Cơn gió mùa hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mau thu dọn đồ đạc đi, ngày mai đừng để lỡ chuyến bay"

Khi Lưu Chương bước vào phòng, Lâm Mặc đang ngồi xếp bằng trên giường, đặt chiếc laptop trên chân và chăm chú nhìn vào màn hình.

Anh ngồi xuống bên giường, tay anh lấy ra hai miếng khoai tây chiên thành thạo đút cho Lâm Mặc.

Lâm Mặc vừa nhai vừa mơ hồ nói: "Chờ một chút... Hướng dẫn du lịch Hawaii lúc trước Mika gửi cho em mà em không tìm thấy, để em tìm đã".

Lưu Chương không thúc giục cậu, đồ vệ sinh cá nhân của hai người anh đã chuẩn bị xong rồi, thực ra chỉ còn một vài bộ quần áo mà Lâm Mặc muốn mang theo nữa thôi.

Cuối cùng Lâm Mặc cũng tìm thấy, cậu nằm dài ra giường và lăn lộn với vẻ hài lòng, chạy tung tăng đi xem tủ quần áo của mình.

"Đi biển đương nhiên phải mang theo áo sơ mi hoa rồi!" Lâm Mặc lôi thứ quý giá của mình ra, ôm khoa trương trên ngực, muốn mặc ngay bây giờ.

Lưu Chương vỗ tay tán thưởng : "Đúng thế, anh cũng có một chiếc áo sơ mi hoa, chúng ta cùng mặc đi".

Vậy là hai chiếc áo đã được xếp chồng lên nhau và cho vào vali.

*Chuyến đi mừng sinh nhật thứ 22 của Lâm Mặc, điểm đến là bờ biển Hawaii.

Máy bay hạ cánh an toàn, họ kéo vali đi vào khách sạn của bãi biển.

Lưu Chương mua một chiếc mũ rơm ở quầy hàng trước khách sạn và bây giờ đứng trước gương trang điểm trong phòng khách sạn, quay trái quay phải ngắm nghía, rất hài lòng với chiếc mũ này.

Sau một hồi, anh quyết định đội chiếc mũ này ra bờ biền.

Lâm Mặc từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy chiếc mũ rơm của anh, "woa" một tiếng, vui vẻ giật lấy chiếc mũ đội vào: "Đội mũ rơm lên sẽ rất ngầu phải không, em cũng muốn đội".

Lưu Chương cũng không ngăn cản, để cậu làm đủ trò mặt quỷ trước gương. Lúc sau cậu nghiêm túc gật đầu, tháo mũ xuống, trịnh trọng đội lên đầu Lưu Chương, còn vỗ vỗ hai lần lên đỉnh đầu anh tỏ vẻ xác nhận.

Em nghĩ vẫn là Eigei đội nó sẽ soái hơn" Lâm Mặc kết luận. Cuối cùng vẫn không quên để tay hình chữ "bát" dưới cằm, "Mặc dù em đội lên cũng rất ok ha".

Dễ thương một cách kì lạ, Lưu Chương không thể không cười : "Thiên tài thông minh Lâm Mặc đương nhiên là soái rồi, Lâm Mặc, em nên đội một chiếc mũ rơm đi, thật đấy".

Ra khỏi khách sạn, không ít vị khách du lịch ăn mặc rất mát mẻ. Lưu Chương thấy Lâm Mặc đang đắm đuối nhìn lũ trẻ con đang nghịch súng nước, ngay lập tức hiểu được đứa trẻ của mình đang nghĩ gì.

Anh vỗ vai Lâm Mặc, cậu quay đầu lại nhìn anh.

"Anh muốn chơi súng nước, có muốn mua hai cái không?" Anh gãi đầu hỏi.

Lâm Mặc hai mắt sáng lên ngạc nhiên hỏi: "Thật không? Vậy em sẽ chơi cùng anh, đi đi đi, nhanh lên".

Tất nhiên là giả rồi, chỉ là muốn nhìn cậu chơi thôi. Lưu Chương khẽ tặc lưỡi, lúc cậu không để ý liền thè lưỡi ra. Nhìn thấy Lâm Mặc chạy tung tăng đến cửa hàng nhỏ mua súng nước từ phía sau, tự nhiên bây giờ anh lại có cảm giác muốn chơi súng nước rồi.

"Eigei~~" Lâm Mặc thuần thục gói hàng, cầm súng, tay thì vẫy vẫy miệng thì hét lên.

"Đến thi nào, xem ai bắn được nhiều hơn, ai thua phải mời người thắng ăn kem" Lâm Mặc nói rồi bắt đầu chạy dọc bên bờ biển.

Thế là AK thực sự bỏ AK xuống cầm súng nước lên.

Anh đuổi theo sau Lâm Mặc, gió biển thổi nhẹ nhẹ buông lỏng vạt áo hoa, nắng rải trên tấm lưng, anh giẫm lên dấu chân của Lâm Mặc. Thỉnh thoảng bị súng nước bắn trúng, những giọt nước trải dài trên cánh tay và má khiến anh rùng mình vì lạnh. Chiếc mũ rơm cũng bị gió thổi bay và treo ngược ra sau gáy, Lưu Chương cũng chả có thời gian mà để ý đến những thứ đó.

Không khí trong lành quyện với hương dầu gội đầu của Lâm Mặc.

Cuối cùng anh thấy Lâm Mặc ôm bụng cười, không còn sức để chạy, cả hai toàn thân ướt hết cho nên họ dừng lại làm hoà.

Lông mi của Lâm Mặc rất dài, trên đầu có vài giọi nước đọng lại, bây giờ cười đôi mắt cong lên rất rõ ràng.

Anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước quanh mắt cậu, cậu đưa hai tay lên ôm má như chú mèo nhỏ, dùng tay như một chiếc khăn.

Trái tim của Lưu Chương bị rung động, giống như bị một con mèo tóm được, tim đập mạnh và càng ngày đập càng nhanh.

Kết quả là Lâm Mặc nhân lúc anh không chuẩn bị, nở nụ cười có ý đồ xấu. Cậu nhặt khẩu súng, bắn một phát vào anh.

Lưu Chương chính là bị bắn một phát vào mặt.

"...." Lưu Chương lau mặt có chút khó chịu, có chút tức giận, hậm hực hét lên: "Không phải bảo hoà sao? Sao em lại bắn trộm anh?"

"Em sai rồi, em sai rồi" Lâm Mặc chân thành xin lỗi. Sau đó là một tràng cười sảng khoái.

Lưu Chương tức giận nắm lấy chóp mũi của cậu, Lâm Mặc hét lên "Aiya" rồi hô hoán, liên tục cầu xin sự thương xót và hứa sẽ bồi thường cho anh một ly kem, Lưu Chương mới bỏ tay ra.

Kết quả là hai người rủ nhau đi ăn kem.

Chạy mệt rồi thì đi dạo trên bãi cát cũng tốt. Buổi trưa có nắng, ánh sáng thực sự rất thoải mái. Lâm Mặc ngân nga một giai điệu ngẫu hứng, Lưu Chương nắm tay cậu, thấy cậu chạy nhảy tung tăng, không tự chủ được mà chạy chầm chầm để theo kịp tốc độ của cậu.

"Hay là chúng ta viết một bài hát trước khi quay về? Nơi đẹp như vậy không viết một bài hát để kỉ niệm thì tiếc lắm" Lưu Chương đề xuất.

Lâm Mặc lão sư lập tức chấp nhận lời đề nghị : "Được thôi, em đã có cảm hứng rồi".

Lưu Chương đột nhiên cảm thấy có dự cảm không tốt, thấy Lâm Mặc hẵng giọng, ngẩng đầu lên và quay về phía biển, như đang diễn một buổi concert vậy.

"Chúng ta là hải âu, chúng ta là hải âu, bay vào ban ngày..."

Đứa nhỏ bên cạnh chớp chớp mắt, ánh mắt ảo diệu như nhìn anh trai, mỉm cười nhẹ.

Lưu Chương cười bất lực, mặt mày hớn hở.

Đã mấy năm trôi qua, Lâm Mặc vẫn không quên khát vọng ban đầu của mình, những tác phẩm của cậu luôn luôn tự nhiên, không có bất kì tạp chất nào. Và cậu luôn thích những thứ thật tự nhiên và tự tại ấy.

Đi một lúc thấy mỏi chân, hai người nằm dài trên ghế ở bãi biển tắm nắng.

Lưu Chương lấy một quả cam trong túi trái cây vừa mua, bóc nó rồi đưa cho Lâm Mặc.

"Eigei... Eigei" Lâm Mặc gọi anh. "Anh ngửi đi, thơm quá à".

Lưu Chương nghiêng người ngửi thử, thực sự ngửi thấy mùi thơm nồng, còn có mùi rất ngọt ngào.

"Aaaa~~" Lâm Mặc ra hiệu bảo anh há miệng, Lưu Chúng ta là hải âu, chúng ta là hải âu, bay vào ban ngày..."

Đứa nhỏ bên cạnh chớp chớp mắt, ánh mắt ảo diệu như nhìn anh trai, mỉm cười nhẹ.

Lưu Chương cười bất lực, mặt mày hớn hở.

Đã mấy năm trôi qua, Lâm Mặc vẫn không quên khát vọng ban đầu của mình, những tác phẩm của cậu luôn luôn tự nhiên, không có bất kì tạp chất nào. Và cậu luôn thích những thứ thật tự nhiên và tự tại ấy.

Đi một lúc thấy mỏi chân, hai người nằm dài trên ghế ở bãi biển tắm nắng.

Lưu Chương lấy một quả cam trong túi trái cây vừa mua, bóc nó rồi đưa cho Lâm Mặc.

"Eigei... Eigei" Lâm Mặc gọi anh. "Anh ngửi đi, thơm quá à".

Lưu Chương nghiêng người ngửi thử, thực sự ngửi thấy mùi thơm nồng, còn có mùi rất ngọt ngào.Chương nở nụ cười rồi há miệng.

Sau đó Lâm Mặc đưa múi cam vào trong miệng mình.

Lưu Chương cạn lời.

Lâm Mặc, em là học sinh tiểu học à mà còn chơi mấy cái trò quỷ này!

Sau trò lừa của Lâm Mặc thành công, cậu rất đắc ý nhìn biểu cảm của anh, còn dùng tay ra hiệu động tác nhưng chỉ một giây sau, động tác không ấy được nữa rồi.

Lưu Chương đỡ phía sau đầu hôn cậu và lấy miếng cam từ trong miệng cậu. Lâm Mặc ngẩn ra, đầu lưỡi ấm áp liếm môi cậu, bị tấn công đột ngột làm cậu không biết phải di chuyển như nào, yên lặng nhưng nắm chặt vai Lưu Chương một cách đáng thương.

Miếng cam bị cướp mất, tâm trí cậu cũng bị giật mất, rất lâu vẫn chưa về được.

Lưu Chương rất hài lòng với miếng cam mình cướp được, ừm, thật ngọt.

Ánh nắng nóng quá, nhìn xem, mặt Lâm Mặc đã đỏ ửng lên rồi.

Sau khi mặt trời lặn, họ mới miễn cưỡng quay về khách sạn.

Chơi đùa cả ngày, cả người đều ra mồ hôi, họ thay phiên nhau vào phòng tắm, tắm xong thì cùng nhau ngồi trên ghế sô pha.

Lưu Chương lật cuốn sổ, thì thầm trong miệng, Lâm Mặc ở bên cạnh dựa vào người anh, không biết lấy đâu ra một cây đàn guitar, ngẫu hứng gẩy vài cái.

"Còn biết chơi đàn guitar à, Lâm Mặc lão sư".

"Lúc trước Trương Gia Nguyên có dạy em một chút, em chỉ ngẫu hứng chơi thôi".

Lâm Mặc ấn vào một số điểm, có một chút lỗi nhỏ cũng không bận tâm, nhất quyết phải gẩy, nhẹ nhàng hát.

"Cơn gió mùa hạ, em sẽ luôn nhớ..."

Giọng hát của Lâm Mặc rất sạch sẽ, Lưu Chương nhắm mắt lại và lắng nghe một cách thích thú được nửa câu, đột nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ, mở mắt vì không muốn để lỡ mất gương mặt đang lặng lẽ hát kia.

Gió trong bài hát nhảy ra khỏi cổ hỏng Lâm Mặc, xuyên qua ngực anh khiến trái tim trở nên nóng bỏng.

"Em và mùa hè của anh, gió khẽ nói..."

Câu cuối cùng, Lưu Chương hát cùng cậu.

Một phút sau đó, họ nhìn chằm chằm vào mắt nhau không nói lời nào.

Nhịp tim và tiếng gió đều vô hạn.

Cuối cùng vẫn là Lưu Chương mở lời trước: "Hay lắm"

"Nhưng Lâm Mặc lão sư ơi, sao em không hát nguyên bản bài "Mơ ước là một đoá hoa"?

Lâm Mặc khom hông, ngẩng cao đầu tự hào: "Đó là album tương lai của em, phải trả tiền mới được nghe bài hát trong đó".

Lưu Chương "Ồ" một tiếng, hỏi "Nó bao nhiêu tiền?"

Lâm Mặc chớp mắt nhìn anh: "Không đắt đâu, anh mặc váy đội mũ rơm rồi nhảy điệu samba thì em sẽ hát cho anh nghe".

"Tiểu tử thối!"

Lưu Chương cười, nhảy lên muốn nhéo cậu. Lâm Mặc gào thét nhảy dựng lên, chạy trốn vào trong phòng, cuối cùng là lao lên giường, cố gắng trốn trong chăn bông.

Lưu Chương ném vào người cậu, hai người cầm gối ném nhau. Cuối cùng cả hai cùng nằm dài xuống giường.

Lâm Mặc nằm ngửa trên giường, lồng ngực nhấp nhô dữ dội do vận động, trên trán lấm tấm giọt mồ hôi nhỏ, hai má đều ửng hồng.

Đường viền cổ của bộ đồ ngủ bị lỏng, vừa nãy nô đùa còn bị tuột thêm hai cúc, lộ ra làn da trắng nõn mềm mại, đôi chân trắng nõn gầy guộc đặt trên chân anh.

Lâm Mặc quay lại nhìn anh, hai người đều nghe thấy đối phương đang thở hổn hển.

Mọi thứ phía sau sẽ là logic tự tưởng tượng.

Tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ màu cam, hai người ôm nhau trong bóng tối, vướng vào sự ám muội.

Lâm Mặc có chút sợ hãi nhưng Lưu Chương đủ dịu dàng.

Tình yêu quá nóng bỏng, Lưu Chương thì thầm bên tai cậu: "Lâm Mặc, Hoàng Kì Lâm, Mặc Mặc".

"Anh thích em nhiều lắm"

Lâm Mặc hôn lại anh, đau đớn và vui sướng hoà quyện lại với nhau. Cậu quay đầu lại dựa vào ngực Lưu Chương, có thể nghe thấy nhịp tim đang đập loạn điên cuồng của anh.

Cuối cùng, cả hai người đều quá mệt để đi chuyển, Lâm Mặc bị Lưu Chương ôm gọn trong vòng tay, cậu nghéo chân anh, bốn cái chân bắt đầu đấu đá qua lại.

Lưu Chương dơ ngón tay: "Chỉ còn 3 ngày nữa là em 22 tuổi rồi"

"Có thể lấy chứng chỉ rồi".

"Rapper bọn anh đều gấp gáp như vậy sao?" Lâm Mặc trêu chọc anh, "Đi muộn một chút có được không, lỡ sau này hối hận thì sao"

"Không được" Lưu Chương siết chặt vòng tay như thể sợ ai đó sẽ giật nó đi mất vậy.

Lâm Mặc xoa xoa đầu anh: "Được, được, lấy thì lấy".

"Ngày mai đi xây lâu đài cát đi".

"Nhưng em phải ngồi trên đá và chơi đàn guitar cho anh cơ".

Cả hai lặng lẽ trò chuyện trong bóng tối, cho đến khi cơn buồn ngủ ập vào mí mắt, anh chầm chậm ôm chặt lấy cậu rồi chìm vào giấc ngủ.

Đây là một mùa hè chớp nhoáng và ồn ào bên bờ biển Hawaii.

Chúng ta sẽ có rất nhiều, rất nhiều mùa hè có hương vị cam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC