1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi học cuối cùng vào ngày thứ sáu luôn khiến người ta có chút bồn chồn, trong phòng học tràn ngập bầu không khí lơ đãng, Aoki chống cằm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu nghĩ, trời sắp mưa rồi.

Vào những ngày mưa, thời tiết như vậy rất thích hợp để tắm qua sau khi về nhà rồi bật điều hòa, vừa lắng nghe tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ vừa đọc cuốn sách mình yêu thích

Vừa quay đầu lại, trong tầm mắt là một thanh niên đang ngồi thẳng, tóc tai gọn gàng, đang ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, thỉnh thoảng lại cúi xuống ghi ghi chép chép, giống như đang nghiêm túc nghe giảng.

Aoki cũng làm theo như vậy, thầy giáo viết tên một cuốn sách lên trên bảng đen, "Jane Eyre".

"Đây là bài đọc của tuần này, các em hãy nộp những suy nghĩ của mình về cuốn sách này vào thứ hai tuần sau."

Trong tưởng tượng của cậu, "cuốn sách yêu thích" là một cuốn truyện tranh, không phải một tác phẩm dài như vậy, Aoki suy sụp cúi đầu, tức giận nói thầm, "Đọc một mình thì chán lắm..."

Tiếng chuông tan học cuối cùng cũng vang lên trong lúc mọi người còn đang mải thảo luận, Aoki quay sang phía Aida, "Akkun, mày đến hiệu sách với tao nha."

"Xin lỗi mày." Bình thường Aida vẫn luôn coi mọi việc như không có gì, nhưng bây giờ nhìn anh có vẻ như đang rất hối lỗi, "Hôm nay nhà tao có khách nên tao phải về sớm."

"Tao về trước đây."

Được rồi, Aoki thở dài, bắt đầu chậm rãi cất sách vở. Trong lớp học rất ồn, nhưng cậu vẫn nghe thấy có người nói lớn, "Ida, có đi đánh bóng chuyền không?"

Ida.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng sau khi gặp phải một số rắc rối với người này, Aoki bỗng nhiên lại thấy mình giống như một chiếc rada, luôn nhạy cảm với bất cứ thứ gì liên quan đến Ida.

Aoki dừng tay, tiếp tục lắng nghe.

Thanh niên vừa bị gọi tên đang nghiêng đầu nhìn về phía người nói, Aoki có thể thấy được sườn mặt thanh tú của anh, sau đó là một nụ cười ngượng ngùng, cũng không kém dịu dàng, "Xin lỗi, mình có việc rồi."

Có vẻ mọi người đều rất bận vào ngày thứ sáu này.

Aoki lại tiếp tục cất đồ, nhét cuốn sách giáo khoa ngay ngắn vào cặp sách, cất cây bút vào túi bút rồi đóng lại, cục tẩy... cục tẩy đâu mất rồi?

Cúi đầu tìm kỹ trên mặt bàn, không thấy gì hết, Aoki đành phải ngồi xuống tìm trong ngăn bàn và dưới mặt đất.

"Lạ thật... Nó phải ở gần đây chứ nhỉ?"

Không tìm được gì, Aoki đứng thẳng dậy, sau đó cậu vô tình đối mặt với Ida, Ida hơi nhíu mày, giống như muốn nói gì đó.

Theo bản năng lùi về phía sau vài bước, Aoki ngạc nhiên hỏi, "Làm sao vậy?"

"Mình muốn nói, cậu đang tìm cái này đúng không?"

Cục tẩy của cậu đang nằm trên tay Ida, Aoki nhanh nhẹn cầm lấy, vừa định nói cảm ơn thì lại nhớ tới tình huống tương tự trước đây.

Lần trước là cục tẩy, lần này cũng là cục tẩy, cũng may lần này cục tẩy của cậu không có trái tim đỏ, cũng không có viết tên Ida.

Nhưng không biết tạo sao Aoki vẫn cảm thấy mặt mình hơi nóng, ngập ngừng nói, "Cảm ơn..."

Ida hình như cũng hơi do dự, Aoki không biết tại sao anh lại chần chừ, trong lúc cậu đang lơ đãng thì anh đột nhiên lên tiếng, "Có phải cậu định đến hiệu sách không?"

"Ừ." Aoki gật đầu theo bản năng, "Đúng vậy."

"Mình cũng đang không có việc gì làm." Ida dừng một chút, "À, ý mình là mình cũng định đến đó."

Nhưng cậu vừa từ chối đi đánh bóng chuyền vì có việc cơ mà? Aoki thắc mắc nhìn Ida, "Sao cậu không đi chơi bóng chuyền?"

"Mình không muốn." Lý do đơn giản chỉ có ba chữ.

Lạ thật.

Nhưng hai người đi cùng nhau vẫn tốt hơn đi một mình, hơn nữa Aoki còn là người sợ cô đơn, vậy nên đây là một trong những lần hiếm hoi họ đi cùng nhau.

Nhưng còn chưa kịp bước ra khỏi cổng trường, bầu trời âm u cuối cùng cũng đổ mưa, Aoki còn đang do dự không biết phải làm gì, Ida đã lấy ra một chiếc ô gấp từ trong cặp, "Lần trước cậu cho mình đi nhờ, lần này đến lượt mình."

"Ồ... Cảm ơn." Aoki nói.

Mặc dù cậu cũng không nhớ "lần trước" mà Ida nói là lần nào.

Chiếc ô nhỏ này khiến cho bọn họ phải xích lại gần nhau, tuy rằng mưa không to lắm, nhưng âm thanh nước mưa lộp bộp rơi trên mặt ô cũng không hề nhỏ. Hai người im lặng đi dưới một tán ô, Aoki đi sát bên cạnh Ida, lúc này mới phát hiện ra trên người anh có một hương thơm rất dễ chịu.

Cậu còn đang mải suy nghĩ vẩn vơ, Ida bỗng nhiên hỏi, "Trước đây cậu đã đọc "Jane Eyre" chưa?"

"Chưa." Aoki lắc đầu, tuy rằng cậu muốn kết thúc cuộc trò chuyện này, nhưng trả lời như vậy có hơi ngắn gọn, nên lại nói thêm, "Cậu thì sao?"

"Mình mới xem phim chuyển thể một lần." Ida nói, "Nhưng mình chưa đọc sách."

"Chuyện tình ấy à, đọc buồn ngủ lắm."

"Không đâu." Ida nhẹ nhàng cười nói, "Cũng không hẳn là nhàm chán."

Aoki vốn là một người không am hiểu về văn học và thường gặp khó khăn với các bài đọc, vậy nên bây giờ Ida chẳng khác nào cứu tinh của cậu, cậu phấn khích nắm lấy tay anh, "Thật không?"

"Cậu có thể kể tóm tắt lại cho mình không?"

Tay bị nắm lấy, trên khuôn mặt trắng trẻo của Ida bỗng nhiên ửng đỏ, "Được."

Trong tiếng mưa, giọng nói của Ida có vẻ hơi nhạt nhòa, vậy nên sau khi đi hết quãng đường, điều Aoki ấn tượng nhất là mùi hương trên người anh, cùng với giọng nói trầm thấp, cũng không kém phần dịu dàng.

Lạ thật, về chuyện tình của Jane và Rochester, cậu chỉ nhớ được cái tên mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net