04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Tiểu Đường nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh, Ngu Thư Hân đang nằm trên giường vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Cô liền đóng cửa lại và nghĩ đến việc nên mua gì đó ăn cho đến khi nàng tỉnh dậy.

Triệu Tiểu Đường tuy rằng có thể xử lí những vết thương, nhưng cô lại không biết chút gì về việc chăm sóc bệnh nhân. Loanh quanh trong siêu thị một lúc lâu, cô vẫn không biết phải mua cái gì. Sau cùng liền lấy hai lon đào vàng đóng hộp. Bởi vì từ khi còn nhỏ, mỗi lần bị ốm Triệu Tiểu Đường đều sẽ ăn thứ này.

Khi Triệu Tiểu Đường trở lại bệnh viện một lần nữa, Ngu Thư Hân đã tỉnh và đang  cùng ý tá giãy dụa để rời khỏi giường.

"Đang làm gì vậy! Mau quay lại nằm đi!" Triệu Tiểu Đường đặt túi đồ lên bàn một cái rầm, cau mày đứng bên cạnh giường bệnh lớn tiếng. Đừng nói đến Ngu Thư Hân, ngay cả những y tá bên cạnh cũng đều giật mình.

Ngu Thư Hân với hai hàng nước nước mắt sắp rơi, nàng nằm lại giường, miệng mấp máy đáng thương nhìn Triệu Tiểu Đường.

Y tá sau khi lấy đi chai nước biển đã truyền xong và bước ra khỏi phòng, để lại Triệu Tiểu Đường đang tức giận và Ngu Thư Hân hai mắt đẫm lệ đối mặt với nhau.

"Cô có chuyện gì sao, ở nhà thì không sao, nhưng ra ngoài liền không thành thật nghe lời" Triệu Tiểu Đường kéo ghế ngồi bên cạnh giường, giọng điệu đã dịu đi rất nhiều.

Lẽ ra không nên nói như vậy, ngay khi cô vừa dứt lời, Ngu Thư Hân liền bật khóc, ngay cả vậy nàng vẫn cố kìm nén để không khóc ra tiếng, khuôn mặt cũng vì vậy mà đỏ bừng cả lên.

"Sao lại khóc rồi, tôi không có trách cô, đừng khóc nữa" Triệu Tiểu Đường lập tức hoảng hốt khi thấy người kia khóc, vơ vội vàng vài tờ khăn giấy và lau lên mặt nàng một cách bừa bãi, quả nhiên chính mình cũng không nhịn được nhìn cô gái nhỏ này khóc như vậy.

"Tôi...tôi tưởng....cô không...không muốn thấy tôi nữa"

Ngu Thư Hân khóc nức nở, lắp bắp nói. Triệu Tiểu Đường nhìn nàng không biết nên khóc hay cười, trông có chút đáng thương nhưng nhìn bộ dạng hiện tại có chút không nhịn được cười.

"Tôi không phải bỏ rơi cô, tôi chỉ là vừa đi siêu thị mua đồ thôi" Triệu Tiểu Đường lấy hộp trong túi ra đặt trên bàn, cầm trong tay một hộp rồi đưa đến trước mặt Ngu Thư Hân "Có muốn ăn không?"

Triệu Tiểu Đường giờ phút này có chút mong chờ, đây là lần đầu tiên cô mua đồ cho người khác, còn chật vật lựa chọn lâu như vậy, nếu người này thực sự dám nói không ăn thì chết chắc với cô.

"Không muốn"

Không khí trong phòng giường như bị đóng băng vài giây.

"Được rồi, chúng ta sẽ giải quyết nó sau" Triệu Tiểu Đường chỉ có thể cất đi đào vàng đóng hộp trở lại túi một lần nữa.

"Tiểu...Tiểu Đường"

"Hửm?"

"Có thể đừng rời bỏ tôi được không"

"Ừ"

Triệu Tiểu Đường không ngờ mình có thể trả lời ngắn gọn, súc tích như vậy, đây còn là người lạ mà cô mới đưa về từ cửa nhà ngày hôm qua, thậm chí còn không biết một chút gì về người này cả.

"Nhất định phải giữ lời"

Triệu Tiểu Đường ngước mắt lên, lại một lần nữa bắt gặp đôi mắt trong veo của Ngu Thư Hân, có lẽ đây là do định mệnh sắp đặt đi.

"Được"

Triệu Tiểu Đường trong lòng cười khổ, cô là một quan chức của dân, là một người trung thành theo chủ nghĩa duy vật, làm sao có thể thuyết phục bản thân tin vào vận mệnh như thế.

Có lẽ từ giây phút cô nhìn thấy nàng lần đầu tiên vào ngày hôm qua, mọi thứ như đã được coi là điều đương nhiên.

"Vũ Tịnh, giúp em xin nghỉ phép...là phép cá nhân.....Tại sao lại nhiều chuyện như vậy, và cũng đừng có mà bàn tán lung tung..."

Triệu Tiểu Đường đứng bên cửa sổ, cúp điện thoại, xoay người nhìn người đang nằm trên giường bệnh, có lẽ một con vật nuôi biết nói chuyện cũng không tệ?

Bạch Cẩn Yên đang đứng ở ngoài cửa phòng, Ngu Thư Hân đã trở lại, đây là một điều tốt, nhưng có một số việc mà chỉ có mình Triệu Tiểu Đường làm được và chỉ có duy nhất cô ấy mới có thể hoàn thành.

Một tuần sau đó, Ngu Thư Hân đã có thể xuất viện, tình trạng tốt hơn nhiều và có thể tự đi lại được, cũng là do Bạch Cẩn Yên đã cho nàng uống thuốc cai nghiện nên phản ứng của nàng cũng không còn dữ dội như trước nữa.

Triệu Tiểu Đường cũng đã tự tổng kết một quy tắc, mỗi khi Ngu Thư Hân lên cơn co giật đều sẽ xảy ra vào buổi chiều, chỉ cần uống thuốc trước đó, cơn đau sẽ thuyên giảm đi rất là nhiều.

"Giúp người thì giúp đến cùng, Cẩn Yên, cậu không nhẫn tâm như vậy đúng không?" Khi Triệu Tiểu Đường xuất hiện trước mặt Bạch Cẩn Yên với một nụ cười rạng rỡ, cô biết rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.

"Tớ nghĩ rằng, có lẽ cậu không muốn mặc bộ đồng phục cảnh sát này nữa đâu" Ở cửa văn phòng, Bạch Cẩn Yên dùng bút chọc chọc vào vai Triệu Tiểu Đường, còn trên chiếc ghế ở hành lang cách đó không xa, Ngu Thư Hân ngồi rất ngoan ngoãn, ánh mắt vẫn luôn ở trên người Triệu Tiểu Đường.

"Nếu thực sự tôi không muốn mặc bộ đồng phục này nữa, cũng đừng nghĩ đến việc tôi sẽ mặc chiếc áo trắng giống của cậu" Triệu Tiểu Đường nắm lấy cây bút trong tay Bạch Cẩn Yên xoay xoay hai cái, rồi lại ghim vào túi áo khoác của cô.

"Tớ không cảm thấy đau lòng cho cậu, tớ cảm thấy có lỗi với cô ấy"

Thấy Bạch Cẩn Yên buông tay, Triệu Tiểu Đường liền phun một tràng cảm ơn sau đó liền cúi đầu một góc 90 độ, chỉ còn thiếu một bước là quỳ xuống mà thôi.

"Được rồi, đi tìm mèo con của cậu đi, chị ngửi được mùi chanh từ nãy giờ rồi"

Triệu Tiểu Đường chào tạm biệt Bạch Cẩn Yên rồi đi về phía Ngu Thư Hân "Đi thôi"

"Ôm" Ngu Thư Hân không có đứng dậy, vươn hai cánh tay nhỏ gầy hướng phía Triệu Tiểu Đường.

Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu chớp chớp mắt, sau đó cúi xuống dễ dàng ôm lấy nàng, Ngu Thư Hân vòng tay ôm lấy cổ Triệu Tiểu Đường, dùng sức mà cọ vào vai của cô.

"Như vầy có ổn không?"

"Ừm"

"Vậy giờ chúng ta về nhà"

"Được"

Bạch Cẩn Yên dựa vào cửa văn phòng, nhướng mày nhìn hai người kia bước đi.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net