái chạy thẳng lên vai Lý Phúc, kêu chít chít, tỏ ra rất phẫn nội.

Lý Phúc sững người, sau mới nhẹ giọng nói, "Mày là do Hoàng Thượng ban cho Trung Sơn Vương Điện Hạ, yên tâm đi, không ai dám làm gì mày đâu."

Lăn Lăn rụt người lại, kêu chít chít, có vẻ rất tủi thân.

Lý Phúc cười, "Được rồi, sau này mày có thấy hai vị Điện Hạ đó thì cố gắng trốn đi, không thì đến tìm Phúc công công cũng được."

Lúc này trong Khởi Huy Điện.

Lý Thái đang chau mày nhìn cờ trắng trên bàn tạo thành đội hình đá cầu, một lúc sau môit1 mất kiên nhẫn ngẩng đầu nói, "Đại ca, cái này vô dụng! Quá phức tạo! Chơi đá cầu thì phải nhanh gọn sảng khoái, cái này có ý nghĩa gì!"

Thừa Càn ngồi sau bàn cờ, cười nhàn nhạt, "Thanh Tước, đệ đừng coi thường trận pháp này, đệ đến Hiển Đức Điện xem thử bọn người Đỗ Cấu, quan sát cho thật kỹ, nếu không có kế hoạch từ trước, bọn họ sẽ không phối hợp tốt đến vậy đâu......"

"Đại ca! Không phải đệ nói, huynh chưa từng chơi thì làm sao mà biết được!" Lý Thái vẫn không kiên nhẫn, buột miệng nói ra.

Chưa từng chơi? Thừa Càn hơi sững người.

Hồng Ngọc và Châu Nhi đang yên lặng đứng bên cạnh châm trà cũng sửng sốt, không khỏi quay sang nhìn nhau, đều nhìn thấy sự bất bình trong mắt đối phương.

Điện Hạ không thể đi lại, làm sao chơi đá cầu?!

Mà Lý Thái dường như không phát giác ra, vẫn thao thao bất tuyệt, "Đại ca, huynh cứ yên tâm đi! Đệ chắc chắn có thể thắng Lý Hữu với Lý Âm, còn cả Lý Khác nữa, hừ, tên đó chỉ toàn giả bệnh mà thôi! Không dám đấu với đệ!"

Thừa Càn vẫn cười thản nhiên, "Dù sao đi nữa, Thanh Tước, đệ phải cố gắng, đừng để thua." Nói xong thì chậm rãi thu cờ trên bàn lại.

Lý Thái vỗ ngực đảm bảo, "Đại ca! huynh cứ chờ xem!" dứt lời, hắn đứng thẳng dậy, từ trên nhìn xuống Thừa Càn, ánh nắng chiều rọi xuống tạo thành những khoảng tối trên mặt Lý Thái, Thừa Càn không nhìn thấy rõ thần sắc của hắn, nhưng lại nghe thấy giọng nói vang lên thật rõ rệt, "Đệ sẽ cho tất cả mọi người thấy rằng, đệ, Lý Thái, mới là đứa con ưu tú nhất của Phụ Hoàng!"

Tim Thừa Càn như bị níu xuống, câu nói này......

Kiếp trước, y cũng từng nghe thấy Lý Thái nói.

Lý Thái rời đi, Châu Nhi tiến lên định giúp Thừa Càn dọn bàn cờ, lại bị y ngăn lại, Thừa Càn nói lãnh đạm, "Để ta tự làm. Các người lui ra đi."

Châu Nhi hơi lo lắng, quay lại nhìn Hồng Ngọc, Hồng Ngọc chỉ hơi nhíu mày, ra hiệu cho Châu Nhi. Châu Nhi cũng chỉ đành lùi ra.

Rời khỏi ngoại điện, nàng quay lại nhìn Thừa Càn còn đang ngồi bên bàn cờ, bóng hình thiếu niên gầy gò, một mình ngồi đó, nhìn bàn cờ.

"Hồng Ngọc tỷ tỷ, tỷ nói, Điện Hạ sẽ......"

"Châu Nhi, không sao đâu." Hồng Ngọc quay lại nhìn người đang ngồi bên bàn cờ lúc này đã bắt đầu một ván cờ mới, an ủi, theo Điện Hạ đã bốn năm, Hồng Ngọc biết dù Điện Hạ chỉ vừa mười hai tuổi, nhưng hành động đã rất cẩn trọng hơn nhiều người trưởng thành, cũng kiên cường hơn nhiều người khác. Lời nói vô tình của Ngụy Vương có thể làm Điện Hạ đau lòng, nhưng nàng tin rằng Điện Hạ sẽ không sao.

"Châu Nhi, chúng ta đi làm vài món Điện Hạ thích ăn đi." Hồng Ngọc nói với Châu Nhi.

Hai mắt Châu Nhi bừng sáng, "Được!" nhưng sau đó lại níu mày, "Nhưng mà, Hồng Ngọc tỷ tỷ, nếu tối nay Hoàng Thượng đến dùng thiện thì sao?"

Hồng Ngọc mỉm cười, "Không sao, ta nghe nói, hôm nay Âm Phi Nương Nương dường như đã chuẩn bị thứ gì đó rất thú vị......"

Châu Nhi mỉm cười theo, "Vậy chúng ta đi chuẩn bị vài món Điện Hạ thích ăn."

Hai người vừa ra khỏi nhà bếp trong hậu điện, đằng sau đã truyền đến giọng nói của Lý Phúc, "Hồng Ngọc! Châu Nhi!"

Cả hai quay lại, thấy là Lý Phúc thì tiến đến nghênh tiếp.

"Phúc công công, sao ngài lại đến đây? Phải chăng Hoàng Thượng lại ban gì cho Điện Hạ?" Châu Nhi nhìn cái mâm trên tay Lý Phúc công công, tò mò hỏi.

Lý Phúc gật đầu, đưa cái mâm cho Châu Nhi, "Đây là Ngọc Thạch Hoa Cao do Hoàng Thượng đặc biệt dặn dò Ngự thiện phòng làm."

Hồng Ngọc không khỏi kêu lên, "Ngọc Thạch Hoa Cao?!" sau đó không thể không cúi đầu nhìn cái mâm, chắc không phải là Ngọc Thạch Hoa Cao vô cùng khó làm mà Dương Phi Nương Nương từng xin Hoàng Thượng ban cho chứ.

"Vừa rồi ta thấy Ngụy Vương Điện Hạ rời khỏi, Ngụy Vương Điện Hạ đến đây có việc gì?" Lý Phúc hỏi.

Ông vừa rồi từ ngoại điện đi vào, định truyền đạt cho Trung Sơn Vương Điện Hạ biết ân điển của Hoàng Thượng, nhưng vừa đến nơi thì thấy Tiểu Ngân Tử và Tiểu Kim Tử đứng ngoài cửa ngoại điện, điều làm ông bất ngờ là Trung Sơn Vương Điện Hạ đang đánh cờ một mình bên trong, không cho ai làm phiền. Trong lòng cảm thấy điều này không bình thường, định hỏi có chuyện gì, nhưng Tiểu Ngân Tử và Tiểu Kim Tử lại kiên quyết không nói, ông cũng biết rằng trong hai người này có một người là tâm phúc của Hoàng Hậu Nương Nương, rất giảo hoạt, một người thì lại quá trung thành, không nhanh nhẹn, chắc rằng sẽ không nói gì......vì thế ông mới đến hậu điện, định hỏi Hồng Ngọc.

Hồng Ngọc nhìn Châu Nhi, Châu Nhi mỉm cười, tay cầm Ngọc Thạch Hoa Cao, lên tiếng, "Hồng Ngọc tỷ tỷ, muội lui xuống trước, Ngọc Thạch Hoa Cao này phải hâm nóng lại mới được." sau đó đi vào hậu điện, nhưng khi đến nơi khuất thì lại dừng chân, trốn đằng sau cột nhà, khoảng cách vừa phải.

Chờ Châu Nhi đi xa, Hồng Ngọc mới kể lại chuyện vừa rồi, cuối cùng nói, "Điện Hạ luôn trọng tình trọng nghĩa, lần này chắc chắn sẽ buồn lòng, nhưng cũng sẽ không sao đâu, Điện Hạ vẫn luôn rất kiên cường."

Lý Phúc gật đầu, trở nên nghiêm túc, "Hầu hạ Điện Hạ cho tốt." nói xong thì rời đi.

Thấy Lý Phúc đi xa rồi, Hồng Ngọc mới liếc sang nhìn cột nhà sau lưng mình, thấy bóng dáng Châu Nhi vụt qua, bất giác mỉm cười.

Đúng là ngốc! Có điều......được cái rất trung thành!

----------------

Xuân Phong Lâu của Trường An có ba cái nhất.

Náo nhiệt nhất, to lớn nhất, nhiều rượu ngon nhất.

Đỗ Như Hối mặt đầy tâm sự bước vào, tiểu nhị chạy ra nghênh đón, tươi cười nịnh nọt, "Đỗ Đại nhân! Hai vị Đại nhân đang ở trong Tuyết Mai Các lầu hai."

Đỗ Như Hối gật đầu, đi lên lầu hai.

Trong Tuyết Mai Các.

Trưởng Tôn Vô Kỵ và Phòng Huyền Linh vừa thưởng rượu vừa bàn chuyện gì đó.

Khi Đỗ Như Hối bước vào trong phòng, Trưởng Tôn Vô Kỵ nhướn mày, nâng ly rượu trong tay lên, "Đỗ huynh, đến trễ phải phạt ba ly!"

Đỗ Như Hối thì cười khổ, chau mày thở dài, "Ta chịu phạt! Chịu phạt! Chỉ cần Trưởng Tôn huynh có thể bảo toàn cho thằng con bất hiếu nhà ta! Phạt thế nào cũng được!"

Trưởng Tôn Vô Kỵ và Phòng Huyền Linh sững người, quay sang nhìn nhau, cả hai đều ngạc nhiên.

"Có chuyện gì sao? Là Đỗ Cấu? Hay là Đỗ Hạ?" Phòng Huyền Linh đứng dậy, quan tâm hỏi.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đứng lên, suy nghĩ một lát, mới hỏi thử, "Liên quan đến Ngô Vương sao?"

Đỗ Như Hối lắc đầu, vừa thở dài vừa đi đến cạnh Trưởng Tôn Vô Kỵ và Phòng Huyền Linh, nói "Ngồi đi thôi!"

Sau khi ngồi xuống, Đỗ Như Hối bưng ly rượu lên, uống liền ba ly, sau đó mới thở dài, "Đúng là gia môn bất hạnh!"

Trưởng Tôn Vô Kỵ chau mày, trong lòng lo lắng phải chăng đã liên lụy đến Ngô Vương, mất kiên nhẫn nói, "Thì ông cứ nói xem nào!"

Đỗ Như Hối cười khổ, sau mới lên tiếng, "Yên tâm đi, không liên can đến Ngô Vương."

"Vậy thì phải liên quan đến Trung Sơn Vương?" Phòng Huyền Linh hỏi, sau đó liếc sang Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa thở phào nhẹ nhõm, bất giác chau mày, Trưởng Tôn huynh cũng quá quan tâm đến Ngô Vương rồi?

Đỗ Như Hối im lặng gật đầu, lại tự rót rượu, ngẩng đầu uống cạn, thở dài, sau mới kể lại việc đã xả ra tại Hiển Đức Điện, Đỗ Hạ làm Trung Sơn Vương bị thương.

Phòng Huyền Linh nghe xong cười ha ha, vỗ vai Đỗ Như Hối, "Đỗ huynh, việc này có nghiêm trọng đến thế sao. Trung Sơn Vương Điện Hạ vốn rất khoan dung, có phải ông không biết đâu, ngài ấy chắc chắn không để bụng, còn về Hoàng Thượng thì càng không cần phải lo, mấy ngày nay Hoàng Thượng có nói gì đâu."

Đỗ Như Hối cười khổ lắc đầu.

Phòng Huyền Linh không hiểu, "Sao thế? Có ẩn tình gì chăng?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ lạnh mặt, "Chắc không phải vô tình, mà là cố ý."

Phòng Huyền Linh ngạc nhiên, "Trưởng Tôn huynh, sao lại nói vậy?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ quay lại nhìn Đỗ Như Hối đang âu sầu, bình thản nói, "Ta sẽ nói chuyện với Trung Sơn Vương Điện Hạ, nhưng mà, Đỗ huynh, trong nhà vẫn phải cẩn trọng, từ cổ đến nay bị cuốn vào chuyện trong hoàng gia thì không ai có kết quả tốt."

Đỗ Như Hối thờ dài, "Ông nghĩ rằng ta không biết sao? Ta cũng chẳng biết thằng bất hiếu đó dây dưa với Triệu Tiết từ khi nào nữa? Hai!"

Phòng Huyền Linh lúc này mới hiểu ra nguyên nhân, chau mày nói, "Hôm nay, ta nghe Hoàng Thượng có ý, trong Đại Hội Đá Cầu, tất cả con cháu hoàng thất và quan lại đều phải lập thành đội tham gia. Cái thằng bất tài nhà ta cũng phải tham gia."

Bàn tay đang nâng ly của Trưởng Tôn Vô Kỵ khựng lại, sau khi đặt xuống thì trầm ngâm, "Triệu Tiết được thả rồi, Hoàng Thượng cũng ân chuẩn cho phép tham gia Đại Hội Đá Cầu."

Đỗ Như Hối nghe vậy, lại chau mày, "Tại sao được thả ra?"

"Có thể không thả sao?" Trưởng Tôn Vô Kỵ cười lạnh, "Người ta đến tìm cả Hoàng Hậu Nương Nương kia mà."

Phòng Huyền Linh suy nghĩ, "Ông nói, Hoàng Thượng có ý gì đây?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ chau mày trầm tư, cũng không hiểu lắm, Đại Hội Đá Cầu chẳng qua chỉ là để giải sầu mà thôi, hắn cũng biết, màn kịch quan trọng nhất vẫn là diễn võ! Nhưng, tại sao Hoàng Thượng lại phải khiến mọi người tập trung vào Đại Hội Đá Cầu? Hắn không tin trong đó không có ẩn ý gì!

Hoàng Thượng làm gì cũng đều có mưu lược!

Có điều, trong đó ẩn chứa điều gì?

----------------

Thừa Càn đặt cờ trắng vào một vị trí, chỉ một nước, thế cục đã thay đổi. Cờ đen không còn đường, cờ trắng chiếm cả bàn cờ.

Thế nhưng, nước cờ có thể thay đổi, thế cục có thể thay đổi, nhưng con người thì sao?

Thừa Càn cứ tưởng rằng kiếp này y không còn là Thái tử, thì mâu thuẩn giữa y và Thanh Tước sẽ thay đổi, nhưng y đã sai lầm.

Y quên đi rằng lòng tham của con người là vô đáy, kiếp này không có Thái tử, chỉ có một đích trưởng tử tàn phế, Thanh Tước không phải tranh giành với ai, Thanh Tước đã có ưu thế về thân phận, lại càng muốn có thêm nhiều ......

Mà Thanh Tước lại là người háo thắng, sao có thể cho phép bản thân thất bại?

Háo thắng như vậy, lại dã tâm bừng bừng, y chưa từng nghĩ Thanh Tước là người như thế.

Lời nói vô tình của Thanh Tước chắc hẳn cũng là lời thật lòng, bản thân Thanh Tước vô ý tiết lộ suy nghĩ trong lòng, một ca ca không biết đá cầu, thật ra vốn cũng đáng bị khinh thường?

Siết chặt cờ trắng trong tay, Thừa Càn hít một hơi, cố gắng bình ổn tâm trạng của mình.

Tương lai sẽ thế nào đây?

Rồi đến một ngày Trĩ Nô được sinh ra, nếu phải tranh giành lẫn nhau? Y nên làm thế nào?

"Nước này đi sai rồi."

Thanh âm trầm trầm vang lên bình thản, một bàn tay với từng ngón dài mang theo vết chai nhẹ nhàng dời cờ đen, thế là, thế cục lại thay đổi, đường tấn công của cờ trắng bị chặt đứt.

Thừa Càn sửng sốt, định thần lại, ngẩng đầu nhìn lên Thái Tông Đế không biết đã ngồi trước mặt y từ khi nào.

"Phụ Hoàng?"

"Ừ?" Thái Tông Đế lên tiếng đáp lại, nhưng không ngẩng lên, chỉ vào bàn cờ, nói, "Nước này của con rất khá, đáng tiếc, con không nhìn thấy toàn cục, chỉ nhìn thấy một phần. Cờ đen có vẻ đã chết nhưng thật ra vẫn còn đường sống. Càn Nhi, đã hiểu chưa?"

Thừa Càn nhìn theo hướng tay Thái Tông Đế chỉ, bất giác sững người, quả nhiên là vậy, y đã quên mất một mảng cờ đen bên này.

Không nhìn thấy toàn cục? Thừa Càn trầm tư, đúng là bản thân đã sơ suất rồi.

"Càn Nhi, khi đánh cờ, không nên phán đoán quá sớm, có rất nhiều thứ còn đang ẩn mình." Thái Tông Đế nói như đang ám chỉ điều gì.

Thừa Càn sững người, vô thức ngẩng đầu nhìn Thái Tông Đế, lại thấy ngài cầm cờ đen, chỉ trong vài nước đã làm cho toàn bộ thế cục thay đổi.

Thừa Càn nhìn ván cờ, một hồi lâu sau mới mỉm cười.

Uổng cho y phiêu bạt thế gian bao nhiêu năm, tại sao lại có thể quên chứ?

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net