265 KM - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị nhìn hồi lâu, Hoàng Hoa thấy hơi khó hiểu giơ tay lên sờ sờ mặt mình thử, sau đó đánh mắt sang nhìn Khương Khải một cái, ý bảo anh đừng nhìn nữa. Khương Khải ngượng ngùng thu ánh nhìn của mình lại, có cảm giác như thể chút tâm tư của mình vừa bị Hoàng Hoa xuyên thủng. Anh chẳng dám làm gì, cứ ngồi đến cứng đờ cả người ở ghế phó lái.

Ngồi vậy một lúc lâu, cuối cùng Khương Khải mới tìm lại được dòng suy nghĩ của mình, anh quay sang hỏi Hoàng Hoa, "Lần này chúng ta đi đâu vậy?"

Nghe thế, Hoàng Hoa khẽ bật cười. Đây là biểu cảm có cảm xúc nhất của cậu kể từ lúc hai người họ ở bên cạnh nhau. Thế nhưng nụ cười của Hoàng Hoa cũng chẳng quá thật tâm, vì đôi mắt của cậu không ánh lên vui vẻ gì, chỉ có khóe môi là cong lên. Thế nhưng đến khóe môi của Hoàng Hoa cũng rất đẹp, lúc nhếch lên như vậy, trông vừa sinh động vừa xinh đẹp lộng lẫy.

Phải, là xinh đẹp lộng lẫy. Gương mặt của Hoàng Hoa cực kì xinh đẹp. Trước đây Khương Khải chỉ cảm thấy cậu trông đẹp, nhưng lại không nói rõ được là đẹp ở chỗ nào. Đến khi lên đại học, theo ngành đạo diễn, được nghiên cứu về ánh sáng và bố cục bóng, Khương Khải mới nhận ra Hoàng Hoa đẹp đến thế nào.

Đó là một lớp học chuyên ngành. Trang PPT thuyết trình của giáo sư có một bức ảnh chụp màn hình từ một bộ phim kinh điển, một nửa khuôn mặt của nữ diễn viên ẩn trong bóng tối, nửa còn lại lộ ra dưới ánh sáng. Có lẽ bởi vì cảnh phim này thật sự rất đáng để nghiên cứu và tham khảo nên suốt nửa tiết học, trang PPT dừng lại ở đây. Chỉ cần ngước mắt lên là có thể thấy được ánh mắt say đắm của nữ diễn viên đối diện với mình.

Khương Khải nhìn gương mặt của nữ diễn viên chiếu trên màn, lắng nghe lời phân tích mạch lạc và rõ ràng của giáo sư về điểm xuất sắc của góc quay và ánh sáng này, rằng cảnh này được quay chuyên nghiệp ra sao, nữ diễn viên tài năng đến thế nào.

Một giây ấy, anh chợt nghĩ tới Hoàng Hoa. Vẻ đẹp khắc sâu trong lòng mà anh vẫn luôn không có cách nào để diễn tả cho chuẩn xác, giờ phút này cuối cùng cũng hiện ra một cách cụ thể.

Gương mặt của Hoàng Hoa là gương mặt hoàn hảo với ống kính máy ảnh. Ngoại hình đẹp, khung xương đẹp. Thời thiếu niên, cậu đã gây chú ý nhiều bởi ngoại hình của mình. Sau này lớn hơn, xương cốt cũng phát triển, có lẽ sẽ càng đẹp hơn.

Thời gian ấy, cũng đã rất lâu rồi Khương Khải không nghĩ về Hoàng Hoa nữa, vậy mà khi đó vừa nhớ tới đã lại không kiềm chế được muốn gặp cậu. Muốn nhìn xem hiện giờ cậu trưởng thành rồi trông ra sao, có phải cậu sẽ đẹp như mình tưởng tượng hay không.

Cuối cùng hôm nay anh cũng gặp lại Hoàng Hoa, nhưng Khương Khải không thực sự muốn nghiên cứu xem Hoàng Hoa đẹp ở điểm nào. Trong lòng anh biết rõ, chỉ là anh rất muốn gặp cậu mà thôi.

"Đi Tây Bắc." Hoàng Hoa nói. Cậu chủ động chuyển hướng câu chuyện để nói với anh, "Cậu đi bao giờ chưa?"

Khương Khải lắc đầu, "Chưa, nhưng chỗ tôi làm có một cô bé nhà ở đây, mỗi năm về thăm nhà đều phải đi rất xa nên tôi thường cho cô ấy nghỉ thêm mấy ngày."

Khương Khải nói xong, thấy Hoàng Hoa không có lời nào muốn nói, lại bổ sung: "Công ty tôi quản lý talent, chủ yếu là những người sáng tạo nội dung video."

Hoàng Hoa cười tủm tỉm lắc đầu, nửa cười nửa cảm thán, "Vậy xem như chúng ta là một nửa bạn đồng hành của nhau rồi."

Cậu không đào sâu thêm về vấn đề này nữa, hiển nhiên là không có ý nói chuyện phiếm. Khương Khải không dám vội vàng hỏi về tình hình của cậu thời gian này, chỉ đành nuốt cơn hiếu kỳ xuống, tiếp tục nhìn Hoàng Hoa lái xe.

·

Phong cảnh trên đoạn đường này cũng chẳng có gì đáng để dừng lại xem. Hoàng Hoa đi không quá nhanh, đi đường nếu gặp các bảng chỉ dẫn, cậu sẽ rẽ vào để xuống xem những điểm được đánh dấu. Cảnh quan thiên nhiên cậu cũng tới ngắm, mà cảnh quan văn hóa cậu cũng ghé qua xem. Đi chỉ được hơn hai trăm cây số, họ nghỉ qua đêm lại một khách sạn nhỏ của thành phố gần đó.

Lần đầu tiên Hoàng Hoa dừng xe xuống xem đã hỏi Khương Khải: "Tôi tính đi chậm một chút, vừa đi vừa ngắm cảnh, cậu có rảnh không?"

Đương nhiên cái gì Khương Khải cũng đồng ý hết, "Có."

Lúc Hoàng Hoa xoay vô lăng bước xuống còn nói: "Tôi đi như thế này sẽ đi rất chậm đấy. Nếu cậu vội quay về làm việc thì bảo tôi sớm, để tôi đi nhanh hơn."

Khương Khải tính nhẩm một chút rồi đáp, "Tôi có thể nghỉ khoảng hơn một tháng, không vội."

Buổi tối họ dùng bữa tại một nhà hàng ở gần khách sạn. Khương Khải muốn mời cơm, Hoàng Hoa lại nhất định muốn chia đôi. Lý do của cậu rất chính đáng, "Vẫn còn hẳn một tháng nữa, mỗi ngày cậu đều muốn mời tôi ăn à?"

Hoàng Hoa tỏ ý hơi giận, ngồi xuống, chờ món được mang ra.

Trong lúc ngồi chờ, Hoàng Hoa lặng yên trước bàn ăn đầy dầu mỡ, vẻ mặt trống rỗng. Khương Khải cho rằng cậu lái xe đường dài nên mệt, nhưng nhìn dáng vẻ của cậu thì không giống lắm, trông như đang nghĩ ngợi chuyện gì đó hơn.

Tính cách của Hoàng Hoa thay đổi quá nhiều. Từ một người hoạt bát năng động nay lại thành như vậy, hiển nhiên không thể dùng một câu "trưởng thành khiến người ta điềm đạm hơn" để giải thích. Khương Khải không biết cậu đã trải qua những gì, thế nhưng bởi vì cảm giác phải giữ khoảng cách đúng mực giữa hai người với nhau, đặc biệt là hai người họ đã lâu không gặp, nên anh không hỏi, cũng chẳng có cơ hội mà hỏi.

Sau khi đồ ăn được mang lên, Hoàng Hoa lại chỉ ăn vài miếng. Khương Khải vẫn gánh vác trách nhiệm quan trọng là đốc thúc dỗ dành cậu ăn cơm. Anh cũng không nói quá nhiều, chỉ là cứ gắp đồ ăn cho Hoàng Hoa, sau đó thi thoảng sẽ dùng đũa gõ miệng bát.

Cứ như giáo viên chủ nhiệm và học sinh tiểu học vậy. Hoàng Hoa rõ là tiếp nhận sự thuyết phục kiểu này của Khương Khải hơn, thế nên cậu lại nhấc đũa, tiếp tục bỏ đồ ăn vào miệng nhai nuốt.

Một ngày ở cùng với nhau, Khương Khải phát hiện ra rằng không phải Hoàng Hoa không ăn, cũng không phải vì ăn không ngon miệng, mà chỉ là cậu có ý thức bản thân phải ăn ít. Thế nhưng nếu anh nhắc cậu ăn, Hoàng Hoa vẫn sẽ nghe anh.

Nghĩ vậy xong lại thấy Hoàng Hoa chẳng thay đổi gì cả. Cậu vẫn là cậu học sinh trung học kiêu ngạo năm nào, thích được chú ý và yêu chiều, tất nhiên khi tiêu tiền cũng rất tự tin táo bạo. Hoàng Hoa thích được người khác coi trọng, thích được đối đãi đặc biệt, xưa nay vẫn vậy không đổi.

·

Thời trung học, Hoàng Hoa nhận được rất nhiều thư tình. Cậu trời sinh đã đẹp trai, là kiểu được con gái thích, nữ sinh thầm mền không ít. Chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, các cô bé thích các cậu đẹp trai là chuyện bình thường, chỉ có chuyện khi lời tỏ tình được nói ra.

Như người ta, mấy cậu đẹp trai lạnh lùng thì chỉ cười cho qua chuyện, học sinh giỏi thì nhắm mắt làm ngơ. Chỉ có Hoàng Hoa là cợt nhả cầm thư tình của các nữ sinh để trêu chọc.

Khương Khải chợt nhớ một năm kia, khi bọn họ mới chia lại lớp. Sau khi kì thi tháng đầu tiên kết thúc, chia lại chỗ ngồi, Hoàng Hoa được xếp ngay sau anh. Vừa mới sắp xếp xong, còn hai mươi phút nữa mới hết giờ họp lớp, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu làm tổng vệ sinh lớp học.

Khương Khải và mấy bạn nam nữa ra ngoài quét dọn vệ sinh, nhưng thực ra là đi loanh quanh giết thời gian là chính chứ cũng chẳng dọn gì mấy. Đi được mấy vòng, Khương Khải phát chán lên được, quay về lớp.

Lúc đi trong hành lang, gần tới cửa lớp, qua cửa sổ lớp học sát hành lang, Khương Khải thấy bóng lưng của Hoàng Hoa. Cậu dựa vào cửa sổ, đối diện là một nữ sinh đang muốn lau cửa.

"Cậu viết thư cho tớ à? Sao không đưa tận mặt cho tớ?" Hoàng Hoa nói.

Nữ sinh xấu hổ mặt đỏ bừng, luống cuống đáp, "Cậu nói linh tinh gì đấy, tránh ra, để tớ lau cửa sổ."

Hoàng Hoa mặc đồng phục học sinh rộng rãi, nửa người dựa vào kính cửa sổ, lắc lắc cái lưng mấy lần, "Đây tớ đang giúp cậu lau cửa này. Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ đấy nhé."

Hoàng Hoa cố tình làm lớn chuyện, cô gái nhỏ da mặt mỏng không tiện lớn tiếng. Hai người cứ dùng dằng trước cửa sổ một hồi. Khương Khải đứng ở hành lang, cửa sổ mở he hé, lời bọn họ nói chuyện với nhau theo gió bay thẳng vào lỗ tai anh. Anh lắc đầu, cất bước đi tiếp.

Thấy có người tới, nữ sinh bèn vội vàng xoay người rời đi. Chỉ có Hoàng Hòa là coi như chuyện chẳng liên quan gì đến mình, nhét thư vào hộc bàn sau đó đắc ý thu dọn sách vở bỏ vào cặp ra về.

Khương Khải tự thấy bản thân không phải kiểu người thích xía mũi vào chuyện của người khác, nhưng thấy Hoàng Hoa thu dọn sách vở rời đi, anh lại vô thức đi theo cậu. Đi một mạch xuống lầu, Hoàng Hoa chẳng có phản ứng gì—— Khi ấy cậu sống khá ích kỷ, không đưa mắt nhìn người khác bao giờ, cũng đương nhiên chẳng quan tâm ai đang làm gì.

"Hoàng Hoa!" Khương Khải gọi cậu. Hoàng Hoa sải dài bước chân nhảy xuống bậc thang hai, ba bậc một, nghe thấy tiếng gọi bèn đứng lại, quay đầu nhìn Khương Khải.

Khương Khải bị cậu nhìn tự nhiên hơi hoảng, đột nhiên không biết phải mở lời thế nào. Kết cục của việc xía mũi vào chuyện của người khác ấy là rơi vào bối rối. Khương Khải luống cuống nói, "Cậu cũng muốn hẹn hò với cô ấy à?"

Ban đầu Hoàng Hoa cũng không phản ứng kịp là anh đang nói gì, sau khi hiểu ra thì nhìn anh hết sức tức cười, sau đó thả lỏng đáp, "À, không."

Khương Khải bị cậu phát hiện ra tâm trạng hốt hoảng, bèn nói thêm mấy câu để lấp liếm, "Nếu cậu không thích cô ấy thì sao lại nói với người ta mấy câu đó, không phải cố ý làm cho cô ấy hiểu lầm à?

Hoàng Hoa tỏ vẻ khó hiểu, "Tôi nói gì? Bạn học với nhau cả, nói đùa một tí không được à?"

Ban đầu Khương Khải chỉ là bối rối, giờ nghe Hoàng Hoa trả lời như thế mới thật sự thấy hơi giận. Anh cũng chẳng biết sao mình lại giận, nói, "Cậu cũng bảo không muốn hẹn hò với người ta rồi, chẳng phải nên nói trực tiếp cho người ta biết à? Cậu không nói, còn đùa cợt như thế, không phải là cho người ta hy vọng để rồi thất vọng à?"

"Cái gì mà cho hy vọng. Thư tình cũng có phải tôi bắt cô ấy viết đâu. Cô ấy viết, tôi đọc. Có người viết thư tình cho tôi thì tôi thấy vui thôi."

Khương Khải hùng hổ đến đáng sợ, "Cậu vui vẻ thế là để khiến người ta hiểu lầm à?"

Hoàng Hoa chẳng hiểu nổi tại sao anh lại tỏ vẻ thù địch đến thế, chỉ vứt lại một câu "Chẳng lẽ tôi vui vẻ cũng không được à?" rồi bỏ đi, chỉ còn Khương Khải đứng chôn chân tại chỗ, tự nhiên lại thấy hơi mờ mịt.

Anh cũng tò mò không hiểu vì sao mình lại xía mũi vào chuyện của Hoàng Hoa một cách vô bổ như thế. Có lẽ là vì lúc Hoàng Hoa đùa với bạn học nữ kia, cậu cười quá mức vui vẻ. Trước nay Khương Khải chưa từng thấy cậu trò chuyện với nữ sinh nào vui vẻ đến thế. Tâm lý căng thẳng của anh không còn cách nào che dấu nổi.

Sau đó Khương Khải ý thức được rằng kể từ lúc đó, bản thân đã nảy sinh sự chú ý đặc biệt và dục vọng chiếm hữu đối với Hoàng Hoa. Có điều Hoàng Hoa cũng chẳng để ý, cuộc cãi vã đó của bọn họ cậu cũng không để trong lòng.

Hoàng Hoa sống một cuộc sống đơn giản và trong sáng, chẳng bao giờ bỏ thời gian nghĩ ngợi để ý những chuyện khiến cậu ưu phiền. Cậu không để chuyện buồn trong lòng, chỉ tập trung tận hưởng sự ái mộ xung quanh, dù kiêu ngạo nhưng lại rất thu hút người khác.

·

Nhớ đến chuyện cũ, Khương Khải không nhịn mà nhếch khóe môi lên cười. Hoàng Hoa đã ăn cơm xong, ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt đó của anh thì nhíu mày. Khương Khải vội vã kiềm chế lại biểu cảm của mình, ho nhẹ một tiếng để che giấu lúng túng.

"Ăn xong rồi à?" Khương Khải hỏi.

"Ừm."

Hoàng Hoa đáp cực kì ngắn gọn, Khương Khải bèn đứng dậy trả tiền. Trước khi Hoàng Hoa nói gì anh đã rào trước, "Cậu đừng tranh trả tiền với tôi. Tôi tôn trọng việc cậu muốn sòng phẳng, nhưng bữa nào cũng chia đôi thì phiền lắm. Cậu lái xe rồi thì coi như phí đi đường cậu trả, tiền xăng thì ai lái người đó trả, còn lại ăn mặc, chỗ ở thì để tôi. Bao giờ chúng ta về thì cùng nhau ngồi lại thanh toán một thể, được không?"

Nghe thế xong, Hoàng Hoa chớp mắt vẻ vẫn còn hơi sửng sốt, hình như có rất nhiều suy nghĩ vừa vụt qua trong đầu cậu, vẻ mặt phức tạp. Sau đó cậu mới đáp, "Vậy cũng được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net