bên trong chiếc hộp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ là thứ 6 ngày 14 tháng 7
                 1:45

    Bệnh viện đa khoa

   Bạn đã bao giờ trải qua cảm giác ân hận, nuối tiếc chưa. Hẳn thì ai cũng đã từng, và sẽ hoặc đã có một sự đau đớn như thể con tim bị thắt lại.

   Tôi cũng thế, bây giờ, khi mọi người đang ngủ, ở bệnh viện yên ắng đến mức tôi có thể nghe trái tim đập,  thì lúc này tôi lại nghĩ đến cái nỗi đau dày vò tôi, cứ nghĩ đến sống mũi lại cay, đôi mắt như muốn khóc. Cũng là do kì thi, là do việc học nó gián tiếp làm thế, sở dĩ nó dán tiếp là vì tôi đau cho ước mơ hơn là thi trượt, cứ nhớ năm nay tôi cố gắng đến nhường nào, cũng tự hứa rằng dù có chết cũng không thể trượt tôi học ngày học đêm ngày nào cũng nghĩ đến kì thi, ngồi vào bàn từ 6:30 tối mà đến 3 giờ sáng vẫn thấy mình chưa học xong và rồi thành quả cũng đến, tôi thi thử hay là học kì điểm cũng vô cùng cao, đứng top của lớp ấy chứ nhưng rồi đến cái ngày định mệnh, tôi đi thi, 1 kì thi quan trọng hơn thi học kì, tôi lật đề bài ra tự nói " uầy, đề dễ vãi" tôi làm bài rất thoải mái nhưng đến khi thi hết cả tôi mới biết rằng tôi do làm quá nhanh nên cũng sai dấu sai mấy cái lỗi vớ vẩn mà tôi đã khắc phục, cho đến lúc biết điểm tôi như chết lặng, điểm tôi vô cùng thấp, đến mức mà ai cũng ngạc nhiên, đề năm đó rất dễ, cũng đã hứa với bố mẹ là không trượt, thế mà... Còn đau hơn là tôi còn là đứa thấp gần nhất lớp, ai từng trải qua chắc sẽ biết lúc đó dù cho có chết đi có đâm cả ngàn nhát dao tôi vẫn sẽ thấy không đau bằng trái tim tôi lúc bấy giờ. Lúc đấy tôi lại muốn chết đi, tôi tìm cách trốn tránh mọi thứ rồi tôi nhận ra cũng sẽ chẳng có phép màu nào sảy ra nếu tôi cứ u sầu.

   Con người mà, ta đẹp nhất là khi cảm nhận được nhiều cảm xúc nhất khi đấy tôi cảm thấy tôi lại đẹp hơn một chút, khi đấy tôi bỏ mặc lại nỗi u buồn, cũng vì tôi không muốn thất bại thêm nữa. Có người nói rằng" khi sai, ta không thể sửa lại cái sai đó nhưng ta có thể bù đắp cho nó bằng cách không bao giờ sai nữa hoặc là một cái đúng khác".

    Xog tôi đã lạc quan hơn đôi phần, nhưng lần này sự lạc quan vẫn không hoàn toàn là từ trái tim tôi, vì mỗi đêm cứ lúc ngủ tôi lại nghĩ đến con điểm xog mũi lại cay lên nước mắt tiếp tục rơi, hầu như đêm nào cũng thế, cho đến hôm nay cái nỗi đau ấy vẫn không vơi đi được. Đôi khi tôi tự nghĩ loài người thật phiền phức sao lại phải thay đổi trái đất sao mà phải suy nghĩ cứ như một con mèo ăn rồi ngủ chẳng phải tốt hơn sao, nó không phải lo bất cứ điều gì, cũng chẳng phải đau đáu về điều chi.

   Tôi viết nên đoạn này không chỉ là văn theo như bao người thấy, tôi hiểu ra văn học thực sự là một cái hộp màu nâu nhưng bên trong cái hộp trông chán ngắt ấy lại có cả đồi hoa, cả những chú bướm đôi khi chính là cơn bão lớn. Những dòng chữ cũng chỉ để chứa cái sắc màu bên trong. Nên mọi người hãy cảm nhận thứ tác phẩm đắt giá, món ăn vừa đắng vừa cay nhưng là một phần của con người, bạn cũng thế tôi muốn bạn lạc quan hơn vì sau cơn bão rồi cũng sẽ là vùng đất tươi tốt đôi khi có cả những chú bướm nữa. Loài người 100 năm là ít lắm nhưng đủ để ta trở nên rực rỡ. Loài người đẹp lắm.
                                         Thành phố Vinh
                                                    1:45


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#whoiam