38. Ai trừng phạt ai (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Khải Nhân ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, cau mày nhắm mắt không nói một lời, gia chủ mới vừa hỏi nghi hoặc nhìn về phía Lam Khải Nhân, nhìn kỹ, lập tức kinh hãi kêu lên: "Không xong, Lam Khải Nhân tiên sinh ngất đi rồi".

Lam Hi Thần nghe tiếng lập tức chạy đến, vừa đỡ Lam Khải Nhân truyền linh lực cho ông, vừa nôn nóng gọi: "Thúc phục! Thúc phụ!!"

Lam Khải Nhân từ từ tỉnh lại, nhớ tới chuyện vừa rồi nhìn thấy, run rẩy đôi tay, khàn cả giọng nói: "Vong Cơ, Vong Cơ đâu?"

Lam Hi Thần nói: "Vong Cơ, vừa nãy y mang Nguỵ công tử uống say đi rồi".

Lam Khải Nhân sắc mặt xanh mét, giận không chịu nổi nói: "Đi, đi tìm Vong Cơ, thêm cả Nguỵ Anh về cho ta, ta ... ta ..." Lam Khải Nhân lửa giận công tâm, một câu nói chưa xong lại rơi vào hôn mê một lần nữa.

Lam Khải Nhân hôn mê khó thở, người Cô Tô Lam thị hoảng loạn nhốn nháo, Vân Mộng Giang thị cũng đua nhau cảm thấy không còn mặt mũi gặp ai thay cho đại sư huynh bọn họ, nâng Giang Trừng bị Nguỵ Vô Tiện làm cho chấn động đến mức ngất xỉu, dưới ánh mắt khác thường của tiên môn bách gia, nhanh chóng đi khỏi sảnh tiệc.

***

........................

........................

(Xem đầy đủ ở http://nmkl.site)

Nguỵ Vô Tiện nhớ rõ mình cùng với một đám đệ tử thế gia thi uống rượu trong tiệc cưới của sư tỷ Giang Yếm Ly, sau đó ... sau đó hình như mình uống nhiều quá, trong lúc mơ màng dường như còn hôn Lam Trạm, bên tai không ngừng có tiếng người nói chuyện, rồi lại không nghe rõ nói cái gì, đến khi tỉnh lại thì chính là tình trạng trước mắt này đây.

Nguỵ Vô Tiện tuy rằng không nhớ rõ khúc sau xảy ra chuyện gì, nhưng hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, lập tức hai mắt nhoà lệ, đáng thương hề hề nhận sai nói: "Nhị ca ca, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi nhẹ một chút, chúng ta từ từ làm được không? Ta đau ..."

Lam Vong Cơ nói: "Đau à?"

Nguỵ Vô Tiện tất nhiên không đau, Lam Vong Cơ làm sao nỡ làm cho hắn bị thương, nhưng hắn vẫn không chút nào chột dạ mà nói: "Đau".

Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện hai mắt lưng tròng, còn mang ánh mắt van nài kêu đau với mình, cúi người hôn lên khoé mắt của hắn, hôn đi những giọt nước mắt trên khoé mắt, sau đó di chuyển đến đôi môi ướt át và căng mọng của Nguỵ Vô Tiện, cọ xát liếm mút trên đôi môi của hắn, dịu dàng để lại những dấu hôn sưng đỏ, hết dấu này đến dấu khác, lên người Nguỵ Vô Tiện, sự hung hãn dưới hạ thân cũng chậm lại, trở nên vô cùng dịu dàng.

........................

........................

Lam Vong Cơ nói với giọng khàn khàn: "Thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện nâng hai tay bị trói lên vòng qua để lên sau cổ Lam Vong Cơ, nhổm người hôn Lam Vong Cơ lấy lòng, vẻ mặt muốn bao nhiêu uỷ khuất là có bấy nhiêu uỷ khuất, nũng nịu nói: "Lam Trạm, ta sai rồi, ta không nên uống nhiều rượu như vậy, ngươi tha thứ cho ta đi ..."

Dung mạo thanh lãnh của Lam Vong Cơ lúc này cũng mướt mồ hôi, làm tình kiểu thế này, không chỉ Nguỵ Vô Tiện khó chịu, mà y cũng đang cực lực nhẫn nhịn, trầm giọng nói: "Sai chỗ nào?"

Tròng mắt Nguỵ Vô Tiện đảo một vòng, cười cợt nhả nói: "Ta hình như ... uống nhiều quá, rồi hôn ngươi trước mặt mọi người".

Đôi mắt trong veo sáng ngời của Nguỵ Vô Tiện rưng rưng, cánh môi cũng bị hôn đến ướt át sưng đỏ, Nguỵ Vô Tiện tuy là nam nhân, nhưng dáng vẻ này lại chọc cho người ta phải yêu thương một cách phi lý.

Ánh mắt Lam Vong Cơ hơi loé lên, lòng bàn tay bất giác siết mạnh eo của Nguỵ Vô Tiện nói: "Còn gì nữa?"

Nguỵ Vô Tiện đại não mơ hồ, nghi hoặc nói: "Còn nữa? Còn gì nữa? Ta ngoại trừ hôn ngươi, còn làm gì nữa sao?"

Lam Vong Cơ nghiêm mặt nói: "Tự nghĩ".

Trong lòng Nguỵ Vô Tiện khóc không ra nước mắt, hối hận không kịp, thầm nghĩ: "Sớm biết thì đã không uống hăng máu như vậy, cũng không đến nỗi mơ màng như bây giờ".

Nguỵ Vô Tiện chu môi thành khẩn nói: "Lam Trạm, ta thật sự không nhớ rõ, bất kể làm cái gì cũng đều là lỗi của ta, ngươi cứ nói cho ta đi, rốt cuộc ta còn làm ra cái chuyện vô liêm sỉ mất mặt gì nữa?".

Lam Vong Cơ nhớ tới Nguỵ Vô Tiện trong lúc hồ đồ vươn tay về phía Lam Hi Thần, ánh mắt lạnh lùng tràn ra tứ phía, nhìn Nguỵ Vô Tiện bằng đôi mắt cháy rực.

Nguỵ Vô Tiện bị nhìn chằm chằm mà trong lòng dựng tóc gáy, thầm nghĩ: "Lam Trạm làm gì nhìn ta bằng ánh mắt như muốn ăn thịt ta vậy? Ta rốt cuộc đã làm cái gì thế? Chẳng lẽ ta uống say còn phát điên phi lễ với người khác?"

Nguỵ Vô Tiện quyết tâm, trước sau gì cũng chết, cả gan hỏi luôn: "Lam Trạm, ngoại trừ hôn ngươi, cuối cùng ta còn làm gì nữa? Ngươi nói cho ta đi, ta chịu được".

........................

........................

Nguỵ Vô Tiện cưỡi trên người Lam Vong Cơ, nghiến răng cười nói: "Nhị ca ca, hay là để ta tới đi, ngươi muốn chơi ha? Được rồi, Nguỵ ca ca ta sẽ chơi vui vẻ cùng với ngươi ..."

Nguỵ Vô Tiện sẵn tay lấy ra một sợi đai lưng, cột lên mắt Lam Vong Cơ che đi tầm nhìn của y, cười tủm tỉm đốt lửa trên khắp người y, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: "Cậu nhóc, cùng ta chơi trò tình thú nhé, tranh ảnh đen tiểu gia ta xem trong ba đời tính ra cũng không ít hơn sách trong Tàng Thư Các nhà các ngươi đâu."

........................

........................

Lam Vong Cơ chớp chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, hai tay vừa được cởi trói, đột ngột lật ngược người lại, tròng mắt lập tức đỏ ngầu đáng sợ, bùng cháy lên ngọn lửa không xác định, Nguỵ Vô Tiện nghĩ thầm: "Cái đệt! Sắp tiêu rồi!"

........................

........................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net