Nuance

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em bé này hôm qua mặt quạu đeo làm tôi tưởng mình làm gì để nó bất mãn chứ. Nay cà rỡn trở lại. Vẫn có nhiều tg làm việc với nhau, tôi hỏi em nhiều đến độ e hỏi lại vì sợ mất lịch sự 🥹 e ko thích làm việc cho nhà nước vì lương thấp (đúng là con mắt của ng nhà giàu có khác). Em ko có PC riêng, chỉ có laptop và ipad (logisch cho một bộ dây thần kinh vận động), vì thế em dở máy tính hơn tôi :))
Em hay cười tôi lắm ôi vãi chắc tại thấy tôi hề 🥹 đặc biệt là "eine Nuance von rot" mà tôi ko chắc mình dùng đúng từ ko nữa.

Nay em ở lại giúp tôi cắt folie haha suy ra em cũng có chút đồng cảm cho sự ép plastic cả ngày của tôi. Skinship xảy ra rất thường xuyên và tôi bỗng tự ti về đôi tay mình đến lạ. Nó gầy và lộ mạch máu. Em tuy hay bị lạnh nhưng tay vẫn ấm hơn toi. Có một khoảnh khắc chạm đầu  nhau nữa haha cảm thấy tóc cũng khá là mềm mại.

Tôi chăm em như chăm con :)) suốt ngày hỏi ăn ko uống ko, cửa mở sẵn đường đi đường về, thấy nguy liền kéo tay vô lề để khỏi bị ngta đụng. Haha khoảng cách 7 tủi lận mà quý dị. Em thấy thế chắc cũng ngạc nhiên, kêu tôi vô lẹ đi em chờ cửa chứ m làm cái gì ở sau cánh cửa v :))

Em ko dùng mạng xh, ko có ins, vì vậy nên khó tiếp cận kinh khủng. Mà vậy toi mới thấy thích, chứ mà bão tin nhắn r quan tâm quá đáng chắc tôi cũng chạy mất dép. Tôi là đang tận hưởng sự lạnh lùng và săn chắc của em :)) (má ơi lần đầu tiên phải dùng từ xôi thịt vậy khi kể chuyện). Mai là ngày cuối rồi, em lại trực ở cổng service, nên tôi mới bảo em là có thể mình sẽ ko gặp nhau nữa, vậy mà em vẫn cứ vô tri mà "bis morgen".

Em có shape mắt rất đẹp, kiểu dài ngang mà sâu. Ngoài đôi mắt pleyku Ventimiglia thì tôi còn ấn tượng mắt của em nữa. Đương nhiên toi sẽ ko nói cho em rùi.

Nhờ em mà khoảng thời gian Aufbau đầy mệt mỏi bỗng trở nên exciting lạ thường. Đi làm là hóng tới khúc làm việc chung vs em liền. Em hay nhìn tôi trực diện và mỉm cười. Còn tôi thì đương nhiên phải né ánh mắt đó rồi @.@

Chào tạm biệt, em bé 20 tuổi hay mặc đồ linen :))) giày cực sạch và giọng rất trầm. Hi vọng em nhớ về tôi khi nhìn vào bức tranh mini tôi vẽ. Cám ơn em đã là động lực cho tôi mỗi ngày đi làm. Mong em có trải nghiệm tích cực ở chỗ tôi, và tương lai gặp lại em chắc tôi ko còn cảm xúc này nữa. Chưa gì thấy tiếc rồi :))

P/s: ngày cuối đúng như dự đoán và kì vọng, em mặc áo sơ mi trắng với quần tây xám và đôi giày Nike ko bao giờ dơ @.@. You look so beautiful in white


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dream