52. Kim thoa thác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, Lý Thái và Lý Hữu đang cùng Đột Lợi Khả Hãn vào Xuân Phong Lâu uống rượu.

Thưởng rượu xong, Đột Lợi Khả Hãn đột nhiên lại thấy hứng thú với những gánh hàng rong ngoài đường.

Thế là, Lý Thái và Lý Hữu lại cùng Đột Lợi Khả Hãn đi dạo, khi đi khi dừng lại xem.

Mọi việc xảy ra rất đột ngột.

Mười mấy người vốn đang bán hàng rong đột nhiên lật hết bàn ghế, cầm lấy đao kiếm xông đến, hộ vệ theo sau vội vàng lao ra cản đường, sắc mặt Lý Thái tái đi, Lý Hữu thì kinh hoảng, nhưng Lý Hữu cũng phản ứng rất nhanh, tránh sang một bên, còn Lý Thái thì đình kéo Đột Lợi Khả Hãn bỏ chạy, bỗng nhiên Đột Lợi Khả Hãn lại vùng ra khỏi tay hắn, định lao về phía thích khách, Lý Thái kêu lên, Đột Lợi Khả Hãn sắp sửa bị đâm thì Đỗ Cấu và Trưởng Tôn Xung xuất hiện, hai người chia nhau kéo Đột Lợi Khả Hãn tránh đi, tiếp đó, Lý Tĩnh dẫn theo nhân mã có mặt.

Đột Lợi Khả Hãn bị Đỗ Cấu và Trưởng Tôn Xung kéo đi rồi thì chẳng khác gì một quả bóng xì hơi, ủ rũ quỳ dưới đất.

Lý Tĩnh mang nụ cười nhàn nhã đi đến gần Đột Lợi Khả Hãn, ngồi xuống nói, "Khả Hãn, cần gị phải vội vàng tìm cái chết đến thế? Ngài còn phải về Đột Quyết làm Quận Vương kia mà!"

Lý Thái ngơ ngác.

Còn Đột Lợi Khả Hãn chỉ cười khổ lắc đầu.

Lý Tĩnh hài lòng gật đầu, đứng dậy nói với Đỗ Cấu và Trưởng Tôn Xung, "Đưa Đột Lợi Khả Hãn, Ngụy Vương Điện Hạ, Tề Vương Điện Hạ về cung!"

Khi Lý Thái đi ngang qua Lý Tĩnh thì thấp giọng hỏi, "Lý Tướng quân, việc này là thế nào?"

Lý Tĩnh cung kính cười, "Điện Hạ, việc này thần cũng không rõ."

Lý Thái nhìn Lý Tĩnh hồi lâu, không rõ?! Hừ! Lý Thái quay người, phẫn nộ rời đi.

Còn Lý Hữu thì sắc mặt quái dị, nhìn Lý Tĩnh một cái, không hỏi gì mà vội vàng đi theo.

Lúc này, binh sĩ trong Lăng Tiêu sơn trang đã thay đổi thường phục, sắc mặt nghiêm túc đứng trước Lý Khác và Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Lý Khác chắp tay sau lưng nhìn quanh, sau đó mới quay sang Trưởng Tôn Vô Kỵ, "Thái phó, ngài nói đi."

Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu, tiến lên, nhìn quanh khắp lượt rồi trầm giọng nói, "Lần này vây bắt gian tế Đột Quyết rất quan trọng! Các ngươi phải hết sức thận trọng, không thể phụ lòng tin của Hoàng Thượng! Nhớ kỹ: không được làm phiền dân chúng! Không được ồn ào! Phát hiện gian tế thì lập tức bắt lấy! Nếu có kẻ phản kháng thì lập tức xử trảm tại chỗ! Nhưng tốt nhất vẫn là bắt sống!"

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói xong phất tay, một ông lão trông như quản gia mang một cái mâm đến, Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ vào thứ đặt trên đó, bình thản nói, "Đây là các bức vẽ gian tế cùng với địa điểm của bọn chúng, các vị lên trước nhận lấy, chú ý nếu có xử trảm, thì phải mang đầu về, thuận tiện cho việc thống kê số lượng."

Hắn dừng lại, sau đó gọi, "Trương Tam! Lý Tứ!"

"Có mạt tướng!" hai nam tử tuổi còn trẻ đứng ra, đáp lời.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn hai người đang cung kính đứng đó, nghiêm khắc nói, "Lỗ Vương Lý Nguyên Xương dám kháng chỉ, tự ý vào kinh, còn câu kết với Đột Quyết, hiện tại chứng cứ đã rõ ràng, nhiệm vụ truy bắt Lỗ Vương giao cho hai ngươi." Nói xong, hắn lấy trong tay áo ra một mảnh ngọc bội, "Đây là ý chỉ."

Trương Tam Lý Tứ cung kính, nghiêm túc, thần sắc bình tĩnh đáp, "Mạt tướng tuân chỉ." sau đó, Trương Tam tiến lên, dùng hai tay nhận lấy ngọc bội.

Lý Khác đứng bên cạnh, tò mò nhìn sang, không khỏi ngạc nhiên, đó không phải là Hồng Ngọc Phong Phượng Bội mà Phụ Hoàng ban cho đại ca hay sao?

Các binh sĩ nhận lệnh lên đường.

Chờ sau khi bọn họ rời đi hết, Lý Khác ngẩng đầu hỏi, "Thái phó, vừa rồi hình như là ngọc bội của đại ca?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ cúi đầu, nhìn thẳng vào Lý Khác lúc này chỉ cao đến ngang ngực mình, khẽ cười, "Đó là ngọc bội mà Hoàng Thượng luôn mang bên người, cũng là tượng trưng cho thủ dụ của Hoàng Thượng, có điều, bốn năm trước, Hoàng Thượng ban nó cho Trung Sơn Vương......"

Thì ra ngọc bội này có ý nghĩa như vậy sao? Lý Khác thầm nghĩ, nhưng Phụ Hoàng lại mang nó tặng cho đại ca?

"Điện Hạ......" Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn Lý Khác cúi đầu trầm tư, tay bỗng nhiên siết chặt lại, lên tiếng gọi.

"Sao?"

"Điện Hạ......có cam tâm không?" Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn Lý Khác, giọng nói khản đặc. Hắn cảm thấy căng thẳng, cùng với một nỗi sợ hãi mà bản thân chưa thể diễn tả.

Hắn đang sợ gì?

Hắn đang mong rằng thiếu niên mà mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn này sẽ trả lời thế nào đây?

Lý Khác cũng sững người, sau đó nhìn nụ cười của Trưởng Tôn Vô Kỵ, y cũng cười ôn hòa, lại thêm vài phần tinh ranh, "Thái phó thì sao? Thái phó hy vọng Huyền Lân cam tâm sao?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ im lặng. Hắn hy vọng điều gì?

Đương nhiên là Lý Khác nên cam tâm, sau đó hắn có thể không cần phải lo lắng nữa......thế nhưng hắn không thể nói ra được!

Lý Khác nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ im lặng với nét mặt cứng ngắc một lúc, sau đó bật cười, chắp hai tay sau lưng mà quay đi, nửa đùa nửa thật nói, "Thái phó, hy vọng của ngài cũng chính là hy vọng của Huyền Lân."

----------------

Tại Cam Lộ Điện, Thái Tông Đế đứng bên cửa sổ, sắc mặt bình thản, nhưng trong đầu vẫn đang vang vọng lời nói cừa Thừa Càn, "Phụ Hoàng, hiện giờ con không phải cũng là quân cờ của ngài sao?"

Ngài nhắm mặt lại, nắm tay siết chặt, móng tay đâm vào da thịt, máu chậm rãi chảy qua lẽ ngón tay, từng giọt từng giọt rơi xuống......

Lý Phúc nhìn vết máu trên mặt đất, im lặng hầu một bên, lúc này không khí trong Cam Lộ Điện nặng nề ngột ngạt.

Bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo, "Đột Lợi Khả Hãn cầu kiến !"

Thái Tông Đế lúc này mới mở mắt ra, đáy mắt như mặt hồ đóng băng. "Tuyên!"

Đột Lợi Khả Hãn đi trước, Lý Tĩnh đi sau, cùng tiến vào Cam Lộ Điện.

Thái Tông Đế vẫn đứng bên cửa sổ, nhưng lúc này đã quay lại nhìn Đột Lợi Khả Hãn, giữ nét cười nhẹ nhõm, "Khả Hãn hôm nay đi chơi có hài lòng không?"

Đột Lợi Khả Hãn cười khổ, chậm rãi quỳ xuống, "Hoàng Thượng, cầu xin Hoàng Thượng tha tội."

Thái Tông Đế nhướn mày, "Khả Hãn hàng lễ thế này thì hơi quá rồi. Ngài là Khả Hãn của Đột Lợi, Trẫm là quân chủ Đại Đường, nên đứng ngang hàng mới phải."

Đột Lợi Khả Hãn cứng người, sau đó chỉ dập đầu, không nói gì.

Thái Tông Đế quan sát Đột Lợi Khả Hãn quỳ trên mặt đất, chậm rãi thu lại nụ cười trên môi, lạnh giọng, "Đột Lợi, nói thật lòng, Trẫm rất kính phục ngươi có thể dùng cái chết của mình đổi lấy sự bình yên cho Đột Quyết, nhưng không biết Khả Hãn có từng nghĩ đến, Hiệt Lợi sẽ tuân thủ lời hứa hay không? Hắn sẽ tha cho bộ hạ và thê nhi của ngươi hay sao? Ngươi chết rồi, thì thôi, khi đó bộ hạ của ngươi sẽ vì ngươi báo thù, sẽ theo Hiệt Lợi! Nhưng..., ngươi chắc chắn rằng Hiệt Lợi có thể thắng sao? Trẫm nói thật cho ngươi biết, lần này hắn chắc chắn sẽ thua! Hơn nữa hắn sẽ thua rất nặng nề!" nói đến đây, Thái Tông Đế nhấn mạnh từng chữ, đôi mắt lạnh băng nhìn Đột Lợi Khả Hãn đang run rẩy trên mặt đất, nụ cười tàn nhẫn càng lộ rõ, "Một cái giá như vậy, ngươi cảm thấy đáng sao?"

Đột Lợi Khả Hãn chấn động.

"Sau cùng, Trẫm có thể cho ngươi biết, nếu Trẫm có thể không cho ngươi chết, thì Trẫm cũng có thể cho ngươi chết một cách đáng giá......" Thái Tông Đế nói rất chậm, ngữ điệu nhẹ nhàng, nhưng nụ cười vẫn tàn bạo.

Đột Lợi Khả Hãn tái mặt.

"Nhưng, ngươi yên tâm, Trẫm không lấy mạng ngươi lúc này, Đột Quyết còn cần ngươi, từ bây giờ ngươi cứ ỏ lại trong thành Trường An, chờ Trẫm xử lý Hiệt Lợi rồi, ngươi sẽ quay về Đột Quyết, quản lý Đột Quyết cho tốt!"

Đột Lợi Khả Hãn sửng sốt, ngẩng đầu, thấy Thái Tông Đế sắc mặt bình thản, ngữ điện thậm chí còn không khác gì đang tán thưởng thời tiết hôm nay rất đẹp, trong lòng không khỏi chấn động, chẳng lẽ ngài có thể khẳng định Đại Đường nhất định sẽ thắng Đột Quyết sao?!

----------------

Lúc này, trong Văn Hoa Điện.

Thẩm Quân Nguyên đang ngồi bên một chậu hoa, ngắt lá sâu, bỗng nhiên vang lên một tiếng động nhẹ, Thẩm Quân Nguyên vô thức quay lại, một chiếc trâm cài rơi trước mặt hắn, hắn không khỏi ngây ra. Sau đó lại chau mày, nhìn quanh, thấy Từ Trụ đang ở trên cây, bèn lên tiếng gọi, "Từ Tướng quân!"

Từ Trụ biếng nhác quay đầu, "Có chuyện gì?"

Thẩm Quân Nguyên chỉ kim thoa trên mặt đất, chau mày, "Chuyện gì đây?"

Từ Trụ ngáp một cái, lên tiếng, "À, một con chuột mang nó đến đây."

Thẩm Quân Nguyên nhìn Từ Trụ, hỏi, "Nếu là chuột, tại sao ngươi không đánh chết?"

Từ Trụ lật người nhảy xuống, biếng nhác đi đến trước mặt Thẩm Quân Nguyên, nhìn kim thoa trên mặt đất một cái, cười hề hề, "Con chuột đó ta không thể đánh được, không có ý chỉ của Hoàng Thượng, cho dù con chuột đó có làm bậy trên người ta, ta cũng chỉ có thể chấp nhận thôi." Nói đến đây, Từ Trụ lại ngáp một cái, chỉ vào kim thoa, cười gian, "Này, đây chính là kim thoa của Hoàng Hậu Nương Nương, ngươi muốn thì nhặt nó đi."

Thẩm Quân Nguyên lạnh mặt, "Con chuột này là của Dương Phi?"

Từ Trụ cười hê hê, "Ta không có nói gì đâu."

Thẩm Quân Nguyên siết chặt áo, nhỏ giọng, "Từ Tướng quân, ta muốn gặp Hoàng Thượng."

Từ Trụ nhướn mày, ha, cuối cùng cũng muốn gặp Hoàng Thượng? Gã nhớ lại Hoàng Thượng từng căn dặn, sau khi kim thoa rơi xuống, chỉ khi nào Thẩm Quân Nguyên tự cầu kiến, bằng không thì......

Từ Trụ thở phào.

----------------

Trong Cam Lộ Điện, Thái Tông Đế đang nghị chính cùng Lý Tĩnh, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trình Tri Tiết.

"Hoàng Thượng, như vậy là ta có thể đi đánh bọn chó Đột Quyết rồi!" Trình Tri Tiết làm ồn sau khi nghị chính kết thúc.

Thái Tông Đế cũng không cười hào sảng như bình thường, mà chỉ mỉm cười nhẹ, "Ừ, sau tháng tám thì chuẩn bị một chút đi."

Ngài quay sang Lý Tĩnh, "Đến khi đó, mang theo Đột Lợi, nếu chiến cục nguy cấp thì cứ dùng kế hoạch trước kia."

Sau đó ngài lại nói với Trưởng Tôn Vô Kỵ, "Chuyện của Lỗ Vương vẫn làm theo kế hoạch ban đầu. Về phần tin đồn thì để cho Trương Tam sắp xếp. Hắn hiểu cách làm chuyện này. Phải khiến cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết, Lỗ Vương bị người Đột Quyết ám sát!" sau đó dùng lại, trầm ngâm, "Thư từ của Lỗ Vương và Đột Quyết đừng hủy toàn bộ, giao cho Lý Tứ, bảo hắn dịch ra, có thể sẽ có ích cho chúng ta......"

Trưởng Tôn Vô Kỵ và Lý Tĩnh đều cung kính gật đầu.

Lúc này, Trình Tri Tiết lên tiếng, "Cái tên Lý Nguyên Xương này cũng thật giao xảo! Nếu không phải là vì gã muốn ra tay với Trung Sơn Vương Điện Hạ, chúng ta cũng không nắm được phần thắng......"

Trình Tri Tiết vừa nói xong, ánh mắt của Thái Tông Đế đã lạnh đi. Còn Trưởng Tôn Vô Kỵ và Lý Tĩnh chỉ nhìn nhau, rất ăn ý chọn im lặng.

Cam Lộ Điện rơi vào trong sự yên tĩnh quỷ dị.

Trình Tri Tiết nhìn bên này lại nhìn bên kia, xoa đầu nêu lên thắc mắc với Thái Tông Đế, "Hoàng Thượng, ta lại nói sai gì sao?"

Thái Tông Đế bình thản lên tiếng, "Sau này, đừng nhắc đến cái tên đó trước mặt Trẫm!"

Trình Tri Tiết ngẩn người, vội vàng gật đầu.

"Chuyện trong này không chỉ có bọn chúng làm ra." Thái Tông Đế lên tiếng. "Trái cầu trong hội đá cầu đó, một mình Lý Nguyên Xương không thể làm được, vẫn còn có kẻ khác, nhưng mọi việc đến đây là dừng!"

Trưởng Tôn Vô Kỵ suy nghĩ, thận trọng lên tiếng, "Nhưng mà Hoàng Thượng, nếu không điều tra, e rằng bọn chúng sẽ nghĩ cách làm hại Hoàng Thượng."

Thái Tông Đế lắc đầu, "Thời cơ chưa đến."

Trưởng Tôn Vô Kỵ im lặng, thời cơ chưa đến? Cũng phải......

Sau khi thảo luận chi tiết xong, Trưởng Tôn Vô Kỵ và Lý Tĩnh, Trình Tri Tiết đều cáo lui.

Khi rời đi, Lý Tĩnh liếc thấy vết máu trên tay Thái Tông Đế, thế là đi chậm lại, chờ Trưởng Tôn Vô Kỵ đã đi hết mới quay lại, cung kính gọi, "Hoàng Thượng......"

"Sao? Còn chuyện gì?" Thái Tông Đế đang đọc tấu chương chuẩn bị phê duyệt, nghe tiếng ngẩng đầu.

"Hay là, thần nói cho Trung Sơn Vương Điện Hạ một vài điều?" Lý Tĩnh nhỏ giọng hỏi.

Thái Tông Đế buông tấu chương, thở dài, "Ngươi cho rằng Càn Nhi là đứa trẻ ngang bướng không hiểu chuyện, thích làm bừa hay sao?"

Lý Tĩnh lắc đầu, "Trung Sơn Vương Điện Hạ thông minh, ngoan ngoãn, đương nhiên là không phải như thế!" ông dừng lại, sau đó thêm vào, "Nếu Trung Sơn Vương Điện Hạ là đứa trẻ như vậy, Hoàng Thượng cũng đã không yêu thương đến vậy......"

Thái Tông Đế khổ sở trong lòng, có những khi ngài hy vọng rằng Càn Nhi có thể bướng bỉnh hơn một chút, y càng ngoan ngoãn hiểu chuyện càng khiến ngài đau lòng......

"Càn Nhi biết......Trẫm dùng nó lam mồi nhử, làm quân cờ......" Thái Tông Đế khàn giọng đáp.

Người mà ngài toàn tâm toàn ý yêu thương chăm sóc, vậy mà không thể không dùng làm quân cờ......

"Nó biết, nhưng lại không nổi giận, dù cho ngày hôm qua nó suýt nữa đã mất mạng, nhưng lại vẫn nói sẽ tin tưởng Trẫm......tin rằng Trẫm sẽ sáng tạo ra một Đại Đường thịnh thế......"

Điều khiến ngài đau lòng nhất chính là khi y biết rõ bản thân chỉ là một quân cờ nhưng vẫn để cho ngài mặc sức sắp đặt, vẫn phối hợp với thế cờ của ngài, từng nước từng nước......tin tưởng ngài, an ủi ngài......

Lý Tĩnh chấn động, bất giác ngẩng đầu nhìn lên Thái Tông Đế, chỉ thấy được sự kiên quyết trong ánh mắt ngài.

"Trẫm, nhất định sẽ cho Càn Nhi nhìn thấy Đại Đường thịnh thế, để người đời sau lưu truyền Trinh Quan thịnh thế!"

----------------

Lập Chính Điện lúc này, Dương Phi đang phẫn nộ nhìn Trưởng Tôn Hoàng Hậu bỉnh lặng ngồi trên chủ vị.

"Hoàng Hậu, chẳng lẽ, người không định giải thích hay sao?"

"Dương muội muội, ta nên giải thích gì đây?"

"Trâm phượng trên đầu người!"

Trưởng Tôn Hoàng Hậu mỉm cười, "Dương muội muội, trâm phượng của ta thế nào?"

"Trâm phượng hiện giờ đang ở đâu?"

"À, ta cũng không biết nó đang ở đâu rồi?" Trưởng Tôn Hoàng Hậu nhíu mày, dường như rất khổ sở, sau đó lại quay sang Vi Phi đang lạnh nhạt ngồi đó, "Vi muội muội, muội nói, ta nên làm sao đây? Đây là trâm phượng mà chính tay Hoàng Thượng ban cho ta!"

Vi Phi nhìn Trưởng Tôn Hoàng Hậu tỏ ra âu sầu, ánh mắt thì đang kiềm chế nét cười, cũng bất giác mỉm cười, "Nương Nương đừng lo lắng, những thứ gì thất lạc rồi cũng sẽ quay về thôi, dù sao thì có những thức của mình, chính là của mình, cưỡng cầu không được."

Vi Phi nói xong lại nhìn sang Dương Phi và Âm Phi đầy hàm ý.

Dương Phi nghe vậy lạnh mặt, "Vi tỷ tỷ, tỷ nói vậy là có ý gì?!"

"Không có gì, chẳng qua là cảm thán mà thôi." Vi Phi bình thản nói.

"Tỷ..."

"Thôi được rồi. Đừng nói nữa." Âm Phi lúc này mới lên tiếng, tỏ ra khó xử, "Nương Nương đánh mất trâm phượng thì chúng ta cùng nhau tìm là được. Dương tỷ tỷ đừng tức giận nữa, Nương Nương cũng không cố ý, có phải không? Nương Nương, người cũng đừng trách phạt Dương tỷ tỷ, tỷ ấy chẳng qua là lo lắng mà thôi......"

Trưởng Tôn Hoàng Hậu mỉm cười, thần sắc rất bình thường, "Dương muội muội lo lắng cho ta, sao ta có thể trách phạt gì được. Vi muội muội nói đúng, thứ gì đánh mất rồi cũng sẽ trở lại thôi, đúng không?"

Lời vừa dứt, Lý Phúc đã cung kính mang theo một cái khay bước vào, quỳ xuống hành lễ xong thì dâng lên, nói, "Nô tài phụng lệnh Hoàng Thượng, mang trả lại cho Nương Nương trâm phượng, tội nhân tiền triều Dương Cảo dùng tên Thẩm Quân Nguyên câu kết với Đột Quyết, có ý đồ hãm hại Trung Sơn Vương Điện Hạ và Hoàng Hậu Nương Nương, hiện tội đồ đã nhận tội, giam vào Thiên lao! Xin Nương Nương yên tâm!"

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net