01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi là một cảnh sát hình sự, mỗi ngày đều sẽ phải đến và đi trong mưa, người làm nhiệm vụ ngày hôm nay không biết ngày mai liệu có thể trở về hay không, trong cái nghề này có thể vì một chút bất cẩn mà bạn có thể chết bất cứ lúc nào, vậy thì làm sao có thể để ý xem đôi giày của mình có bị dính tro bụi hay không?

Nhưng mà Triệu Tiểu Đường là một cái ngoại lệ, đội trưởng đội hai của đội Cảnh sát hình sự, năm nay mới 26 tuổi, nhưng cô lại là một nữ quỷ có tiếng với tính tình thì rất nóng nảy, nhanh nhẹn và cương quyết trong công việc. Là một người sống có trật tự, những người dưới quyền đều chuẩn mực tuân theo mệnh lệnh của cô, thậm chí ngay cả lãnh đạo cũng phải nhường nhịn cô ấy đến ba phần.

Vào sáng sớm ngày hôm đó Triệu Tiểu Đường sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về nhà, cô liền nhìn thấy một cô gái trước cửa nhà mình.

Lúc ba giờ sáng khi thời tiết của mùa xuân vừa mới bắt đầu, trời còn chưa sáng, Triệu Tiểu Đường sau khi thu thập xong chứng cứ buôn bán ma túy muốn trở về nhà để ngủ một giấc. Cô hiện tại sống trong một khu dân cư kiểu cũ rất bình thường, tòa nhà sáu tầng và có một tầng gác mái đi kèm. Đã đi hết đường của tầng năm, rẽ thêm một khúc cua nữa liền đi đến tầng cuối thì thấy một cô gái đang nằm cuộn tròn trước cửa nhà mình.

"Nè, không sao chứ? Mau dậy đi" Triệu Tiểu Đường đi tới, cẩn thận vỗ về, nhưng cô gái không hề đáp lại.

Triệu Tiểu Đường nhìn cô gái kia từ trên xuống dưới, nàng mặc một bộ quần áo trắng vải thô, trông giống như quần áo của một bệnh nhận tâm thần vậy. Trên mắt cá chân mơ hồ lộ ra những vết sẹo nông sâu, vài sợi tóc dài đen nhánh xõa xuống che đi khuôn mặt kia, nhất thời cơ thể khẽ run lên vài cái.

Triệu Tiểu Đường lại mắc bệnh nghề nghiệp, không ngừng suy đoán, tại sao  này lại xuất hiện trước cửa nhà mình, cần giúp đỡ thì sao phải leo lên đến tận tầng sáu như thế này thay vì tầng một dưới kia? Hay là cố tình lên tận đây để tìm cô?

Triệu Tiểu Đường lần nữa vươn tay vỗ vỗ vai cô gái ấy, lần này dùng sức thêm một chút, thân thể cô gái kia đột nhiên run lên, sau đó nàng từ từ ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy trên khuôn mặt kia có dấu hiệu bị thương. Nhưng cô vẫn có thể thấy dưới bộ dạng kia là một người thực sự rất ưa nhìn. Nàng chật vật đứng dậy, Triệu Tiểu Đường vội vàng đỡ lấy, bàn tay tái nhợt của cô gái kia nắm lấy cổ tay của Triệu Tiểu Đường mà ngồi dậy, dựa vào cửa nhà của cô mà hít sâu một hơi.

"Cô không sao chứ?" Triệu Tiểu Đường hỏi, cô gái kia từ từ ngẩng đầu, chầm chậm mà mở mắt nhìn người đối diện.

Triệu Tiểu Đường bắt gặp đôi mắt trong veo kia, như thể nhìn thấy cả một đại dương bao la, hoặc có lẽ là một vũ trụ rộng lớn.

Cô sửng sốt một hồi, đôi mắt đẹp đẽ kia khiến cô có chút sững sờ, nếu mà nói thích thì nói là quen mắt sẽ phù hợp hơn, ánh mắt này giống con mèo ragdoll mà trước đây cô đã từng nuôi.

Triệu Tiểu Đường để nàng dựa vào người mình, giơ tay mở cửa, cô gái kia không thể tự mình đứng lên, Triệu Tiểu Đường không còn cách nào khác đành phải bế nàng vào trong nhà.

Cô gái này bế lên mà lại nhẹ như vậy, thật khiến Triệu Tiểu Đường một trận kinh hãi, cô suýt chút nữa còn tưởng mình bế trên tay là một bộ xương khô.

Cô đặt cô gái kia lên sofa, có lẽ lúc nãy cô lỡ dùng quá sức mà động đến những vết thương của cô gái này, cô nghe được người trong tay mình khịt mũi, khi muốn đứng dậy để thay quần áo nhưng bị nàng níu chắt lấy cổ tay mình.

Việc này khiến Triệu Tiểu Đường có chút cáu kỉnh, cô đã nhiều ngày đêm không ngủ, giờ phút này cô rất muốn đi nghỉ ngơi. Lúc nãy nhìn cô gái này có chút tội nghiệp, liền để nàng ở tạm nhà mình. Sau đó sẽ đưa đến bệnh viện hoặc đồn cảnh sát sau.

"Cô nằm nghi ngơi chút đi, tôi đi thay quần áo" Triệu Tiểu Đường thực không biết làm như nào, từ lúc trong đội cô đã tức giận rồi, hiện tại còn phải kìm nén cơn giận của mình để nói chuyện với cô gái trước mặt này.

Triệu Tiểu Đường trở về phòng, cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát và thay bằng một bộ quần áo bình thường. Suy nghĩ một chút liền lấy hộp ý tế trong tủ ra, vết thương của cô gái kia vẫn nên xử lí thì tốt hơn.

Quay trở lại phòng khách, đèn đã được bật sáng, người kia đang dựa nửa người vào ghế sofa, nhìn chằm chằm vào một góc khác của ghế mà xuất thần.

"Lại đây, tôi băng bó lại vết thương cho cô" Triệu Tiểu Đường đặt hộp y tế xuống ghế sofa, duỗi tay về mắt cá chân của cô gái. Nàng cũng rất nghe lời, có lẽ cũng biết ý tốt Triệu Tiểu Đường mà không hề né tránh. Nhưng ngay khi cô chạm vào, cô gái kia liền co chân lại vì đau đớn.

Triệu Tiểu Đường cũng được coi là một người kì cựu trong việc xử lí vết thương, là một cảnh sát hình sự nên việc bị thương hầu như thường xuyên xảy ra. Nếu có thể tự mình giải quyết thì cô sẽ tự mình làm. Triệu Tiểu Đường cố gắng hết sức thả lỏng cử động của mình, nhưng trong khi thoa thuốc cho người này, cô nhận thấy còn nhiều hơn một vết thương.

"Cởi quần áo ra đi" Triệu Tiểu Đường ngồi đối diện nói với nàng.

Cô gái trước mặt không chút do dự, giơ tay muốn cởi cúc áo của chính mình, nhưng là quá chậm, Triệu Tiểu Đường có chút thiếu kiên nhẫn, chỉ có thể đưa tay ra giúp nàng cởi.

Sau khi chiếc áo làm từ chất liệu kém kia được mở hoàn toàn, cơ thể cô gái này hoàn toàn phơi bày trước mắt Triệu Tiểu Đường. Cô hít một ngụm khí, cơ thể nàng vốn dĩ đã gầy hiện tại còn đầy sẹo có cả mới lẫn cũ, trên vai, trên lưng, trên xương quai xanh và bụng. Cô thực sự không biết nên bắt đầu từ đâu và cũng không thể tưởng tượng được nỗi những gì mà cô gái này đã trải qua.

"Thế này có chút không ổn, chúng ta đến bệnh viện đi" Triệu Tiểu Đường đặt dụng cụ sơ cứu trên tay xuống, chuẩn bị đưa nàng đến bệnh viện chữa trị.

"Không....đừng đến bệnh viện" Cô gái nói một cách đầy yếu ớt, đây là câu đầu tiên nàng nói từ khi gặp Triệu Tiểu Đường, giọng nói nhẹ nhàng thậm chí còn có chút ngọt ngào.

Triệu Tiểu Đường nhìn cô gái trước mặt như sắp khóc đến nơi, cô thực sự không biết đối xử với những cô gái như thế này thế nào. Hầu hết những người cô tiếp xúc hàng ngày trong lúc làm việc là một nhóm những lão nhân gia, suốt ngày đi tới đi lui. Hiện tại khi đối mặt với cô gái này, Triệu Tiểu Đường không khỏi sửng sốt, không biết phải làm sao.

"Được rồi...." Triệu Tiểu Đườn có chút bất lực nói, sau đó ngồi xuống sofa, cả hai liền rơi vào trầm mặc.

"Cô tên là gì?" Triệu Tiểu Đường lên tiếng trước, vươn tay cầm lấy lọ cồn, nếu không đi bệnh viện thì vẫn nên sát trùng vết thương đã.

Khi cô gái kia nghe thấy Triệu Tiểu Đường nói, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô, Triệu Tiểu Đường còn nghĩ do mình nói chuyện có chút lạnh nhạt, liền ấp úng hỏi làm sao vậy, đôi mắt nàng đột nhiên bị một tầng sương mù mỏng bao phủ, khiến cho người ta không thể đoán được người này đang nghĩ cái gì.

"Ngu...Thư Hân"

Không biết vì lí do gì, Triệu Tiểu Đường luôn cho rằng Ngu Thư Hân giống như một con mèo vậy, nói chuyện như một con mèo, nhìn như một con mèo. Ngu Thư Hân lúc nào cũng khiến cô nghĩ rằng con mèo mà cô từng nuôi đang nhìn mình.

"Trông cô rất giống một con mèo mà trước đây mà tôi nuôi" Trệu Tiểu Đường không biết tại sao, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nói ra suy nghĩ trong lòng.

Ngu Thư Hân nghiêng đầu rồi nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.

"À, không, chỉ là trước đây tôi có nuôi một con mèo ragdoll, nhưng vào hai năm trước khi tôi không chăm sóc nó tốt mà khiến nó bị xe tông chết. Nó thực sự xinh đẹp, và cô cũng vậy"

Triệu Tiểu Đường không nhìn nàng nữa mà tập trung xử lí vết thương trên vai Ngu Thư Hân, cũng vì vậy cô cũng không nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên và có phần thất vọng của nàng khi nhìn cô.

"Cô có thể ngủ ở phòng làm việc của tôi được không? Nhà tôi chỉ có một phòng ngủ..." Triệu Tiểu Đường ngập ngừng hỏi, cô cũng muốn người này ngủ trong phòng ngủ, nhưng nhà cô chỉ có một phòng. Mà Triệu Tiểu Đường thì có bệnh sạch sẽ, vì vậy cô không thể để một cô gái không biết đến từ đâu ngủ trên giường của mình.

"Gác xép, tôi có thể ngủ ở trên gác xép" Ngu Thư Hân vươn ngón trỏ chỉ lên trần nhà.

Làm sao cô ấy biết nhà mình có gác xép? Triệu Tiểu Đường cũng chỉ là khó hiểu nhất thời không có thắc mắc quá lâu, trên gác mái đó có chiếc ghế sofa nhỏ, mà cô gái này gầy như vậy, chắc có thể ngủ được đi.

Triệu Tiểu Đường chuẩn bị một cái chăn bông mới đặt trên gác xép, sau đó đi xuống ôm Ngu Thư Hân đi lên.

"Cô trước cứ nghỉ ngơi đi, có việc gì thì cứ gọi cho tôi" Triệu Tiểu Đường nói xong liền rời khỏi, cô hiện tại mệt đến nỗi chỉ muốn một giấc ngủ thật ngon. Hoàn toàn không nghĩ tới, liệu Ngu Thư Hân còn có đủ sức để gọi cho cô khi thực sự có việc gì xảy ra hay không.

Triệu Tiểu Đường liền ngủ say khi vừa trở về phòng, cho đến khi có những tiếng động lớn ở trên đầu cô vang lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net