45. Đại Hội Đá Cầu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, người đang vây quanh Lý Khác bỗng nhiên bị gạt ra, Trưởng Tôn Vô Kỵ lảo đảo xông vào.

Lý Khác dù đang tái mặt, nhìn thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ thì vội vàng nở nụ cười, "Th...Thái phó......"

"Điện Hạ đừng nói nữa!" Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn Lý Khác một lúc, sau khi y lên tiếng thì đột nhiên ngắt lời y, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc, lại quay sang trừng mắt nhìn Trưởng Tôn Xung, "Ngươi thật to gan! Dám làm Điện Hạ bị thương?! Còn không quỳ xuống?!"

Trưởng Tôn Xung giật bắn mình, trong lòng rất tủi thân, vừa rồi hắn cũng không có chạm đến Ngô Vương Điện Hạ.

Thừa Càn vừa đến gần cũng giật mình, thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ mặt không biểu cảm, nhưng lại phảng phất sự hung tàn chưa từng thấy, bèn nhẹ kéo tay áo Trưởng Tôn Xung còn đang tủi thân, ngượng ngùng đứng đó, tỏ y bảo hắn cứ quỳ xuống.

Trưởng Tôn Xun thấy Thừa Càn ra hiệu như vậy, cho dù không tình nguyện nhưng vẫn chuẩn bị quỳ xuống.

Thấy Trưởng Tôn Xung như vậy, Lý Khác vội lên tiếng, "Thái phó, không có liên quan đến hắn, do bản thân ta không cẩn thận..."

"Điện Hạ vẫn nên quan tâm đến bản thân một chút đi." Trưởng Tôn Vô Kỵ lạnh giọng ngắt lời Lý Khác.

Lý Khác nhìn thần sắc Trưởng Tôn Vô Kỵ, không khỏi toát mồ hôi, chắc Thái phó không hiểu lầm là y tự làm mình bị thương chứ?

Thừa Càn cũng khá kinh ngạc, thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ tức giận đến vậy nhưng vẫn không thể che giấu sự quan tâm dành cho Lý Khác, nhớ đến kiếp trước, kết cục cuối cùng của Lý Khác chính là chết trong tay cữu cữu Trưởng Tôn Vô Kỵ, lúc này, thấy hắn quan tâm đến Lý Khác như vậy, y không khỏi cảm thấy rất phức tạp.

"Nhưng mà Thái phó, thật sự không liên quan đến Trưởng Tôn công tử, là tự ta......" Lý Khác đang định biện giải, bỗng nhiên một giọng nói khó nghe vang lên xen vào, "Khác ca ca không cần phải giải thích thay cho Trưởng Tôn Xung. Đệ đệ vừa rồi thấy rất rõ, chính hắn đã gạt chân ca ca mà!"

Lời vừa nói ra, mọi người đang có mặt lập tức yên lặng.

Lý Âm cười hê hê nhìn Thừa Càn, ánh mắt âm trầm, "Đại ca nói có phải không?"

Thừa Càn bình tĩnh cười, nhìn Lý Âm, chậm rãi lên tiếng, "Điều này phải hỏi Huyền Lân mới đúng, Huyền Lân chắc chắn là biết rõ nhất?"

Lý Khác cười ôn hòa, "Không phải vừa rồi ta đã nói rồi sao? Do tự ta không cẩn thận, không phải tại Trưởng Tôn công tử."

Lý Hữu cười ha ha, "Khác ca ca cứ như vậy, thật là lương thiện! Thôi đi, Văn Đào, nếu Khác ca ca đã nói không phải tại Trưởng Tôn công tử, vậy thì chúng ta không cần phải xen vào đâu. Ta tin là Trưởng Tôn Đại nhân nhất định sẽ trả lại công bằng cho Khác ca ca, ngài nói có phải không? Đại ca?"

Lý Khác bất giác siết chặt tay, vô thức nhìn sang Trưởng Tôn Vô Kỵ, chỉ thấy hắn lạnh mặt, cúi người chắp tay, trong lòng y thầm than khổ, bản thân lại mang đến phiền phức cho Thái phó rồi......

Thừa Càn chỉ mỉm cười, "Đó là đương nhiên."

Lý Thái lúc này chau mày định lên tiếng, lại cảm thấy tay áo bị kéo, quay lại thì thấy là Hạ Lan Sở Thạch, Hạ Lan Sở Thạch chỉ lắc đầu, tỏ ý bảo hắn không cần lên tiếng, Lý Thái do dự nhìn Thừa Càn, sau cùng yên lặng lùi ra đằng sau.

Lý Âm vừa nghe Thừa Càn nói vậy thì cười lạnh, đang muốn lên tiếng châm biếm thì một thanh âm trầm thấp vang lên.

"Ngô Vương làm sao vậy?"

Thái Tông Đế chau mày bước đến, lúc này, các Thái y đã kiểm tra cho Lý Khác, thấy Thái Tông Đế đến thì quỳ xuống hành lễ.

"Được rồi, lúc này không cần phải nói nhiều, nói xem, Ngô Vương Điện Hạ thế nào rồi?" Thái Tông Đế ngồi xuống bên cạnh Lý Khác, chau mày quan tâm hỏi.

"Hồi Hoàng Thượng, Ngô Vương Điện Hạ bị trật chân, thương tích không nặng, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao."

Thái Tông Đế lúc này mới gật đầu, Thừa Càn cũng thở phào, y thật sự không mong muốn Lý Khác xảy ra chuyện, đồng thời, Thừa Càn nhìn sang Trưởng Tôn Vô Kỵ, thấy chân mày hắn cuối cùng cũng giãn ra, cả người không còn toát ra vẻ thâm trầm như vừa rồi.

Thái Tông Đế ra lệnh cho người đưa Lý Khác về Trí Trúc Điện, qauy lại thì thấy Trưởng Tôn Xung đang quỳ trên mặt đất, nhướn mày cười, "Đứng lên đi!"

Trưởng Tôn Vô Kỵ lúc này đứng ra, quỳ xuống thỉnh tội, "Hoàng Thượng, khuyển tử lỗ mang khiến Ngô Vương Điện Hạ bị thương, thỉnh Hoàng Thượng trị tội!"

Thái Tông Đế hai tay chắp sau lưng, cười sảng khoái, "Vô Kỵ, ta còn nhớ khi ta ở Thái Nguyên, ta và Lý Tĩnh, còn có ngươi, chúng ta cùng chơi đá cầu, khi đó ngươi đá thẳng vào cổ chân ta kìa......, đến giờ Trẫm nghĩ lại vẫn còn cảm thấy rất đau."

Trưởng Tôn Vô Kỵ không dám tiếp lời, chỉ cúi thấp đầu.

"Trẫm nói như vậy là muốn cho các ngươi biết, chơi đá cầu chính là như vậy, dù đối phương là ai, nên đá thì đá, nên tranh thì tranh! Trên chiến trường không có ai hạ thủ lưu tình chỉ vì các ngươi là con trai của Trẫm!"

Ánh mắt cảnh cáo lướt qua Lý Hữu, Lý Âm, Lý Thái.

Sau đó ngài quay lại đỡ Trưởng Tôn Xung, vỗ vai hắn cười nói, "Vừa rồi đá rất khá! Để Trẫm có thời gian sẽ chơi thử với các ngươi!"

Trưởng Tôn Xung đỏ mắt, kích động chắp tay, "Tạ ơn Hoàng Thượng!"

----------------

Trận thứ nhất của Đại Hội Đá Cầu, Thừa Càn thắng.

Tiếp theo là đến lượt Lý Hữu và Lý Thái, Lý Thái thắng được một trái nguy hiểm.

Trận cuối cùng là Lý Âm và Lý Hữu, Lý Âm thắng hai trái.

Thế là, đội ngũ tham dự nghênh đón Đột Lợi Khả Hãn gồm Lý Thái, Lý Âm, Thừa Càn. Quyết đấu cũng sẽ cử hành trong ngày hôm đó.

Thừa Càn sau khi kết thúc trận đấu lại đi thăm Lý Khác, lúc này đã gần hoàng hôn.

Đi qua hành lang, rẽ một ngã là có thể đến Khởi Huy Điện. Nhưng Thừa Càn ngẩng đầu nhìn trời, lại nghĩ hôm nay Trường Lạc cầm cầu hoa mà Trưởng Tôn Xung tặng thì rất yêu thích, bèn quyết định đến ngự hoa viên xem thử, nếu có hoa tương tư thì cũng làm một trái cầu tặng cho Dự Chương và Cao Dương.

Vừa bước vào ngự hoa viên, y đã thấy mộ người đang quỳ dưới gốc cây, chăm sóc bồn hoa. Người nọ cúi đầu nên không thể nhìn thấy gương mặt, nhưng đôi tay đang rất cẩn thận trong từng thao tác.

Tiểu Ngân Tử và Tiểu Kim Tử đều rất không vui, người này cũng quá chuyên tâm, chẳng lẽ không nghe thấy tiếng bước chân? Tại sao không đứng lên hành lễ với Điện Hạ?

Nhưng Thừa Càn lại phẩy tay, tỏ ý bảo Tiểu Ngân Tử không lên tiếng. Y tràn đầy hứng thú nhìn người nọ tay chậu cho hoa, sau đó lại cẩn thận thu dọn đất cát xung quanh.

"Xem ra, ngươi thật sự rất thích hoa." Thấy người nọ làm xong việc, Thừa Càn mới vừa cười vừa lên tiếng.

Người nọ dừng lại, chậm rãi quay đầu.

Khi nhìn thấy gương mặt đó, Thừa Càn có hơi sững sờ. Còn Tiểu Ngân Tử và Tiểu Kim Tử đều kinh sợ lùi bước.

Nhìn đó nhìn Thừa Càn, không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lóe sáng, lên tiếng hỏi, "Trung Sơn Vương Điện Hạ?"

"Đúng, ta là Trung Sơn Vương." Thừa Càn định thần lại, gật đầu, trong lòng cảm thấy người này không đơn giản.

Hắn cung kính hành lễ, thấp giọng nói, "Thẩm Quân Nguyên khấu kiến Trung Sơn Vương Điện Hạ."

"Ngươi tên Thẩm Quân Nguyên?" Thừa Càn tò mò hỏi, "Ngươi là người trồng hoa?"

"Hồi Điện Hạ, đúng vậy, hôm nay thảo dân vừa tiến cung." Thẩm Quân Nguyên thấp giọng nói.

Thừa Càn gật đầu, lại quan sát Thẩm Quân Nguyên, thấy hắn mặc áo bào màu xám, có thể nói rất là giản dị, nhưng thái độ không hèn kém, thậm chí còn toát lên vẻ ung dung tao nhã. Y không khỏi nảy sinh lòng cảnh giác, ngoài mặt thì vẫn mỉm cười, sau đó hỏi vài vấn đề liên quan đến trồng hoa, thấy hắntrả lời rất tường tận, thì không hỏi nữa, có điều vẫn không dám buông lỏng đề phòng.

Khi Thừa Càn định đi, Thẩm Quân Nguyên mới lấy ra một túi hương từ trong tay áo, dùng hai tay dâng lên, cung kính nói, "Điện Hạ, đây là túi hương an thần mà thảo dân tự làm, cả gan dâng lên Điện Hạ."

Thừa Càn nhận lấy, trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng chỉ mỉm cười cảm tạ.

Khi rồi khỏi ngự hoa viên, Thừa Càn định mở túi hương, Tiểu Ngân Tử vội vàng ngăn lại, "Điện Hạ, để nô tài."

Thừa Càn lắc đầu, "Không sao. Hắn không có ác ý."

Trực giác nhạy bén của Thừa Càn nói rằng, người tên Thẩm Quân Nguyên đó tuy rằng không đơn giản, nhưng hắn không có ác ý.

Thừa Càn mở túi hương trong tiếng kêu của Tiểu Ngân Tử, bên trong có vài hạt giống đang tỏa hương thơm.

"Đây là hạt gì?" Thừa Càn cầm lấy một hạt chăm chú nhìn, cũng không biết được là gì.

Trong ngự hoa viên, Thẩm Quân Nguyên nhìn theo Thừa Càn, mới cúi đầu nhỏ giọng thì thầm, "Vô Cấu, con của nàng thật giống nàng......"

Về đến Khởi Huy Điện, Thừa Càn tẩy rửa xong, bèn dùng 'Lạc Nhật' chiếu sáng, cẩn thận hồi tưởng lại trận đấu sáng nay, vừa vẽ lại trận đồ, tính toán lại từng động tác đá cầu, cướp cầu, sút cầu, chặn đường, bị chặn, mất cầu......của từng người, vừa suy nghĩ ngày mai nên làm thế nào......

Mãi đến khi Hồng Ngọc nhẹ bước đến gần, quỳ xuống nhẹ giọng nói, "Điện Hạ, đến giờ dùng thiện rồi."

Y lúc này mới định thần lại, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, không biết từ lúc nào, màn đêm lặng lẽ phủ lên rồi.

Có điều......

Phụ Hoàng hôm nay không đến sao

Thừa Càn quay lại mỉm cười, "Dùng thiện đi."

Hồng Ngọc và Châu Nhi vừa bày thức ăn, vừa nhìn Thừa Càn tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ lơ đãng. Châu Nhi và Hồng Ngọc quay sang nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy lo lắng.

Châu Nhi không nhịn được lên tiếng, "Nghe nói, hôm nay Hoàng Hậu Nương Nương đã triệu đệ nhất tài nữ Trường An Từ Huệ vào cung rồi."

Thừa Càn sững người, quay lại, Từ Huệ? Từ Huệ vẫn tiến cung sao?

"Châu Nhi!" Hồng Ngọc nghiêm giọng, trừng mắt nhìn Châu Nhi.

Châu Nhi có hơi ngơ ngác, lại nửa tủi thân, "Hồng Ngọc tỷ tỷ?" Nàng nói sai sao? Nàng chỉ thấy Điện Hạ dường như là không vui, nên muốn nói gì đó để phân tán chú ý của Điện Hạ.

"Từ Huệ phong hiệu chưa?" Thừa Càn phẩy tay ra hiệu cho Hồng Ngọc không cần tức giận, vừa dùng đũa gắp một miếng đậu hũ viên mà mình thích, vừa tò mò hỏi.

Y cố gắng bỏ qua cơn nghẹn tức trong lồng ngực.

"Nghe nói, Hoàng Thượng phong là Tài Nhân......"

Tài Nhân? Vẫn là Từ Tài Nhân sao? Thừa Càn chậm rãi nhai nuốt, cảm thấy đậu hũ viên hôm nay chẳng có mùi vị gì cả.

Hồng Ngọc lúc này lên tiếng, "Điện Hạ, hôm nay Lăn Lăn lén chạy đến nhà bếp ăn vụng điểm tâm, suýt nữa nghẹn chết, khiến cho nô tỳ hoảng hồn!"

Thừa Càn nghe vậy, mới nhớ ra gần đây không thấy Lăn Lăn, mỉm cười hỏi, "Thật sao?"

Đang lúc đó, Lăn Lăn đột nhiên nhào ra từ dưới gầm bàn, nhìn thấy Thừa Càn thì lao đến.

Thừa Càn vôi vàng bắt lấy nó, nhíu mày, "Lăn Lăn, mày đừng có nhìn thấy ai cũng xông đến được không?"

Lăn Lăn vẫy đuôi, chớp mắt vô tội, đột nhiên dùng hai chân trước chụp ngón tay Thừa Càn, cúi đầu, thè lưỡi liếm...

Thừa Càn tái mặt.

----------------

Cẩn thận buông màn, Hồng Ngọc nhẹ nhàng lui ra khỏi tẩm thất.

Khép cửa lại, Hồng Ngọc lúc này mới thở phào, cũng may, tối này Lăn Lăn quấn lấy Điện Hạ chơi hết cả buổi, tâm trạng của Điện Hạ mới khá lên một chút, giờ mới ngủ được.

Hoàng Hậu Nương Nương đột nhiên hạ chiếu chọn cho Hoàng Thượng một vị Tài Nhân, mà Tài Nhân này không chỉ xinh đẹp, còn là một tài nữ có tiếng. Hoàng Hậu Nương Nương tại sao lại phải làm vậy? Hồng Ngọc dường như hiểu được ít nhiều, lại không dám nghĩ thêm.

Ra khỏi tẩm thất, Hồng Ngọc ngẩng đầu nhìn trời, đêm nay không trăng, chỉ có sao sáng lấp lánh.

Có khi ân phúc quá lớn sẽ mang đến tai họa, Điện Hạ, mong rằng......

----------------

Hồng Ngọc không biết sau khi nàng rời đi, một nam nhân vận hoàng bao không biết đi ra từ đâu, nhẹ nhàng đẩy cửa, lại nhẹ nhàng khép lại, quay người đi về phía giường của Thừa Càn.

Vén màn lên, nâng tay xoay chiếc đèn gắn 'Lạc Nhật', ánh sáng nhàn nhạt lan tỏa khắp phòng.

Dường như có cảm giác, Thừa Càn khẽ hé mắt, chớp chớp ngái ngủ, "Phụ Hoàng?"

Thái Tông Đế lại chau mày, đưa tay bắt lấy Lăn Lăn đang nằm trong lòng Thừa Càn, giọng điệu không vui, "Càn Nhi, Phụ Hoàng không phải đã nói rồi sao? Không được ngủ chung với nó!!"

Thái Tông Đế vừa nói vừa ném nó ra sau lưng.

Thừa Càn vội vàng ngồi dậy, nâng tay ngăn cản, "Phụ Hoàng, đừng ném!"

Nhưng Thừa Càn vẫn chậm một bước, Lăn Lăn kêu chít chít, lại nhanh nhẹn chạy mất, Thừa Càn lúc này mới thở phào, cũng may Lăn Lăn không sao.

Thái Tông Đế cởi áo ngoài, ôm Thừa Càn vào lòng, không vui nói, "Con thích con chuột đó như vậy sao?"

Thừa Càn bất đắc dĩ, ngẩng lên nhìn Thái Tông Đế, "Phụ Hoàng, đó là Chuột Thiên Trúc, là của Phụ Hoàng tặng cho con."

Thừa Càn nhất mạnh chữ "tặng".

Thái Tông Đế hừ một tiếng.

"Phụ Hoàng tối nay không bận sao?" Thừa Càn đổi đề tài, rất muốn hỏi, Phụ Hoàng ngài không phải bận sủng hạnh Từ Tài Nhân hay sao? Sao lại chạy đến đây rồi? Còn đánh thức y nữa ......

Thái Tông Đế ậm ừ, ôm Thừa Càn nằm xuống, kéo chăn lại, mệt mỏi đáp, "Vừa rồi cùng Lý Tĩnh bàn chuyện."

Thừa Càn động lòng, Phụ Hoàng đi nghị sự?

Lại thấy Thái Tông Đế có vẻ mệt mỏi, y đành ngoan ngoãn tựa vào lòng Thái Tông Đế, không nói gì nữa.

"Càn Nhi."

"Vâng?"

"Ngày mai cùng Phụ Hoàng đi xem diễn võ."

Thừa Càn nhớ ra ngày mai còn phải đi gặp nhóm Đỗ Cấu, thương nghị cho trận đấu sắp tới, đang định từ chối thì ngẩng đầu nhìn thấy Thái Tông Đế đã nhắm mắt ngủ rồi. Y chỉ đành cúi đầu xuống, trong lòng thầm tính ngày mai để lại Tiểu Ngân Tử, truyền tin lại cho Đỗ Cấu.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net