Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cố lên Lillie, cậu làm được mà!" Satoshi tiếp tục cổ vũ trong khi Lillie đang dần dần tiếp cận Pikachu. Lillie từ từ đưa bàn tay cô tới gần chú chuột điện kia nhưng đáng tiếc là khi bàn tay cô chỉ còn cách chú một chút, cô cảm thấy một luồng điện chạy khắp cơ thể, kiểm soát mọi thứ và khiến cô trở nên sợ hãi.

"Tớ...Tớ xin lỗi!" Cô ngồi thụp xuống trong nỗi sợ, hai tay đang ôm chân, Lillie xấu hổ quay mặt đi với mọi người, một phần do cô quá sợ hãi ánh mắt của họ.

Tại sao mình không thể tiếp xúc bình thường với Pokemon như những người khác được chứ? Do đâu mà mình lại trở nên sợ sệt khi đối mặt với Pokemon như này? Mình có phải là con người không?

Lillie tự giày vò bản thân mình với hàng chục câu hỏi đến mức nếu Satoshi không gọi cô, cô đã sớm bật khóc rồi.

- Cậu ổn chứ, Lillie? - Satoshi đặt tay lên vai Lille an ủi.

- Sẽ ổn thôi, chúng ta chỉ cần tiếp tục cố gắng nhiều hơn nữa. Tớ đã từng nếm phải nhiều thất bại và trải qua những thử thách cực kì khó nhằn, chính điều đó đã tôi luyện nên tớ của ngày hôm nay. Tớ tin ở cậu!

***

"Tiểu thư Lillie, đã gần đến giờ dùng bữa tối rồi đấy" Giọng nói của ông James đã kéo Satoshi trở về, cậu nhận ra bây giờ đã muộn đến cỡ nào.

"Trời! Không biết tớ đã ở đây bao lâu rồi vậy, tớ sẽ trễ bữa tối của giáo sư mất!" Cậu nhìn cái bụng của mình với đôi mắt tràn đầy sự thất vọng trong khi nó đang biểu tình ngày một to hơn. Lillie thấy thế liền cười khúc khích trước bộ dạng của cậu ấy.

- Nếu cậu muốn, cậu có thể dùng bữa tối với tớ, tớ rất muốn được dành nhiều thời gian với cậu hơn".

- Thật à? Cảm ơn cậu nhé!

- Tất nhiên rồi, cậu đã dành cả tuần này để giúp Lillie có thể chạm vào các Pokemon khác ngoài Rokon của cô ấy. Ít nhất đây là điều tôi có thể làm để trả ơn cậu - Ông James nói thay Lillie

* *

*

- Trời đất ơi! - Rotom đột nhiên hét lớn:" Chương trình Thám tử Alola của tuần này sẽ bắt đầu khởi chiếu sau...21 phút và 39 giây nữa Pi Pi!" Màn hình zukan chuyển sang bộ đếm ngược thời gian còn lại.

- Tớ tưởng cậu đã đặt sẵn chế độ ghi hình rồi mà? Hay cậu là một fan cuồng tới mức phải xem cả bản chiếu trực tiếp lẫn bản ghi?

- Cậu không nhớ sao? Tối nay sẽ chiếu hẳn 2 phần Thám tử Alola luôn đấy, hơn nữa tôi đã hứa với giáo sư là chúng ta sẽ xem cả 2 phần rồi.

- Haizz... Được rồi nếu cậu muốn đến mức như vậy, chúng ta có thể về nhà để xem cù... - Satoshi chưa kịp nói hết câu thì Rotom đã chạy thẳng ra cửa, vừa chạy vừa hét:" Cảm ơn cậu, Satoshi" để lại Satoshi đứng chết trân như trời trồng ở giữa phòng Lillie

Sau khoảnh khắc đó, ông James dẫn đường cho 2 người đi xuống phòng ăn, một căn phòng hết sức rộng lớn với một cái bàn ăn dài dành cho Lillie và các phục vụ khác trong căn biệt thự. Ông James giới thiệu Satoshi với tất cả mọi người như một vị khách tới dùng bữa và tất nhiên, cậu được chào đón rất nồng nhiệt.

Satoshi và Lillie ngồi kế bên nhau. Trong khi những người còn lại đang ngồi chờ dùng bữa và bắt đầu trò chuyện, cậu để ý Lillie nhìn trông không ổn.

- Này, cậu ổn chứ?

- Lillie? - Satoshi tiếp tục hỏi sau khi không thấy phản ứng của cô.

- Hả? À tớ xin lỗi, tớ chỉ đang nghĩ rằng tớ sẽ không bao giờ có thể chạm vào Pokemon giống như cậu và mọi người khác...

- Chẳng phải tớ đã nói với cậu rồi sao? Đừng lo lắng về chuyện đấy nữa. Tớ đảm bảo vào một ngày không xa cậu sẽ có thể chạm vào mọi Pokemon mà cậu yêu thích. Tớ hứa đấy!

- Thật ư?

- Chắc chắn luôn! Tớ chưa bao giờ thất hứa với ai cả. Cậu đã cho tớ thấy hiểu biết của cậu về Pokemon. Làm sao cậu có thể quên được khoảnh khắc Rokon gặp nguy và cậu lao ra để bảo vệ nó?

Lillie thoáng đỏ mặt...

- Giờ cậu thấy tốt hơn chưa?

- Tớ đoán là vậy - Cô đỏ mặt rồi nhìn ra hướng khác để giấu Satoshi về khuôn mặt đang đỏ như gấc chín của mình.

"Bữa tối sẵn sàng rồi!" Đầu bếp nói vọng từ trong ra, những người chưa ngồi vào bàn ăn lần lượt từ trong bếp đi ra, trên tay cầm những đĩa thức ăn thơm nức cả căn phòng. Họ cũng mang ra một chiếc khay và một hộp thức ăn Pokemon để cho các pokemon ăn cùng nhau.

Bữa tối bắt đầu, Satoshi lao vào ăn như hổ đói, trong khi Lillie nhẹ nhàng thưởng thức từng miếng cắn nhỏ.

Cặp đôi của chúng ta tiếp tục trò truyện về các Pokemon, về trường lớp và cả các bạn học cùng nữa. Không bao lâu sau khi bữa tối kết thúc, họ nhận ra trời đã tối đến dường nào.

- Tôi nghĩ cậu nên về nhà - Ông James cất tiếng làm gián đoạn cuộc trò truyện giữa 2 người. "Nếu cậu không ngại thì để tôi đánh xe đưa cậu về".

- Thật ư? Cảm ơn bác nhé - Satoshi đáp. Cậu chạy một mạnh lên phòng của Lillie để lấy balo của mình.

Sau khi nói lời tạm biệt với Satoshi, ông James lên tầng để chuẩn bị phòng tắm cho Lillie trong khi Lillie đang tiễn Satoshi ở cửa chính.

- Cảm ơn cậu một lần nữa nhé, tớ rất biết ơn sự giúp đỡ của cậu.

- Có gì đâu, tớ chắc chắn một ngày cậu sẽ có thể chạm vào Pokemon thôi.

"Pika pi" - Pikachu thích thú.

Sau khi cậu rời đi, Lillie bước lên lầu đi tắm, chuẩn bị cho một đêm dài. Những hình ảnh về lần đầu hai người gặp nhau dần dần quay trở lại trong đầu. Cô mừng vì cả hai người đã dành thời gian cho nhau nhiều hơn, rằng Satoshi đã cố gắng để giúp cô vượt qua nỗi sợ hãi. Cô cảm thấy tự tin và tràn đầy hy vọng rằng một ngày nào đó bản thân sẽ chạm được vào Pokemon. Nhưng cùng lúc đó một cảm xúc khác lại xuất hiện.

Mình không thể đợi đến ngày đó được. Nhưng đến khi mình có thể, điều đó có đồng nghĩa với việc Satoshi sẽ không dành thời gian cho mình nữa sao? Hay đây chỉ là cái cớ để mình được bên cạnh cậu ấy? Nói rồi cô đặt tay lên ngực trái của mình, cô nhận ra trái tim mình vừa lỡ nhịp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net