75. Bên người đến bạc đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm đó, ánh dương rực rỡ vô cùng tươi đẹp.

Thừa Càn mơ màng mở mắt ra, lập tức thấy được Lăn Lăn đang vui sướng nhảy qua nhảy lại ở nơi có ánh nắng rọi vào, cái đuôi vẫy vẫy, không khỏi phì cười.

Nhớ lại những ngày này khi đến thăm Lăn Lăn, chỉ cần nó thấy y liền lập tức nhào đến, ra sức níu chặt lấy áo y không chịu buông ra, liên tục kêu chít chít, đôi mắt tròn xoe đã trở lại màu đen long lanh nhìn y mãi.

Khi đó y liền mềm lòng, nghĩ lại vì Phụ Hoàng trúng độc, y một lòng lo lắng về an nguy của Phụ Hoàng và ổn định triều chính, không có thời gian đi thăm nó và Châu Nhi, cũng thầm cảm thấy áy náy. Vì vậy y bèn túm lấy Lăn Lăn nhẹ giọng dỗ dành. Vì vậy Lăn Lăn bèn ra sức chui vào trong vạt áo y.

Khi Cổ Thái y mặt mày hứng khởi chạy đến, Lăn Lăn đang lăn lộn vui vẻ bỗng nhiên cứng người.

Cổ Thái y cười ha ha tiến lên hành lễ với y, sau đó hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Lăn Lăn, cười hề hề lên tiếng, "Điện Hạ, Hoàng Thượng nói, phải bảo đảm trừ hết hoàn toàn độc tố trong người Lăn Lăn mới có thể để lại, cho nên xin Điện Hạ giao lại Lăn Lăn cho thần."

Lăn Lăn đang cứng người đột nhiên dúi đầu vào lòng y không chịu ra, y nhất thời không kịp phản ứng để cho nó chui vào, đang lúc ngẩn ra thì mới nhớ đến Cổ Thái y thích ăn thịt chuột, Lăn Lăn chắc không phải......đang sợ chứ?

Phụ Hoàng nói cái gì mà phải trừ hết độc tố?

Y nhíu mày, sau đó mới uyển chuyển từ chối, đảm bảo bản thân sẽ chịu trách nhiệm với Phụ Hoàng, Cổ Thái y mới đành thất vọng rời đi.

Sau đó, Lăn Lăn mới chịu chui ra, hai mắt long lanh nước mắt ôm ngón tay y, kêu chít chít liên thanh ......

Y đang nhìn Lăn Lăn nhảy nhót dưới ánh nắng, cánh tay gác lên thắt lưng bỗng nhiên siết chặt lại, hơi thở ấm nóng phả lên đỉnh đầu, giọng nói hơi khàn vang lên, "Càn Nhi......nghe nói gần đây Cổ Thái y đang tìm thịt chuột khắp nơi đó......"

Y nhíu mày, quay đầu liếc người đang đùa giỡn với vẻ mặt biếng nhác đằng suau một cái, "Phụ Hoàng, ngài còn giận dỗi gì với Lăn Lăn chứ?"

Người nọ nhướn mày, sau đó kéo y sang ôm chặt, cúi đầu, chóp mũi chạm nhau, khàn giọng đáp, "Càn Nhi, nếu con không quá chú ý đến con chuột đó như vậy, Phụ Hoàng sẽ không giận dỗi nó nữa."

Thừa Càn câm nín, Phụ Hoàng......đúng là rất thẳng thắn ......

Có điều...... vì mình quá chú ý Lăn Lăn nên cứ tìm nó gây khó dễ, Phụ Hoàng như vậy......cũng rất tốt.

Vậy nên y hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi người kia, đôi mắt cong cong, khóe miệng khẽ nhếch, "Phụ Hoàng, thật ra......con quan tâm đến rất nhiều thứ, ví dụ như..."

Lời chưa dứt đã bị khóa lại trong nụ hôn triền miên.

Thừa Càn nâng tay ôm chặt lấy cổ người đang đòi hỏi một cách bá đạo kia, chủ động ngẩng đầu, để đối phương có thể càng dễ dàng chiếm lấy hơi thở của mình.

Mãi đến khi không thể thở được nữa mới chậm rãi rời đi, nhưng rất nhanh lại quyến luyến đến gần.

Hai mắt Thừa Càn mơ màng, chăm chú nhìn nam nhân trưởng thành anh tuấn trước mắt, Phụ Hoàng của y, bất giác khẽ nói, "Phụ Hoàng......trong thiên hạ này chỉ có Phụ Hoàng......"

Thừa Càn chưa nói hết lời, nhưng chỉ tiếp tục nhìn thật sâu.

Đáp lại y là một nụ hôn triền miên dịu dàng.

Có những lời không cần phải nói, trong lòng đã sớm hiểu rõ.

Càng hôn, nhiệt độ bắt đầu tăng cao, bàn tay người nọ đã bắt đầu tiến vào trong vạt áo, chạm đến nơi nhạy cảm của Thừa Càn, vừa nhẹ nhàng cắn lên da thịt nơi cổ y, vừa khàn khàn thấp giọng hỏi, "Càn Nhi? Có thể không?"

Đêm qua ngài chưa từng buông Càn Nhi ra, đối với thiếu niên hiện đang nằm bên mình này, Càn Nhi của ngài, dù cảm nhận thế nào cũng không đủ.

Thừa Càn không đáp, chỉ ngoảnh đầu đi, để đối phương càng dễ dàng chạm vào cổ mình, hai tay siết chặt lấy tấm lưng nọ, không dằn được những tiếng ngân nga khe khẽ.

Thế là, ánh nắng phủ mặt đất, ánh xuân tràn ngập cả phòng.

Còn Lăn Lăn không biết đã chạy đi đâu mất rồi.

----------------

Khi Thừa Càn tỉnh lại lần nữa thì đã qua giờ ngọ.

Thừa Càn phát hiện bản thân đang gối đầu trên đùi Phụ Hoàng, tay Phụ Hoàng còn đang nhẹ nhàng vỗ về y, Thừa Càn hơi ngẩng đầu lên, thấy Phụ Hoàng của y đang chăm chú đọc tấu chương, hôm nay rõ ràng là ngày nghỉ, Phụ Hoàng thật ra cũng có thể nghỉ ngơi một chút......

Nhưng dường như sau khi mọi việc kết thúc, Phụ Hoàng lại càng để tâm đến chính sự hơn, hàng ngày đều phải bận rộn không ngừng, mà dù cho có bận đến thế nào, mỗi ngày Phụ Hoàng đều nhất định phải cùng y ngủ, một ngày hai bữa đều phải cùng ăn với y. Chỉ có điều, thời gian nghị triều hàng ngày quá sớm, có những khi y thức dậy trễ, Phụ Hoàng liền dứt khoát không dùng bữa, chờ khi y tỉnh lại biết được, lại tự mình đến Cam Lộ Điện cùng Phụ Hoàng dùng bữa......

Phụ Hoàng để tâm đến chính sự như vậy, hẳn là vì lời hứa với y nhỉ.

Thừa Càn nhìn chăm chú, khẽ mỉm cười, nụ cười dưới ánh nắng vô cùng thỏa mãn và hài hòa.

"Càn Nhi?" đặt một quyển tấu chương đã phê xong xuống, đang định lấy tiếp thì thấy nụ cười của Thừa Càn, Thái Tông Đế quay đầu, ôm lấy Thừa Càn đặt y ngồi trên chân mình, cúi đầu hỏi, "Càn Nhi khỏe không?"

Thừa Càn sửng sốt, sau đó đỏ bừng mặt, "Rất khỏe!" thấp giọng trả lời, trong lòng ảo não, đừng có lần nào cũng phải hỏi chuyện này chứ?!

Thái Tông Đế khẽ xoa lên má Thừa Càn, thấy khuôn mặt y tuy rằng không tròn lên được tí nào, nhưng sắc mặt cũng khá, trong lòng mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đêm qua ngài có hơi quá đáng, đến sáng nay lại còn ...... khụ khụ, có hơi điên cuồng.

Ấn Thừa Càn vào trong lòng mình, Thái Tông Đế thấp giọng hỏi, "Càn Nhi muốn ra ngoài không?"

Thừa Càn chớp mắt, "Phụ Hoàng không bận sao?" Thừa Càn chỉ vào một chồng tấu chương trên bàn, trong lòng nghi hoặc, từ khi mọi việc kết thúc, trừ khi Phụ Hoàng phải bàn việc tại Cam Lộ Điện không thể đến Khởi Huy Điện giám sát, thì dù y có đi đâu, Phụ Hoàng cũng phải theo sát. Đi Lập Chính Điện cũng vậy, nhưng lần nào Mẫu Hậu nhìn thấy y và Phụ Hoàng cùng xuất hiện, thần sắc đều có vẻ không tự nhiên, vậy nên y cũng chỉ có thể giảm bớt số lần đến Lập Chính Điện ......

Có điều......hành động của Phụ Hoàng có phần khoa trương quá mức, có thể nói là như hình với bóng, nhưng hình như trong cung và trong triều không ai dám nhắc đến, hơn nữa, quan trọng nhất là bản thân y đã mười sáu rồi, mà không hề có ai nhắc đến hôn sự của y?!

Hôn lễ của Trường Lạc và Dự Chương đã bắt đầu chuẩn bị rồi, sao chính mình lại như bị lãng quên vậy?

Hay là......Phụ Hoàng lại âm thầm làm gì rồi?

"Càn Nhi?" Thái Tông Đế chau mày, đứa nhỏ này lại đang ngẩn ra làm gì?

"Hả?" Thừa Càn định thần lại, sững ra một lát y mới cười ha ha ngốc nghếch, "Phụ Hoàng bận rộn, Càn Nhi đi theo Phụ Hoàng là được."

Thái Tông Đế lắc đầu, dịu giọng nói, "Hôm nay, Phụ Hoàng phải đi Cam Lộ Điện xử lý vài việc, con đến chỗ Mẫu Hậu xem thử có gì cần phải giúp đỡ hay không."

Thừa Càn nghi hoặc, "Phụ Hoàng, có chuyện gì sao?"

Thái Tông Đế cười bình thản, xoa mặt Thừa Càn, nhẹ giọng đáp, "Mẫu Hậu của con có việc cần nói, ta cũng không tiện đi theo, con đi là được rồi."

Thừa Càn gật đầu.

----------------

Ra khỏi Khởi Huy Điện, Thừa Càn nhìn nhìn sắc trời, do dự một lát, vẫn quyết định để Tiểu Ngân Tử đẩy mình đi Vũ Chính Điện trước.

Lúc này, Vũ Chính Điện khá yên tĩnh.

Tuy rằng không có tham dự sự kiện lần này, khi mọi việc vừa bắt đầu, Vũ Chính Điện đã bị vây chặt không cho phép ra vào, nhưng Hầu Quân Tập và Hạ Lan Sở Thạch mưu phản vẫn hại Vũ Chính Điện trở nên vắng vẻ.

Hoằng Văn Quán bị đóng cửa. Không ít quan viên từng gia nhập Hoằng Văn Quán bị điều tra.

Khi Thừa Càn tiến vào, Lý Thái đang ngồi trên ghế đá trong hậu viên mà ngẩn người.

"Thanh Tước......" Thừa Càn khẽ gọi.

Lý Thái thời gian này khá u ám, đã gầy đi không ít.

Lý Thái ngẩng đầu, nhìn sang Thừa Càn, nặn ra một nụ cười, "Ca ca......"

"Thanh Tước đang nghĩ gì mà xuất thần như vậy?" Thừa Càn nhẹ giọng hỏi.

"Không nghĩ gì cả." Lý Thái chậm chạp lắc đầu, sau đó cười ha ha, nụ cười chua chát, "Ca ca đến tiễn biệt sao?"

Tiễn biệt? Thừa Càn sửng sốt, rồi mới nghĩ đến tối qua Phụ Hoàng có nhắc đến đã hạ chỉ cho Lý Thái tháng ba năm sau phải đến đất phong ở Vận Châu. Còn Lý Khác cũng phải đến đất phong An Châu rồi.

"Thanh Tước, không phải tháng ba sang năm mới đi sao? Ca ca sao có thể đến tiễn đệ được?" Thừa Càn khẽ đáp.

"Không!" Lý Thái vẫn lắc đầu, "Đệ định qua tết sẽ đi."

Thừa Càn sững người, "Vì sao?"

Lý Thái cười châm biếm, "Đi sớm, cũng có thể sớm yên tâm mà?"

Thừa Càn nhíu mày, an tâm?

Lý Thái lại không nhìn Thừa Càn nữa, dời mắt đi nhìn lên trời cao, trời xanh mây trắng, rộng lớn bao la.

"Ca ca...... hôm qua đột nhiên nhớ đến thật nhiều chuyện ngày còn nhỏ ......" Lý Thái đột ngột lên tiếng, nhỏ giọng thì thầm, "Cho đệ chủy thủ mà Phụ Hoàng ban cho, bọn Lý Hữu và Lý Âm đẩy đệ xuống hồ, ca ca không màng bản thân nhảy xuống cứu đệ ...... còn rất nhiều rất nhiều......"

Thừa Càn im lặng.

Lý Thái thu lại ánh nhìn, quay sang Thừa Càn, cười tự châm chọc, "Thật ra ca ca vẫn luôn nhắc nhở đệ, tại bản thân đệ quên rồi ......, Quả nhiên, làm người thì không thể quá tham lam, phải không?"

Tâm trạng Thừa Càn thật phức tạp, nhìn ánh mắt đã tỉnh táo và nụ cười tự châm biếm của Lý Thái, nhớ đến kiếp trước Thanh Tước được Phụ Hoàng cưng chiều......, nếu như......, không phải y sống lại, từ bỏ ngôi vị Thái tử, Thanh Tước có lẽ sẽ không trở thành như thế này?

Nhưng mà...

Cũng như Phụ Hoàng đã nói, "bản chất con người là không thể thay đổi", dù là kiếp trước hay kiếp này, Thanh Tước cũng như vậy, đều đã từng vọng tưởng, nhưng may mắn chính là kiếp này Thanh Tước tựa như đã hiểu rồi.

"Ca ca......" Lý Thái bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Thừa Càn, tỏ vẻ nghiêm túc, "Ca ca từng hận đệ không?"

Thừa Càn sửng sốt, sau đó mỉm cười , "Ca ca tại sao phải hận đệ?" đẩy xe lăn tiến lên, xoa đầu Lý Thái, y cười khẽ đáp, "Thanh Tước, vài ngày nữa chúng ta cùng Trĩ Nô, và cả Huyền Lân, cùng đi Xuân Phong Lâu uống rượu đi."

Lý Thái nhìn Thừa Càn đăm đăm, chậm rãi gật đầu, cười, "Được."

Rời Vũ Chính Điện, Thừa Càn hướng về Lập Chính Điện, trên đường đi ngang qua Trí Trúc Điện, thấy nó còn vắng vẻ hơn cả Vũ Chính Điện, Thừa Càn nghĩ nghĩ, ra hiệu cho Tiểu Ngân Tử đẩy mình vào Trí Trúc Điện.

Trong Trí Trúc Điện, Lý Khác mặc áo vải thô trắng, quỳ sau bàn, đang chăm chú viết gì đó.

Trong điện chỉ có một tiểu thái giám hầu hạ Lý Khác. Thấy Thừa Càn, tiểu thái giám định tiến lên hành lễ, bị Thừa Càn phẩy tay ngăn lại.

Ra hiệu cho tiểu thái giám lùi xuống, Thừa Càn cũng cho Tiểu Ngân Tử và Tiểu Kim Tử lui, tự mình đẩy xe lăn đến gần.

Nhìn lại thứ mà Lý Khác đang tập trung toàn lực để chép, thì ra là kinh Phật sao?

Nhìn lại thức ăn đã lạnh ở bên cạnh, Thừa Càn yên lặng một lát, mới nhẹ giọng gọi, "Huyền Lân......"

Lý Khác nghe tiếng ngẩng đầu, thấy là Thừa Càn, cũng hơi sững người, sau đó cười ôn hòa, "Ca ca sao lại đến?"

Thừa Càn lặng yên nhìn Lý Khác thật lâu, rõ ràng không muốn cười, nhưng lại cố nặn ra một nụ cười giả tạo, sau đó mới cười khổ đáp, "Ta vẫn luôn muốn đến, nhưng lại không dám đến. Hiện giờ thấy đệ cười như vậy, ta cảm thấy đúng là không nên đến."

Lý Khác sửng sốt, sau đó ngừng cười, thần sắc lạnh nhạt.

"Huyền Lân......Đệ muốn hận, thì cứ hận." Thừa Càn khẽ nói, "Như vậy......đệ hẳn sẽ dễ chịu hơn một chút."

"Không liên quan đến ca ca." Lý Khác khó khăn đáp, đè giọng thật thấp, "Không liên quan đến ai khác cả."

Mẫu Phi chết rồi, Văn Đào chết rồi, thế gian này chỉ còn lại mình y, vốn dĩ những việc này đều không liên quan đến ai cả, không phải sao?

Thừa Càn mở miệng, muốn nói gì đó, sau cùng vẫn là thấp giọng nói, "Huyền Lân, đừng tự hành hạ bản thân......"

Lý Khác khẽ gật đầu, sắc mặt vẫn lạnh nhạt, "Đệ sẽ tự chăm sóc bản thân."

Thừa Càn lúc này mới đẩy xe lăn, chậm rãi quay lưng đi.

Chờ Thừa Càn đi rồi, Lý Khác cúi đầu, khi đang định viết tiếp thì bút lông lại bị một bàn tay nắm lấy.

Lý Khác ngẩng đầu, thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ đang chau mày, mặt không biểu cảm nhìn mình, mới cười ôn hòa, "Thái phó, ngài giữ bút, học sinh làm sao viết được?"

"Huyền Lân......đừng đối xử với bản thân như vậy......"

"Ta không sao." Lý Khác lạnh nhạt đáp, dứt khoát buông tay, cầm lấy một cây bút khác, cúi đầu viết tiếp, không nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ thêm nữa.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn Lý Khác gầy yếu như vậy, lát sau mới tựa như đã hạ quyết định, quay người rời đi.

----------------

Khi Thừa Càn đến Lập Chính Điện, Trưởng Tôn Hoàng Hậu đang nghe cung nữ thái giám báo cáo việc chuẩn bị danh sách lễ vật.

Thấy Thừa Càn đến, Trưởng Tôn Hoàng Hậu phất tay cho cung nữ thái giám lui, sau mới dịu dàng cười với Thừa Càn, "Phụ Hoàng con phái Lý Phúc đến thông báo cho ta, nói con sắp đến rồi, sao giờ này mới đến nơi?"

"Con đi thăm Thanh Tước và Huyền Lân, rồi mới đến đây." Thừa Càn cười đáp, lại nhìn danh sách thật dài trên bàn, không khỏi cười hỏi, "Mẫu Hậu, Trường Lạc và Dự Chương đâu rồi? Đây là chung thân đại sự của hai người, sao không thấy đến giúp đỡ?"

"Con đúng thật là không hiểu quy tắc, làm gì có con gái nhà ai tự đi lo liệu hôn sự của mình nào?" Trưởng Tôn Hoàng Hậu giận mắng.

Thừa Càn thè lưỡi, đúng là y quên mất chuyện này.

Có điều......không nhìn thấy cả hai người cũng đáng tò mò, "Mẫu Hậu, vậy thì cả hai đi đâu rồi?"

"Dẫn theo Cao Dương và Hủy Tử đến miếu lễ rồi." Trưởng Tôn Hoàng Hậu cười cười, lại thần bí nói tiếp, "Nghe nói, Phụ Hoàng con phái Trưởng Tôn Xung và Lý Nghiệp Hủ đi theo hộ vệ......"

Thừa Càn giật giật khóe miệng, vị Phụ Hoàng này của y làm nhạc phụ sao lịa rộng rãi thế?!

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, Mẫu Hậu bảo con đến là vì có việc cần nió với con." Trưởng Tôn Hoàng Hậu nhẹ giọng tiếp.

Thừa Càn nhìn lên Trưởng Tôn Hoàng Hậu, hỏi, "Mẫu Hậu định nói với con, người định đi sao?"

Trưởng Tôn Hoàng Hậu sửng sốt, sau đó nhíu mày, "Phụ Hoàng con nói sao?"

Thừa Càn chậm rãi lắc đầu, "Không phải, Phụ Hoàng không nói, con tự đoán."

Trên đường đến Lập Chính Điện, y cũng hiểu ra được, nếu Phụ Hoàng nói rằng không tiện có mặt, lại là việc quan trọng của Mẫu Hậu, chẳng qua chính là việc của Thẩm Quân Nguyên.

Vậy thì......cũng có nghĩa là Mẫu Hậu định rời khỏi rồi?

"Càn Nhi......" Trưởng Tôn Hoàng Hậu nâng tay xoa đầu Thừa Càn, dịu dàng nói, "Mẫu Hậu vẫn dùng danh nghĩa dưỡng bệnh rời Trường An, chắc là sẽ ở lại Dương Châu vài năm, chờ Cao Dương và Hủy Tử lớn rồi, Mẫu Hậu sẽ đi đại mạc......"

Thừa Càn hơi sững người, "Mẫu Hậu, người định dẫn theo Cao Dương và Hủy Tử sao?"

"Ừ. Bọn nó còn nhỏ quá, để lại trong cung Mẫu Hậu cũng không yên tâm." Trưởng Tôn Hoàng Hậu mỉm cười đáp.

Thừa Càn khẽ gật đầu.

Thầm nghĩ, như vậy cũng tốt, như vậy thì, Cao DươngHủy Tử ở bên Mẫu Hậu nhất định sẽ được chăm sóc tốt.

----------------

Mùng một tết, Trường An rất lạnh, tuyết bay trắng trời.

Thừa Càn cuộn mình trong lòng Thái Tông Đế, nhìn hoa tuyết bay múa ngoài trời. Nhớ đến Tuyết Yến năm xưa......

Tuyết Yến năm nay vẫn rất náo nhiệt, nhưng nghĩ đến sang năm, không có Mẫu Hậu, không có Thanh Tước, không có Huyền Lân, không có cả Cao Dương và Hủy Tử, Thừa Càn lại thấy trống trải.

"Sao vậy?" kéo thảm lên cao, dùng tay bao lấy tay Thừa Càn, Thái Tông Đế thấp giọng hỏi.

Thừa Càn ngẩng đầu, khẽ cười đáp, "Không sao, con chỉ đang nghĩ đén sang năm có lẽ không được náo nhiệt như hôm qua."

Thái Tông Đế cười bình thản, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, "Bốn năm không có con, tuy rằng trong cung náo nhiệt, nhưng đối với Phụ Hoàng, náo nhiệt như vậy còn đau khổ hơn một mình ở trong Cam Lộ Điện vẽ con."

Thừa Càn sửng sốt, bốn năm đó tuy rằng y rất nhớ Phụ Hoàng, nhưng có lẽ bản thân còn chưa hểu rõ trái tim mình, khi đến tết dù chỉ có ba người nhưng nhìn thấy cái náo nhiệt trong dân gian, y vẫn thấy ám cúng. Nhưng hiện giờ nghĩ lại, Phụ Hoàng trong lòng nhớ thương y thật sự là vất vả hơn y nhiều ......

"Càn Nhi......chờ tuyết ngừng rơi, Phụ Hoàng cùng con xuất cung chơi, được không?" Thái Tông Đế dịu giọng hỏi, nhẹ nhàng hôn lên trán Thừa Càn.

Thừa Càn mỉm cười, đôi mắt cong cong, "Được."

Dựa đầu vào lòng Thái Tông Đế, Thừa Càn nghĩ, chỉ cần ở bên Phụ Hoàng, cứ như vậy qua từng ngày, dần dần già đi, vậy thì thật ra có náo nhiệt hay không cũng không quan trọng nữa.

Có thể cùng người nắm tay một đời, bên người đến bạc đầu, thì đời này đã viên mãn.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net