Slytherin and Gryffindor

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Michieda hai tay chống cằm, nhìn có vẻ hơi lơ đễnh. Sách giáo khoa và bút lông xếp lộn xộn trên mặt bàn, trên tấm giấy da là bài luận văn môn Tiên tri mới viết được một đoạn.

Hôm nay Onishi đến làng Hogsmeade, mua rất nhiều kẹo ở tiệm Công Tước Mật về chia cho mọi người trong phòng, bình thường Michieda luôn là người đầu tiên chạy đến chọn kẹo, nhưng bây giờ cậu chỉ ngồi gọn một góc, thậm chí còn không nghe thấy người khác gọi mình

"Hôm nay Micchi làm sao vậy?" Onishi chọt chọt bả vai Ohashi, "Em ấy bị ốm à? Hôm nay em còn mua riêng kẹo chua về cho em ấy cơ."

"Chắc là sắp đến lượt đi tuần tra đêm nên em ấy hồi hộp thôi." Ohashi che miệng cười thầm.

"Có gì đâu mà phải hồi hộp? Đây cũng có phải lần đầu em ấy đi tuần tra đêm đâu?" Onishi khó hiểu.

"Ơ? Ryusei không biết à? Từ giờ trở đi người tuần tra đêm cùng Micchi sẽ là anh Meguro huynh trưởng nhà Slytherin đó."

"Vậy hả..." Onishi kinh ngạc há hốc miệng, vừa quay đầu lại đã thấy Michieda chán nản đứng dậy, thở dài thườn thượt, sau đó bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn như cậu sắp phải đi hi sinh thân mình vậy.

"Để em ấy như vậy có sao không?"

"Đây là chuyện tốt đó. Được đi tuần tra đêm cùng người mình thích, rõ ràng là cơ hội hiếm có mà?"

02.

Giáo sư Takizawa chủ nhiệm nhà Slytherin đã đề xuất nên rút thăm để phân công các học sinh sẽ cùng nhau trực đêm, như vậy vừa công bằng, vừa tránh được việc các học sinh cùng nhà bao che cho nhau , đề xuất này được hầu hết các giáo sư tán thành.

Michieda không hiểu suy nghĩ của các giáo sư, nhưng khi cậu xem thử kết quả rút thăm thấy tên mình xếp ngay cạnh tên Meguro, cậu sợ đến mức suýt ngất.

Không phải vì Meguro đáng sợ, mà là vì tự nhiên được trực đêm cùng vị huynh trưởng mà mình thích hai năm, cậu đứng trong hành lang tối tăm suy nghĩ rất nhiều, mỗi lần nghĩ là một lần cậu không nhịn được mà bắt đầu tưởng tượng.

Cậu tưởng tượng ra cảnh Meguro đột nhiên tiến lại gần với nụ cười thật tươi, nói với cậu:

"Michieda, mong em hãy chiếu cố anh nhiều hơn."

Nghĩ đến đây, hai má Michieda bắt đầu nóng lên, cậu nhìn đồng hồ rồi bước đi nhanh hơn, sau đó ân hận tự gõ lên đầu mình khi nhìn thấy dáng người cao cao đang đứng dựa vào tường cách đó không xa.

"Ôi quần của Merlin!" Michieda có hơi hoảng hốt, lần đầu tiên đi trực đêm cùng huynh trưởng mà lại đến muộn, như thế không hay chút nào. Cậu quệt mồ hôi trên trán, rón rén bước đến chào Meguro, "Huynh trưởng, em đến muộn, em xin lỗi."

Meguro đứng thẳng dậy rồi nhìn cậu từ đầu đến chân, mày nhíu lại có vẻ không vui. Điều này khiến cho Michieda càng lo lắng hơn, hai tay cậu nắm chặt góc áo, chỉ biết nhìn chằm chằm mũi giày, không dám ngẩng đầu lên.

"Em mặc ít như vậy không thấy lạnh à?"

"Dạ?"

"Anh biết tháp Gryffindor có lò sưởi rất ấm, nhưng trong lâu đài thì không ấm chút nào đâu." Giọng nói của Meguro mang theo chút trách móc, Michieda vẫn chưa hiểu gì, đến tận khi Meguro cởi khăn choàng của mình quàng lên cổ cậu, cậu mới nhận ra mình đi vội quá chưa kịp mặc áo chùng.

Mùi hương của gỗ thông quanh quẩn nơi chóp mũi, Michieda nghĩ có lẽ giờ hai tai mình đang rất đỏ, sau đó lại thấy may vì khăn choàng dài rộng của anh đã che hết nửa khuôn mặt cậu. "Cảm... cảm ơn huynh trưởng."

"Được rồi, đi thôi, chúng ta muộn giờ rồi."

"Dạ." Michieda ngại ngùng gật đầu, càng vùi mặt sâu hơn vào chiếc khăn choàng. Sau đó, cậu vô tình nhìn thấy nụ cười nhếch môi của Meguro.

03.

Tuần tra đêm là một công việc vô nghĩa.

Gần tới cuối kỳ, thời tiết giá rét cùng bài vở chất đống khiến cho các học sinh bận đến không thở nổi, không ai còn đủ sức để hi sinh giấc ngủ quý giá mà lẻn ra ngoài lúc nửa đêm. Toà lâu đài rộng lớn càng trở nên trống trải trong đêm khuya vắng lặng, Meguro bước đi thật nhanh, Michieda chậm rãi đi phía sau, vừa nhìn bóng lưng cao cao của anh vừa suy nghĩ ngẩn ngơ.

Meguro Ren không giống một Slytherin chút nào. Anh là kiểu người sẽ liều mạng tập luyện Quidditch vì vinh dự của nhà mình, sẽ kiên nhẫn ngồi ở thư viện hàng tiếng đồng hồ để giảng bài cho người khác, anh lễ phép, dịu dàng, khiêm tốn, không có tham vọng, không đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu như một Slytherin. Michieda nghĩ thầm, anh nên là một Hufflepuff chính trực.

Michieda, mải đắm chìm trong dòng suy nghĩ miên man, không hề nhận ra Meguro đã dừng lại, đến khi đã đâm sầm vào lưng anh, cậu mới nhận ra.

"Huynh trưởng, em... em... em..." Michieda luống cuống. Meguro không hề nổi giận, anh mỉm cười và nhẹ nhàng xoa đầu cậu, dặn cậu đi đứng cẩn thận.

"Trong văn phòng giáo sư Takizawa có một lọ Phúc Lạc Dược, Michieda biết không?"

Đương nhiên là Michieda biết. Để pha chế ra Phúc Lạc Dược phải tốn rất nhiều thời gian và công sức, cả trường Hogwarts chỉ mình giáo sư Takizawa là có một lọ nhỏ, luôn cất kín trong văn phòng, chỉ khi nào cần mới đem ra để học sinh chiêm ngưỡng một chút.

"Năm học trước anh pha chế thành công 'Draught of Living Death' nên được giáo sư Takizawa thưởng cho một lọ Phúc Lạc Dược nhỏ." Meguro nhìn chằm chằm Michieda, đáy mắt ẩn hiện nét cười, "Lúc rút thăm quyết định người sẽ cùng anh đi tuần tra, anh đã dùng thử một chút, đúng là rất may mắn."

"Dạ?"

Đến khi được Meguro dắt về tháp Gryffindor, Michieda vẫn chưa hết ngơ ngác, cậu luống cuống chào tạm biệt Meguro rồi chui qua lỗ nhỏ vào phòng sinh hoạt chung. Meguro vẫn mỉm cười với cậu, đến khi thấy cậu đã vào trong mới quay gót đến văn phòng giáo sư Takizawa nộp sổ báo cáo tuần tra đêm.

Không có gì ngạc nhiên, trên bản báo cáo viết mọi việc đều bình thường.

"Nhưng trông trò thì không bình thường." Giáo sư nâng mắt kính, "Tiến triển đến đâu rồi? Tôi tốn công lắm mới thuyết phục được các giáo sư khác đấy."

"Mọi việc đều thuận lợi, thưa giáo sư."

Meguro hơi nheo mắt lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ đắc thắng.

Trông rất giống một Slytherin.

04.

Sáng hôm sau Michieda mới nhận ra cậu quên chưa trả lại khăn choàng cho Meguro. Khăn choàng xanh thẫm nổi bật giữa phòng ngủ màu đỏ xen vàng, Michieda nhanh chóng nhét chiếc khăn vào trong lòng để người khác không phát hiện ra, lại ngửi được mùi gỗ thông nhẹ nhàng. Mùi hương trên người Meguro ngày hôm qua cũng giống như vậy.

Hình ảnh hiện lên trong trí tưởng tượng khiến tim Michieda đập nhanh hơn, cậu càng ôm chặt chiếc khăn trong lòng, cảnh giác nhìn trái nhìn phải, sau khi chắc chắn không có ai mới vùi đầu vào khăn hít một hơi thật sâu.

Nhưng nên làm thế nào để trả lại khăn cho anh? Michieda cũng không biết. Các tiết học không cùng thời gian cũng không cùng địa điểm, gặp được người cùng nhà mình đã khó, chưa kể đến huynh trưởng của nhà khác. Thật ra có thể gặp nhau ở đại sảnh đường, nhưng ở đó có rất nhiều người... Michieda mới nghĩ đến đã thấy xấu hổ.

Thôi vậy, lần sau đi trực cùng nhau rồi trả cho anh ấy cũng được.

Nhưng cậu không ngờ Meguro lại chủ động tìm đến cậu trước. Mọi người tụ tập ở đại sảnh đường vào giờ ăn trưa, Meguro đi qua hai dãy bàn ăn dài, bước đến trước mặt Michieda, hơi cúi người hỏi cậu.

"Michieda có bận gì không? Có thể ra đây với anh một chút được không?"

Giọng anh nói không lớn, nhưng vẫn đủ để cho vài người gần đó nghe thấy. Vậy nên xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng xì xào bàn tán, Michieda ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh vẫn thản nhiên như không, giống như anh đã sớm lường trước sẽ bị bàn tán như vậy.

Michieda buộc phải đồng ý.

"Nếu anh đến để lấy lại khăn quàng cổ thì..." Michieda nhăn nhó nói, "Không phải em cố ý cầm đâu, chỉ tại em không tìm được cơ hội thích hợp... Ý em là, em định đợi đến lần sau mình cùng đi tuần tra rồi... trả lại cho anh."

"Khăn quàng cổ thì anh có nhiều lắm, nếu Michieda thích, cái này anh tặng cho em cũng được."

"Vậy anh muốn nói gì với em?"

"Hôm nay anh tìm Michieda để nói một chuyên khác cơ." Meguro vừa nói vừa lấy từ trong túi áo chùng ra một lọ thuỷ tinh nhỏ, "Sáng nay trước khi ra ngoài anh đã dùng hết chỗ Phúc Lạc Dược còn lại, hy vọng nó có thể đem lại may mắn cho anh, giúp anh tỏ tình thành công."

Meguro mỉm cười.

"Vậy nên Michieda, em đồng ý anh được không?"

05.

Lại là một đêm cùng nhau đi tuần tra.

Michieda chạy thật nhanh đến địa điểm đã hẹn, mong rằng mình là người đến trước.. Nhưng cậu đã quá đề cao thể lực của bản thân, cũng quá coi thường tốc độ di chuyển của cầu thang trong lâu đài, khi cậu thở hổn hển chạy đến nơi thì Meguro đã đứng đợi sẵn từ bao giờ.

"Có phải Gryffindor bọn em không biết thế nào là lạnh không?" Meguro có vẻ không vui, ánh mắt anh quét qua lớp quần áo mỏng manh của Michieda.

Thôi xong, Michieda âm thầm kêu than. Cậu không nên lao vào giành viên kẹo cuối cùng của Onishi để rồi vừa đến muộn vừa quên không mặc áo chùng.

"Ôi, em quên mất." Michieda lè lưỡi nói cho qua.

Meguro thở dài bất lực, cởi khăn quàng cổ của mình choàng qua cho Michieda, "Em bị bệnh thì phải làm sao?"

Anh còn chưa nói xong, miệng đã bị chặn lại. Bạn trai của anh thừa dịp xung quanh không có ai mà hôn trộm anh, sau đó vùi cả người vào trong lòng anh, chỉ lộ ra cái đầu bù xù.

"Em xin lỗi mà... Lần sau em sẽ không quên."

"Em xin lỗi kiểu này đấy hả?" Meguro nhướng mày, "Xin lỗi hời hợt quá Michieda ạ."

"Không thì sao nữa, đang đi trực đêm đấy, anh muốn làm gì?"

"Anh biết chứ, anh đã phải đổi một lọ Phúc Lạc Dược để lấy một cơ hội đi tuần tra đêm cùng bạn trai đấy."

Vậy nên trong một góc khuất, Michieda bị Meguro đè lên tường mà hôn, hơi thở nóng bỏng quanh quẩn nơi chóp mũi, bên tai là tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ.

Sổ báo cáo tuần tra trống trơn trượt khỏi tay cậu, trên trang mở ra có viết mọi việc đều bình thường.

Tuần tra đêm đúng là một công việc vô nghĩa.

— End —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net