Cơn gió mùa thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.....................................

-          Huhuhu..Con biết lỗi rồi.Ba đừng đánh con nữa.hix.con biết lỗi rồi,.Bé gái cứ chắp tay ,rồi quỳ gối cầu xin ba nó nhưng ông vẫn đánh, vẫn tát,vẫn chửi nó.

-          Mày câm ngay.Khóc cái j.

-           Con xin ba mà.huhu

-          Xin này. Tha này.Cứ thế ông hết lấy cán chổi đánh nó, rồi túm tóc đập xuống nền nhà.

- Dã man quá.Nó ms có 7 tuổi mà.

- Tội con nhỏ quá.

- Có bố như vậy thà ko có còn hơn.

Mấy người hàng xóm chỉ biết đứng nhìn mà ko làm j giúp con bé đc. Chỉ sợ giúp nó thì nó lại bị ba đánh đau hơn.

   Ko biết bao nhiêu lần bị ba đánh. Bao nhiêu lần nó có ý định bỏ nhà đi.Nhưng biết đi đâu,lấy j mà ăn khi nó ms chỉ là một cô bé 7 tuổi.Nó chỉ biết khóc,khóc và khóc. Nhìn những vết đỏ, sưng tấy lên nó chỉ biết cắn răng chịu đựng. Nó hận mẹ nó.Tại sao mẹ lại bỏ nó.Để nó phải hứng những trận đòn của ba. Mẹ bỏ nó để đi tìm hạnh phúc cho riêng mình.

-          Mày còn chưa đi nấu cơm. Sao còn ngồi đó. Muốn ăn đòn nữa phải ko? Vừa nói ông ta vừa đá nó khiến nó ngã dúi xuống.

-          Con đi ngay đây .Ba đừng đánh con nữa. Nó mếu máo ôm đầu ........................

10 năm sau

-          Minh! Mày làm xong hết việc chưa mà dám ngủ hả,con ranh? Vừa nói bà ta vừa lấy chân đá nó.

-          Dạ. Dì về rồi ạ. Nó vừa dụi mắt ngồi dậy xoa chỗ đau.

-          Đừng có tưởng ông Bình thương mày thì mày lười biếng ko làm việc.

-          Con đâu dám. Tại làm xong việc rồi nên con mới dám ngủ .

-          Còn dám viện cớ này nọ. Bà vừa nói vừa ấn đầu nó.

-          Còn cãi à.

Cứ bực mình là bà lại mắng nó. Nó đã quen vs việc này

Nhưng kí ức về ba  thì nó ko bao giờ quên.

Nhớ lại 10 năm về trước. Nhân lúc ba nó ngủ say nó lén lấy quần áo cho vào túi,rồi xỏ giầy.Nó quyết định bỏ trốn. Nó một tay cầm túi, một tay lấy chiếc là bàng quạt cho mát. Nó đi lang thang giữa trưa hè nắng nóng.

  Nó đói nhưng ko dám xin ai. Nó cho rằng ngửa tay xin người khác là hèn,là nhục.

Đi đc mấy bước nó bắt đầu thấm mệt. Nhìn thấy đứa trẻ tay cầm bóng đi tung tăng bên bố mẹ mà nó thèm muốn. Nó lại khóc. Nó nhớ nhà.Nhưng nó ghét ba nó.

.

.................................................

   Sau đó người ta đưa nó vào trại trẻ mồ côi. Rồi mấy tháng sau đó có một cặp vợ chồng đến nhận nuôi. Và bây giờ nó sống cùng họ. Họ cũng có cô con gái cùng tuổi vs nó. Tên là Vương Minh Ánh. Nó đc họ đặt tên là Minh- Vương Minh Minh. Nó rất hạnh phúc,nó vui sướng vì có một gia đình mới ,sẽ thoát khỏi những tháng ngày khổ cực.Nó tưởng rằng cuộc đời mình sẽ thay đổi,cuộc đời mình sẽ sang trang mới nhưng cuộc đời có đc tươi đẹp như nó nghĩ ko?

---------------------------------------

trở về hiện tại.

-          Xin hỏi đây có phải nhà ông Bình ko? một người đứng tuổi gõ cửa hỏi.

-          Dạ .Đúng rồi ạ. Nó lễ phép thưa.

-          Xin nhận thư.

-          Dạ.Nó nhận lấy bức thư. Bác vào nhà uống cốc nước.

-          Thôi.Cảm ơn cháu.Bác đi đây.

-          Vâng.

Nó vui sướng nhảy lò cò vào phòng.

-          Lạy trời phật cho con đỗ. Ô ! Ô ! Thật ko thể tin đc mình đc 96 điểm.Thủ khoa.Hahahaha.

...................................

-          Con Ánh nó đc bao nhiêu điểm?Ông Bình hỏi bà Lan

-          Nó chỉ đc nhì thủ khoa.Ông à.

-          Uk.

-          Nó từ phòng chạy ra Dì ơi! Con đỗ rồi.Nó vừa cầm tờ giấy thông báo giơ ra

Bị bà Lan lườm cho nó vụt tắt luôn niềm vui.

-          Vậy hả con?Cố gắng lên.Đó là tiếng ông Bình.

-          Dạ. Nó vui ngay trở lại .Trong nhà có ông Bình là thương nó nhất. Tuy nhận nuôi từ nhỏ nhưng bà Lan ko cho phép nó gọi ông bà là mẹ nên nó chỉ dám gọi Chú vs dì.

-          Vậy. Sau này các con phải xa nhà rồi. Nhớ chăm sóc nhau đấy. Tính cái Ánh nó ngang bướng con phải nhường nhịn nó một chút.

-          Dạ .Con biết rồi.Con sẽ chăm sóc chị ấy.

-          uk.Con đi vào chuẩn bị đồ đi.

-          Vâng.

Nó vừa vào phòng, ông quay sang bà Lan.

-          Sao cái Ánh vẫn chưa về?

-          À. Nó đi chơi với bạn xong sẽ lên trường ngay.

-          Càng ngày càng bướng.bà chiều nó cho lắm vào.

-          Ông nói j vậy?Nó buồn về điểm thi nên đi chơi vs bạn ông cũng cấm.Bà Lan bực dọc.

Ông chỉ biết con nhỏ đó.Ông đâu có quan tâm j tới con Ánh. Thích thì ông đừng có quan tâm tới nó nữa. Nói xong bà Lan bỏ vào phòng.

Nó nghe thấy hết.Ko biết đây là lần thư bao nhiêu nó chứng kiến cuộc cãi vã của ông bà.Mà nguyên nhân lại là nó.Nó buồn lắm.Chẳng lẽ vì nó mà gia đình ông bà ko hạnh phúc. Năm nay nó đc tuyển vào trường Liên thông cấp 3 lên Đại học. Nó đi rồi thì ông sẽ ko phải khó sử vì nó.

......................................

“ Xoảng”.

-          Tại sao? Tại sao lại là con nhỏ đó. Tại sao lúc nào tao cũng thua mày. Ánh ném luôn cái cốc trên bàn.

-          Mày bình tĩnh đi. Chẳng qua là nó may mắn hơn mày thôi.Chứ thực ra tao thấy mày học giỏi hơn nó mà.

-          Mày im đi. Đây là lần thứ ba rồi. Lúc nào tao cũng đứng sau nó. Tại sao nó cứ cướp hết thứ này đến thứ khác của tao.Hết bố,đến thầy cô,bạn bè, Ngay cả vị trí thứ nhất của tao nó cũng tranh.Bây h cũng vậy. lại học chung lớp,chung kí túc xá.

-          Thôi mặc kệ nó đi.

.......................................

-          Oa! Trường mới đẹp quá! rộng nữa. Nó vừa ôm đồ vừa nháo nhác nhìn y như nhà quê mới lên thành phố.

“ Binh”

Aaaaaaaaaaaaaa.......! Đó là tiếng hét của một thằng con trai.

-          Xin lỗi. Xin lỗi .Tôi ko cố ý. Vừa xin lỗi nó lấy khăn định lau áo cho tên đó thì bị hắn hất cho một cái ko thương tiếc.( con trai j mà dã man)

-          Xin lỗi là xong à .Cô biết nó bao nhiêu tiền ko hả? Hắn nói mà như quát người ta

-          Huhuhu.Xin lỗi tôi ko cố ý mà.

-          Nín điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Tôi rất ghét nhìn con gái khóc.Làm ơn nín đi.

Câu nói của hắn có hiệu lực tức thì .Nó im bặt.

-          Bực mình. Coi như tui xui xẻo vậy.Nói xong hắn bỏ đi ko quên nhìn nó bằng ánh mắt nảy lửa.

......................................................

“ui ! Da” Vừa đi lên cầu thang nó lại đụng phải một người.

-          Xin lỗi.Xin lỗi.Nó cứ cúi người rối rít nói xin lỗi.

-          Đâu phải lỗi của bạn sao cứ xin lỗi hoài thế? Tên đó mỉm cười nó. Nó cứ cúi đầu ko dám ngẩng lên.

-          Ơ.bạn bị thương rồi kìa. Hắn giật mình cầm tay nó lên xuýt xoa.

Nó giật tay lại.

-          Ko sao.

Chắc là vết thương va chạm lúc nãy.Nó quen bị đau như vậy nên thấy bình thường.

-          Chảy nhiều máu như vậy mà nói ko sao. Đi ra đây tôi băng cho. Để như vậy sẽ mất máu ,và bị nhiễm trùng đấy. Nói xong hắn kéo nó đi.

-          Tôi ko sao mà. Thật đấy!

-          Đưa đây tôi xem nào! Hắn chợt khựng lại.

-          Sao..Sao..tay cô nhiều sẹo thế.

Nó giật tay lại,toan bỏ đi.

-          Xin lỗi tôi ko cố ý đâu.

-          Ko sao.

-          Tôi có thể hỏi tại sao lại như vậy ko?

-          Bạn muốn biết à.

-          uk. Hắn gật đầu.

-          ............................................

Nó kể hết. Kể hết. Kí ức lâu rồi mà cứ ngỡ như mới hôm qua để lại một vết thương lòng khó phai.

-          Đừng buồn. Xung quanh cô vẫn còn nhiều người tốt mà.chẳng hạn như tôi đây.

Nghe thấy vậy nó phì cười.

-          Cô cười rồi đấy nhé.

-          hahahaha..

................

-          Tôi tên Quốc Bảo, còn cô?

-          Tôi á. Minh Minh.

-          Cái tên nghe lạ .

-          thôi tôi vào kí túc xá đây. chào bạn. Cảm ơn nhé.

-          Ơn huệ j. Chào bạn.

Nó cảm thấy rất vui.

..................................

-          Chào chị. Nhìn thấy Ánh đang đứng ở cửa kí túc xá nó bèn  vẫy tay. nhưng đáp lại chỉ là một sự thờ ơ.

Nó chẳng để tâm.Chỉ thấy hơi buồn.

-          Chào bạn. Nó mở lời trước vs cô bạn cùng phòng.

-          Chào. Bạn cùng phòng vs tôi à. Tôi tên Ly,Còn bạn?Ly hồ hởi.

-          Tôi tên Minh Minh.Rất vui khi chung phòng vs bạn.

-          Sao nói khách sáo thế.Để đồ vào đây.

-          Uk.

-          Cậu muốn đi tham quan trường ko?

-          Uk.

-          Vậy đi nào.Ly choàng tay nó kéo đi.

-          Cô bạn thật thân thiện.Nó nghĩ thầm

.............................

-          Thế nào đẹp đúng ko?

-          Uk. Đẹp thật.

-          Mà đúng rồi.Tôi phải dặn bạn trước này. Ở trong trường phải cẩn thận đấy.

-          Sao vậy?

-          Có một số người bạn nên tránh xa.

-          Tại sao?

-          Nếu ko sẽ gặp họa đấy.

-          Tớ vẫn ko hiểu? Nó lắc đầu.

-          Người thứ nhất.Là Hạ Trấn Nam.Cậu ta là cháu của chủ tịch trong trường nên rất hống hách.Nếu ai mà cậu ấy ko ưa thì đừng mong ở lại yên ổn trong trường. Kể cả con gái.

Người thứ hai là Trần Quốc bảo. Bạn thân của Hạ Trấn Nam.

-          Quốc Bảo?

-          Uk.

-          Cậu ấy cũng như Nam à.

-          ko.Cậu ấy tốt bụng lắm nhưng fan của cậu ấy biết cậu ấy giúp đỡ hoặc cười vs cậu ấy thì sẽ biết tay họ.Cậu sao vậy.Ly lay vai nó.

-          Ko.Ko sao. bạn nói tiếp đi.

-          Người Thứ ba là  Khánh Ngân. Em song sinh của Quốc bảo. Nhưng đáng sợ lắm.

-          Vậy à.

......................................

-          Dậy đi Minh Minh.Ly lay vai gọi nó.

-          UK. Sao cậu dậy sớm thế 8 h mới đi học mà.

-          Chúng ta còn phải lao động nữa.

-          Lao động à.

-          Đúng thế. Nếu ko phải con người có chức có quyền thì mỗi sáng phải đi lao động.

-          sao kì cục vậy?

-          Nhanh lên.

-          Uhm.Đợi tớ một chút. Nói xong nó chạy ngay vào nhà tắm.

.................................

Vừa ra khỏi kí túc xá nó đã thấy rất nhiều người. Người thì cầm xẻng, cuốc, xô, chậu.

-          Vậy chúng ta phải làm gì? Nó hỏi Ly.

-          Chúng ta phải nhổ cỏ đến lúc đi học.

-          Ồ.Nó gật đầu.

Tay hôm qua bị thương nên khi nhổ cỏ . Cỏ cứa vào tay nó . Máu từng giọt nhỏ xuống.

-          Bạn bị thương rồi kìa. Phải cẩn thận chứ.Cỏ này rất sắc.

-          Ko sao đâu. Nó lấy khăn tay quấn tạm vào.

-          Hai cô kia. Sao còn ko làm việc? Bà trông coi việc quát lớn.

-          Thưa bà. Bạn con bị thương ạ. Ly thanh minh.

-          Làm có mỗi tí việc mà bị thương . Tiểu thư nó vừa thôi chứ.

-          Con xin lỗi. Nó cúi đầu.

-          Đi theo ta. Tôi nói cô đấy.Bà chỉ nó.

-          Cậu cứ đi đi .

-          Uhm. Nó gật đầu. Nó bắt đầu thấy lo. Ko biết bà ấy có làm j mình ko?

bà đưa nó vào một căn phòng ko rộng lắm nhưng đầy đủ tiện nghi.

- Ngồi xuống đây. Thái độ của bà khác hoàn toàn với lúc vừa nãy.

Nó ngạc nhiên.Nó ko biết nên sử sự như thế nào cho phải

- Đưa tay đây ta xem.

Nó thực hiện mệnh lệnh của bà một cách vô thức.

Một lần nữa lại có người giật mình trước cánh tay chi chí sẹo.

Bà hỏi nó chỉ biết lắc đầu nhớ lại một thời tuổi thơ dữ dội.

Ko hiểu sao bây giờ nó thấy bà y như bà nó. Nó chỉ muốn dựa vào mà khóc. Bà cười nhạt.

- Ko sao đâu.Mọi chuyện qua rồi.

Nó thấy bây giờ cuộc đời rất tươi đẹp. Nhìn bề ngoài ,qua cách nói chuyện tuy bà  khó tính nhưng khi tiếp nó thấy bà thật tốt.

....................................

Reeng! 

Vào lớp rồi đó. Cháu đi đi.

Nó cúi đầu chào bà.

.....................................

- Bà có mắng cậu ko? Ly hỏi giọng lo lắng.

- Ko sao. Bà tốt lắm.

- Vậy thì tốt rồi. Tớ cứ sợ bà phạt cậu. Vào lớp thôi.

....................................

- Một con vịt xấu xí vào lớp mình kìa. Chưa vào tới nơi nó đã nghe thấy tiếng chảnh chọe của Mai- bạn thân của Ánh.

- Ồ! Đâu. Tao chưa nhìn thấy.

- Nó xấu hơn cả tao à.Một đứa khác chen vào.

Nó chẳng thèm để ý. Quay sang hỏi Ly.

- Mình ngồi ở đâu cậu?

- Chỉ còn một chỗ ở bên cạnh của Quốc Bảo.Nhưng.....

- Sao vậy? Ko đc à.

Ly gật đầu ái ngại.

- Chào Minh Minh. Chúng ta quả là có duyên.Bảo vẫy tay nó trông như con nít.Khiến bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn ghen tức

- Chào.Nó đáp lại.

- Cậu ngồi cạnh mình đi.

- Tôi ko đồng ý.Trấn Nam lên tiếng.

- Làm sao có thể để con vịt xấu xí đó ngồi cùng bàn vs tôi.

- Nam.Tại sao ko chứ?Tớ bảo đc là đc.Nói xong bảo quay sang nó.

- Cậu cứ ngồi vào đây.

- KO! Lần này hắn quát to khiến tất cả giật nảy mình.

- Vậy thôi. Tôi ngồi chung vs Ly cũng đc.Cảm ơn bạn.Nó ái ngại nhìn Bảo ,Sợ cậu khó xử.

Nhưng Bảo kiên quyết. 

- Cậu ko thể vì tôi một lần à.

- Thôi đc.Hắn miễn cưỡng.

...............................................

Nhìn cái mặt hắn sao thấy ghét thế. Thỉnh thoảng trong giờ học nó cứ lấm lét nhìn hắn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net