1. hoa trong hoạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

phần đầu: hoa trong ngàn bức hoạ


1.

Trong mộng của Donghyuck vẫn luôn chất chứa vô vàn điều, hội hoạ, màu sắc, hoàng hôn, mùa thu và cả Mark Lee. Lần đầu tiên Lee Donghyuck gặp người nọ là ở lớp vẽ đông đúc trong trường đại học. Khi ấy, cậu đếm rất rõ, cậu ngồi cách anh tận ba người, nhưng người nọ so với những bạn học xung quanh vẫn luôn toả ra loại khí chất không ai có thể địch nổi.

Kì đầu tiên ở đại học, Lee Donghyuck cùng một vài bạn học khác được giáo sư tuyên dương, những bạn học ưu tú sẽ được trưng bày tác phẩm ở đài danh vọng của trường. Vào một buổi chiều gió nhẹ, Donghyuck đứng ở đài danh vọng cùng giáo sư mỹ thuật, ngắm nhìn những bức tranh mới được trưng bày cách đây không lâu. Ở vị trí trung tâm là bức hoạ của cậu, còn ở ngay bên cạnh chính là bức vẽ ảm đạm của Mark.

Donghyuck đưa mắt nhìn bức tranh của người nọ, trong tranh có một đồi tuyết, một cây khô trụi lá, một vầng trăng và hai đám mây. Bức hoạ ấy không chỉ có bố cục đơn giản mà cách phối màu cũng không đặc sắc. Lee Donghyuck lần đầu tiên được ngắm tranh do Mark Lee vẽ, lại chẳng đề cao khả năng hội hoạ của người nọ, nhưng rồi chính cậu cũng nhận ra, giáo sư đứng ở bên cạnh vẫn luôn đánh giá cao những bức vẽ của anh.

"Thầy ơi, em có điều thắc mắc ạ. Tại sao bức tranh này được trưng bày ở đây, dù cho nó rất đơn giản ạ?"

"Lee Donghyuck, nghe thầy nói nhé. Em nhìn vào nó, và thấu hiểu nó đủ sâu là em sẽ nhận ra mà thôi. Dù cho tiết trời hiện tại vô cùng nóng bức, nhưng em vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh lẽo buốt giá mà đêm đông trong bức tranh mang lại."

"Mark Lee là sinh viên lớn tuổi hơn em, nhưng vẫn luôn theo học thầy từ hồi còn là tân sinh viên, thầy nhận ra bạn học Mark rất thích tông màu lạnh, thích vẽ bầu trời đêm đông, hay cả những kẻ cô độc bước trong khuya."

Khi ấy, Lee Donghyuck không thật sự hiểu được nét tài ba trong khả năng hội hoạ của Mark Lee mà giáo sư mỹ thuật muốn truyền tải là những gì. Nhưng rồi sau này, Lee Donghyuck mới hiểu được, nét tài hoa của Mark không hiện hữu ở nét vẽ, mà nó được thể hiện qua cách anh nhìn nhận bối cảnh và sự việc xung quanh.

Khoảng thời gian còn học cao trung, Donghyuck đã sớm nhận ra đam mê của mình đối với tranh vẽ và sắc màu, cậu tham gia vô vàn những cuộc thi từ trong trường cho tới ngoài thành phố. Trong khi bản thân Lee Donghyuck đang phải đối mặt với sự thật nghiệt ngã rằng gia cảnh của cậu hoàn toàn không thể giúp cậu bước chân vào đại học mỹ thuật mà cậu hằng mơ ước, thì đột nhiên tin vui đã đến tai, Donghyuck được nhận học bổng toàn phần, được tuyển thẳng vào trường đại học mỹ thuật vì đạt giải cao trong một cuộc thi vẽ cấp thành phố.

Giấc mộng đại học cứ như vậy tiến tới bên cậu, rồi lại dần lụi tàn, học bổng toàn phần nhưng cũng chẳng thể lo được trọn vẹn gia cảnh khó khăn của Donghyuck. Ngược lại với sự sụp đổ, Lee Donghyuck còn ước vọng nhiều hơn thế, muốn bay cao bay xa cùng đam mê vẽ tranh của mình. Thậm chí, cậu còn muốn tiến tới muôn ngàn thiên đường cùng với màu sắc thơ mộng, chính vậy, Donghyuck muốn ra nước ngoài học hỏi, muốn được nhiều học bổng hơn nữa.

Để chắp vá cho đôi cánh ước vọng, Lee Donghyuck khai thác triệt để tài nghệ của bản thân, vẽ tranh để bán, đi dạy thêm vẽ ngoài giờ học. Nắm bắt được mong muốn của một người hoạ sĩ về mẫu vẽ, Donghyuck thậm chí còn đi làm thêm mẫu vẽ cho những hoạ sĩ vẽ chân dung. Cuộc sống của Donghyuck cứ như vậy trôi qua, trọn vẹn với ước mơ lớn lao của bản thân.

Nhưng trong mộng của Lee Donghyuck không chỉ có hội hoạ, mà còn có cả một người khác hàng ngày cũng cặm cụi vẽ tranh tên Mark Lee. Người nọ thậm chí còn khó với tới hơn những ước mơ của cậu gấp vạn lần, vậy mà chỉ trong một đêm, mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn. Để rồi Donghyuck có thể chạm vào người nọ như thể đang vẽ lên một tầng màu hồng cho chuyện tình cảm của chính bản thân.


2.

Trong phòng vẽ tranh đông đúc sinh viên theo học, Mark Lee hoàn toàn hiểu rằng bản thân so với những sinh viên còn lại không hề giống nhau. Người ta đều có đam mê vẽ tranh, có năng khiếu hội hoạ mới đến đây theo học, anh thì ngược lại với họ. Gia đình của Mark có truyền thống về mỹ thuật, sở hữu một phòng tranh nổi tiếng ở Seoul, là nơi mà vô vàn những hoạ sĩ có tiếng đều rất tin tưởng gửi gắm tác phẩm. Mark Lee ghét vẽ tranh, thích viết lách, viết văn hay viết nhạc đều thích cả, miễn là được viết, nhưng lại buộc phải nối nghiệp gia đình.

Đối với chuyện vẽ vời, Mark Lee là được rèn giũa từ khi còn rất nhỏ mới có thể tạm coi là biết vẽ, khi vẽ sẽ là kiểu vẽ dập khuôn nhất. Càng trưởng thành, hội hoạ trong tâm Mark càng trở nên nhạt nhoà, vẽ tranh đối với anh chỉ đơn giản là áp dụng lý thuyết vào bài tập thực hành.

Tựa như trong đêm khuya thanh vắng bỗng xuất hiện một vì sao băng, con đường hội hoạ đầy u tối của Mark Lee cũng đã được một vầng thái dương soi rọi như thế. Khi ấy, Mark hậm hực chạy khỏi nhà đến phòng vẽ tranh của trường chỉ vì lời cha trách mắng "Mày tự nhìn tranh mày vẽ xem, nhạt nhẽo, ảm đạm, tối tăm và một màu. Mày không thể tìm kiếm chủ đề khác được à? Tại sao hoạ sĩ như tôi lại có thằng con này cơ chứ?".

Ở trong phòng tranh, Mark thẫn thờ ngồi một chỗ, tìm cho mình một nguồn cảm hứng thực thụ có thể cứu chính bản thân anh ra khỏi hố đen tăm tối này. Nhưng sự việc không đi được đến đâu, Mark Lee càng ngồi lâu chỉ càng cảm thấy bế tắc. Chạy một mạch lên sân thượng, Mark chỉ muốn đón lấy một làn gió khuya, muốn nhờ thiên nhiên xóa tan nỗi bí bách mà anh vẫn luôn chẳng thể gọi tên. Đột nhiên bên tai Mark vang lên âm thanh ngân nga, anh đưa mắt nhìn sang, phát hiện có một cậu trai đang ngồi vẽ tranh ngay giữa đêm, trên tay còn cầm điếu thuốc dần tàn.

"Này, sao lại hút thuốc trong trường?" Mark Lee tiến đến gần cậu trai, cộc cằn trách móc.

"Mặc dù phòng vẽ có quy định cấm hút thuốc, nhưng trên sân thượng thì không cấm đâu anh trai. Vẽ tranh cũng cực nhọc phết, hút thuốc cho giải toả tâm trạng ấy mà." Đối phương vừa nói hết câu, liền đưa điếu thuốc lên rít một hơi. Ngay khi làn khói trong miệng cậu vừa tản ra, đã nghe thấy tiếng Mark chửi rủa "Mẹ nó chứ, thế mà bao lâu nay ông cứ phải nhịn."

"Ha ha, ông anh cứ cộc cằn để làm gì? Đây thuốc đây, hút thoải mái."

Mark Lee nhận điếu thuốc của đối phương, cũng nhờ vậy mà anh nhận ra cậu ấy chính là Lee Donghyuck. Mẫu vẽ tranh vô cùng nổi tiếng trên diễn đàn trường, một người hết lòng vì nghệ thuật, biết vẽ tranh còn biết làm mẫu cho hoạ sĩ khác vẽ. Mark vẫn luôn âm thầm ngắm tranh do Donghyuck vẽ, rồi lại cảm thán tài năng của cậu trong thâm tâm, cậu ấy là kiểu người không giống anh nhất, là kiểu người yêu hội hoạ bằng cả trái tim.

Nếu như Lee Donghyuck vẫn luôn gửi tư tình vào trong tranh, thì Mark chỉ để lại trong những bức hoạ của mình hai chữ nghĩa vụ. Anh đưa mắt nhìn đối phương vẫn đang chăm chú vẽ trăng vẽ sao, rồi chính mắt của anh cũng sáng lên như những vì sao ấy. Trong đầu Mark chợt hiện lên một dòng suy nghĩ, nếu như Lee Donghyuck làm mẫu vẽ cho anh, có lẽ anh sẽ giống như cậu, sẽ yêu hội hoạ một cách thiết tha.

"Em tên là Lee Donghyuck đúng không?"

"Sao anh biết em?" Tay cầm cọ vẽ của Donghyuck bỗng khựng lại, sao Mark Lee lại có thể biết được tên của cậu, từ lần đầu tiên cậu biết đến người nọ, anh chưa từng đưa mắt nhìn cậu lấy một lần.

Lần gặp gỡ này, chính là lần đầu tiên.

"Thật ra em khá nổi tiếng trên diễn đàn trường."

"À, đúng rồi, em là Donghyuck, vừa làm hoạ sĩ, vừa làm mẫu vẽ, vừa làm thầy dạy vẽ cho trẻ em."

Sau khi nghe cậu nói xong, Mark Lee lại trầm ngâm không lên tiếng, anh nhìn tranh cậu vẽ, rồi lại rít một hơi thuốc, vừa suy nghĩ vừa nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Chỉ khi Donghyuck vẽ trọn vẹn vầng trăng sáng trên bức tranh, Mark mới lên tiếng "Em còn trống lịch không?"

"Dạ? Lịch gì cơ ạ?"

"Anh muốn thuê em làm mẫu vẽ."

Lời đề nghị của người nọ, khiến cả cơ thể của Donghyuck đều trở nên run rẩy, nhưng tay cầm cọ vẽ vẫn luôn cố gượng tô màu, biểu hiện càng điềm đạm hơn để đáp lời anh "Chuyện nhỏ, em hiện tại vẫn trống lịch."

Lee Donghyuck vừa nói dứt lời, không gian một lần nữa lại trở nên yên ắng, Mark Lee nhìn đối phương hút thuốc, rồi nhìn đôi tay cậu vẫn chậm rãi tô màu cho bức tranh cảnh khuya. Anh do dự một hồi, rồi lại tiếp tục nói "Thế còn mẫu khoả thân, em có làm không?"

Tâm trí của Donghyuck như bị câu nói của Mark tấn công thật tàn bạo, tay cầm cọ vẽ của cậu ngay lập tức cứng đờ. Mark Lee không biết cậu nghĩ gì, chỉ nhìn thấy cậu đờ đẫn một hồi, rồi lắc đầu mấy cái, trong lòng anh vẫn luôn cho rằng đối phương sẽ trực tiếp nói lời từ chối, nhưng cũng chính anh đã nghe được lời hồi đáp của cậu "Được, nếu anh yêu cầu thì em sẽ làm. Nhưng thù lao em sẽ lấy gấp năm lần."

Ba chữ gấp năm lần không phải chuyện gì quá khó khăn đối với Mark Lee, Donghyuck hoàn toàn hiểu chuyện đó. Cậu trả lời như vậy, vốn là muốn anh suy nghĩ, nếu như anh chỉ đùa cợt chắc chắn sẽ không vì cậu mà bỏ ra số tiền lớn như thế. Còn nếu anh thật lòng muốn mời Donghyuck đến làm mẫu khoả thân để vẽ, số tiền đó dù lớn, cũng chẳng nhằm nhò gì đối với anh.

"Anh đồng ý, em yêu cầu bao nhiêu cũng được."


3.

Sau đó, Lee Donghyuck thật sự đến nhà Mark Lee để làm mẫu vẽ cho anh, nghe theo lời anh sắp xếp, ngồi theo tư thế mà anh mong muốn. Chỉ có điều, người nọ không yêu cầu cậu làm mẫu khoả thân như những gì anh đã từng nói. Mark để Donghyuck ngồi trên ghế, quay người sang một hướng, chân dài duỗi thẳng, trên tay ôm một bó hoa tulip hồng, quần áo mặc trên người vẫn là quần áo mà cậu mặc đến, không bị thay bỏ, cũng không bị cởi ra.

Cả quá trình vẽ, Donghyuck không cử động, tay vẫn nâng niu bó hoa tulip mà anh đưa, mắt nhìn chằm chằm vào quyển lịch treo ở trên tường.

Lần gặp gỡ thứ hai của họ, chính là vào một chiều thu ngày 24 tháng 9.

Sau nửa giờ đồng hồ, Lee Donghyuck vẫn không biết được Mark Lee đã vẽ đến đâu, cũng không dám đưa mắt nhìn dáng hình người nọ trong quá trình vẽ, cậu hoàn toàn không dám cử động, chỉ có thể ngồi yên chờ anh vẽ xong.

"Người ta cứ yêu cầu vẽ khoả thân là em sẽ đồng ý à?" Mark Lee cảm thấy dường như cậu đang hơi căng thẳng, nhanh chóng bắt chuyện.

"Không, anh yêu cầu em mới đồng ý thôi." Lee Donghyuck nửa đùa nửa thật trả lời người nọ, chỉ mong anh nghe nhiều nhưng sẽ hiểu ít.

Bức tranh được hoàn thiện ngay trong hôm ấy, nhưng Lee Donghyuck không được xem, Mark Lee cũng không đả động tới chuyện sẽ cho cậu chiêm ngưỡng bức tranh do mình vẽ, anh chỉ chuyển khoản cho cậu tiền thù lao, rồi ngỏ lời đưa cậu về nhà. Donghyuck cứ như vậy, trở thành mẫu vẽ cho riêng mình Mark, bằng cách âm thầm từ chối toàn bộ lời mời làm mẫu vẽ cho những họa sĩ khác.


4.

Lần thứ năm gặp gỡ của bọn họ, chính là ngày đầu tiên của tháng mười.

Lee Donghyuck đếm được bốn buổi đến nhà Mark Lee làm mẫu vẽ, nhưng chưa một lần anh yêu cầu cậu làm mẫu khoả thân. Chỉ có điều lần nào cũng như lần nào, Mark sẽ yêu cầu cậu ngồi một dáng quay mặt đi, Donghyuck vô tình cảm nhận được bản thân vì chuyện này mà có chút phiền muộn.

"Hôm nay, em đổi dáng được không, em muốn ngồi thẳng."

Mark Lee sau khi nghe hết yêu cầu của Donghyuck, trong lòng vẫn còn do dự, sau một hồi suy tính, anh mới gật đầu đồng ý, quyết định để người nọ ngồi thẳng với mình, tay vẫn ôm một bó tulip màu hồng, còn mắt thì đối mắt.


5.

Khi Seoul đón đợt tuyết đầu mùa, Lee Donghyuck đã đếm được tới lần gặp gỡ thứ mười tám của bọn họ.

Trời Seoul trở đông, buổi tối Donghyuck ra đường luôn phải chịu đựng cái rét buốt của thời tiết, nhưng chỉ cần được Mark Lee đón vào nhà, cơn giá rét ban nãy còn bám riết lấy cậu sớm đã biết mất chẳng còn chút dấu vết.

Từ khi đổi dáng ngồi thẳng, Lee Donghyuck vẫn luôn được ngắm nhìn dáng vẻ của Mark Lee mỗi khi vẽ cậu, cũng biết được loài hoa mà anh thích chính là tulip, còn cậu cũng đã kể cho Mark nghe chuyện mình rất thích hoa hướng dương.

Cũng từ ngày hôm ấy, tới lần thứ mười chín bọn họ gặp nhau, khi Donghyuck đến làm mẫu cho Mark Lee vẽ, bó hoa mà cậu ôm chính là một bó hướng dương. Dù cho Seoul đã vào đông, tuyết đã rơi, nhưng Mark vẫn đem đến cho Donghyuck một bó hướng dương nở rộ.


6.

Tháng vừa rồi, tranh của Donghyuck và Mark tiếp tục được trưng bày trên đài danh vọng của trường, người nọ chỉ là một vài lần, nhưng Donghyuck thì đã được trải nghiệm niềm tự hào ấy mấy tháng liên tiếp. Hai người bọn họ cũng đã ghi danh vào vòng loại dẫn đến cuộc thi vẽ quốc gia. Thời gian tham gia vòng loại Lee Donghyuck vẫn đến nhà Mark làm mẫu vẽ đúng như hẹn.

Thấm thoát thời gian trôi qua, trước ngày tham gia kì thi quốc gia chính thức, Lee Donghyuck vẫn đến nhà Mark Lee làm mẫu vẽ như lời hẹn trước với anh.

"Em và anh đều tham gia thi ngày mai đúng không?" Lee Donghyuck ngoan ngoãn ngồi trên ghế, chờ đợi yêu cầu của Mark cho ngày hôm nay.

Mark Lee vẫn luôn nhìn cậu và suy nghĩ, quay mặt đi rồi lại quay lại nhìn, nhỏ giọng hỏi "Ừ, em chắc là có ý tưởng cho bức tranh ngày mai rồi đúng không?"

Donghyuck mỉm cười, đáp lời anh.

"Em vẫn luôn nghĩ về nó mà."

Hữu duyên, nụ cười ấy vô tình được Mark Lee thu trọn vào tầm mắt, khiến cho anh vô thức nghĩ về Lee Donghyuck và tài năng hội hoạ của đối phương, anh hiểu rõ về cuộc thi ngày mai, với giải thưởng giá trị có thể khiến giấc mơ hội hoạ của cậu bay cao bay xa hơn bao giờ hết. Trong thời khắc ấy, trong lòng anh bỗng nhiên có gợn sóng, có lẽ Donghyuck sẽ giành được giải nhất trong cuộc thi vẽ ngày mai, và có lẽ, hôm nay sẽ là lần cuối cậu ngồi ở đây làm mẫu vẽ cho anh.

"Hôm nay, em có muốn làm mẫu khoả thân cho anh không?"

Donghyuck tròn mắt nhìn Mark, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, nhìn máy sưởi công nghệ cao trong phòng anh, nhìn quyển lịch treo trên tường rồi lại quay sang nhìn anh, cậu nhỏ giọng "Em lấy thù..."

"Em lấy gấp mười lần cũng được, anh vẫn sẽ trả." Mark biết Donghyuck sẽ nói gì, nhưng chính bản thân anh cũng đã nghĩ kĩ rồi.

Trước đây Mark vẫn luôn vẽ theo một khuôn mẫu vốn có, vì không biết phối màu, nên muốn vẽ những gì tăm tối và ảm đạm. Vì không biết vẽ cao siêu, nên chỉ có thể vẽ những bức tranh có bố cục đơn giản. Vì chẳng thể đi xa hơn trên con đường hội hoạ, nên anh chỉ có thể đứng mãi một chỗ rồi chắp vá cho con đường ấy ngày một hoàn thiện hơn.

Nhưng từ khi Lee Donghyuck xuất hiện, Mark Lee chỉ muốn tranh vẽ của mình có thể vì đối phương mà tươi sáng hơn, dù cho việc đó đối với anh khó khăn tới không tưởng.

Lee Donghyuck ngồi trên ghế, quay lưng lại với Mark, chậm rãi cởi bỏ chiếc áo cổ lọ trước mặt anh. Donghyuck vừa cởi bỏ quần dài, Mark Lee đã đem khăn mỏng vải voan tới quấn quanh hông cậu, cũng chỉnh sửa để chăn không che đi hoàn toàn chân dài của cậu.

"Em cứ chỉnh dáng thoải mái, quay lại nhìn anh, hay quay đi đều được."

Dưới ánh đèn mập mờ, Donghyuck để lưng trần của mình lộ rõ trước mắt Mark Lee, chỉnh lại chăn mỏng để chân không bị che đi, tay trái chậm rãi tự ôm lấy eo nhỏ, mặt Donghyuck hơi nghiêng về phía Mark, tựa như đang muốn quay lại nhìn anh.

Mark Lee ngồi một chỗ, ngắm nhìn Donghyuck, rồi lại vẽ tranh. Anh cầm cọ vẽ, nhưng cứ vẽ được một lúc lại hấp tấp đứng lên, Mark tiến đến bên cậu, nhỏ giọng nói "Em đừng tạo dáng tự ôm lấy mình, anh đem hoa hướng dương đến cho em ôm nhé?"

Mark Lee đem hoa hướng dương đến cho Donghyuck rồi để cậu tự chỉnh lại dáng ôm. Sau đó người nọ cũng chỉ có thể yên vị vẽ thêm một lúc, chẳng mấy lúc lại đứng lên đi đến bên cạnh Donghyuck, chạm vào vai trần của cậu, chỉnh bông hoa hướng dương đang rũ xuống nhẹ nhàng đặt lên vai đối phương.

Trong lần gặp gỡ thứ sáu mươi hai, Lee Donghyuck và Mark đã chạm mắt ở khoảng cách rất gần, gần đến mức trong trời đông giá rét, căn phòng của người nọ bỗng nhiên trở nên thật ấm áp.


7.

Cuộc thi vẽ diễn ra vô cùng chóng vánh, nhưng mà là đối với Mark Lee, sau mấy tiếng trải qua cuộc thi ấy với chủ đề vẽ tranh phong cảnh, anh lại ngựa quen đường cũ, trở về với kiểu vẽ ảm đạm mà bản thân vẫn luôn quen thuộc. Nhưng không hiểu sao, khi ấy, Mark Lee thật lòng muốn vẽ một đồi hoa hướng dương dù cho anh chỉ có thể nghĩ đến đêm khuya và rét buốt tăm tối.

Cuối cùng bức tranh của Mark đã đạt giải, một đồi hoa hướng dương trong đêm đông có tuyết rơi, có những bông hoa đã tàn, có những bông hoa lại bé tí con con thu hẹp mình trước cái giá rét của mùa đông. Nhưng bức tranh của Mark không đạt được giải nhất mà chỉ nhận được giải nhì.

Khi giám khảo công bố bức tranh đạt giải nhất, cả khán phòng rộng lớn ai cũng phải trầm trồ, Mark Lee cũng không phải ngoại lệ, cũng bị hớp hồn bởi bức hoạ kia. Bức vẽ đạt giải nhất đang được trưng bày trước mắt anh, chủ nhân của nó không ai khác chính là Lee Donghyuck. Người mà đêm qua, khi làm mẫu vẽ cho anh, đã nhỏ giọng nói với anh rằng cậu sẽ thử thách bản thân trong cuộc thi quan trọng này, thật vậy, Donghyuck hiện tại không chỉ vẽ duy nhất một bức tranh đơn giản như những thí sinh khác mà cậu đã tự tay vẽ tới hai bức tranh.

Bức vẽ đạt giải nhất của Lee Donghyuck chính là một bức họa trong họa. Donghyuck giới thiệu với ban giám khảo, đây là một cánh đồng tulip dưới nắng chiều tà vàng nhạt, nhưng khi lật ngược bức tranh lại, trước mắt giám khảo chính là một đồi hoa hướng dương khi hoàng hôn dần tàn. Một bức tranh được kết hợp bởi hai bức vẽ có bố cục rất đơn giản và tài phối màu điệu nghệ, Lee Donghyuck đã thắng giải nhất cuộc thi mà không có bất kể một giám khảo nào bỏ phiếu phản đối.

Hai bức tranh đạt giải nhì và ba cũng được đem tới trưng bày cạnh bức hoạ của cậu, hai thí sinh cũng đến đứng cạnh Donghyuck để chụp một bức ảnh. Ba người bọn họ sau đó được chụp ảnh đơn với tác phẩm của riêng bản thân, nhưng rồi Lee Donghyuck ngỏ lời với thợ ảnh, nói rằng muốn cùng á quân cuộc thi chụp một bức làm kỉ niệm, thợ ảnh rất sẵn lòng, ông quay người nói đôi ba câu với á quân, Mark Lee khi ấy cũng không phản đối, anh mỉm cười với ông rồi bước tới bên cạnh Donghyuck.


8.

Cuộc thi kết thúc, Lee Donghyuck nhận về giải thưởng hiện kim rất lớn, cùng một suất học bổng tại trường đại học mỹ thuật nổi tiếng ở London. Lời đồng ý được Lee Donghyuck nói ra trong thoáng chốc, dù sao đó cũng là ước vọng mà cậu hằng mơ về, là cơ hội mà cậu sẽ chẳng bao giờ có thể chạm được tới một lần nữa nếu buông lời từ chối.

Ngày máy bay cất cánh, Lee Donghyuck chính thức rời khỏi Seoul để bay tới London nhập học. Còn Mark Lee thì vẫn ở lại phòng tranh, vẫn vẽ kẻ cô độc bước đi trong đêm đông giá rét, với bố cục đơn giản và màu sắc ảm đạm. Donghyuck cứ như vậy rời đi và chạy theo ước mơ của bản thân, nhưng đã để một phần thơ mộng của mình ở lại cùng với mùa đông giá rét của Seoul, chỉ đem theo đoạn tình cảm dở dang mà chính cậu vẫn luôn cố ghép nối.

Lee Donghyuck cuối cùng đã đến London, sau sáu mươi ba lần gặp gỡ Mark Lee.





- start.
- 23.8.8
#roximelon

bức ảnh minh hoạ cho bức ảnh kỉ niệm mà donghyuck nhờ thợ chụp ảnh chụp hộ hai người (cũng là bức ảnh giúp mình có ý tưởng viết bộ này).


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net