Chương một - Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Một lũ...điên...khốn nạn" Tsukushi nói như rít qua kẽ răng trong khi cố gắng lau sạch lớp bụi trắng trên đầu cũng như trên bộ đồng phục màu tím mận của mình. Được một lúc thì cô đầu hàng, ngồi phịch xuống sàn cầu thang. Tsukushi cười khẩy. Cô vừa bị tạt nguyên một chậu nước, có lẽ là nước lau sàn...nhà vệ sinh, rồi chục đợt bột không biết từ đâu ra liên tiếp nhắm thẳng cô mà tới. "Bột mì" cô nghĩ vậy. Nhăn mặt, Tsukushi tiện tay quơ quào bất cứ thứ gì gần đó, đứng lên, dùng hết sức bình sinh ném thật mạnh về hướng dòng sông trước mặt: "AAAAAAaaaaa...Lũ khốn nạn, F4 gì chứ!". Mắt nhìn đăm đăm về phía trước, Tsukushi nắm chặt thanh vịn cầu thang, nói thầm với bản thân: "Tưởng mình dễ đầu hàng lắm sao? Đừng có mơ!". Ngay lúc ấy, một tiếng động nhỏ vang lên, dường như phát ra từ phía cầu thang lầu dưới, thu hút sự chú ý của Tsukushi. Sau một giây suy nghĩ, cô thận trọng bước xuống từng bậc thang một.

Nói một chút về tòa nhà nơi Tsukushi đang đứng thì vị trí của nó nằm sau tòa nhà chính theo hướng Đông Bắc, khoảng 20' đi bộ và được ngăn cách với các tòa nhà khác trong khuôn viên trường bằng một dãy cây Ngọc Lan Trắng với đường kính khoảng 20 tới 25cm. Mặt sau giáp một nhánh sông nhỏ nhân tạo, được dẫn nước trực tiếp từ con sông gần đó. Vị trí đẹp, râm mát và thường có hương thơm của những cây Ngọc Lan lan tỏa nên tòa nhà được xây nên với mục đích ban đầu là khu nghỉ ngơi của lãnh đạo điều hành trường cùng khách quan. Sau đó vì cách xa tòa nhà chính và các khu vực khác, gây bất tiện trong đi lại mà dần dà chuyển thành nơi lưu trữ văn thư giấy tờ đã lâu không sử dụng tới. Tuy vậy chỉ có tầng trệt và tầng một là được sử dụng, ba tầng còn lại hầu như bỏ không nên thông thường rất ít người lui tới ngoại trừ nhân viên an ninh và vệ sinh. Cầu thang thoát hiểm nơi Tsukushi đứng nằm bên hông tầng 4 tòa nhà, từ hướng cửa hông đi ra là giáp hàng cây Ngọc Lan cùng con sông uốn lượn bên dưới nên có thể nói là khung cảnh rất nên thơ lại yên tĩnh do hầu như không có ai lui tới...ít nhất là cho tới khi Tsukushi nghe thấy tiếng động trên.

Một chàng trai lưng dựa tường với một tay buông thõng, một tay cầm một quyển tạp chí gác lên đầu gối đang nhìn cô từ từ bước xuống. Tsukushi dừng lại ở khoảng nghỉ giữa hai đoạn cầu thang, cũng nhìn chăm chăm người con trai không biết ở phương nào rơi xuống này. Anh ta có ngoại hình rất đẹp với đôi mắt sáng màu nâu đen, sống mũi cao và đường nét khuôn mặt cân xứng. Mái tóc hơi dài hơn bình thường, nhuộm màu hạt dẻ và được để theo kiểu bất quy tắc. Dù đang ngồi nhưng cũng không khó để nhìn ra là anh chàng này sở hữu một chiều cao lý tưởng của phái nam, ít nhất cũng phải 1m8. Tuy nhiên không bị quá cuốn hút vào bề ngoài của chàng trai, Tsukushi dành sự chú ý nhiều hơn tới bộ quần áo của đối tượng: một cái áo thun trắng bỏ ngoài một chiếc quần jean xanh rách kiểu thời trang, rõ ràng không phải đồng phục trường, lại càng không phải đồng phục nhân viên hay giáo viên. Tsukushi khẽ bước lùi lại một bước, cả hai tay nắm chặt lại, mắt nhìn chàng trai với vẻ cảnh giác. Một anh chàng đẹp mã không mặc đồng phục trong trường này thì tốt hơn hết vẫn là nên cẩn thận. Đây là câu nói truyền miệng trong đám học sinh mới và Tsukushi đã chính thức biết được triệt để lý do đằng sau nó cách đây không lâu.

Không nhận ra thái độ đề phòng của người đối diện, chàng trai sau một vài cái nhìn hờ hững về phía Tsukushi thì đầu gục xuống và vài giây tiếp theo một tiếng bộp vang lên, quyển tạp chí đã hạ cánh xuống nền xi măng êm đẹp. Một cô người mẫu xinh đẹp đè lên dòng chữ "Lady" lướt qua mắt Tsukushi.

"Anh là F4?" Tsukushi hỏi như khẳng định.

"......................."

Ngay lúc Tsukushi đầu hàng định quay trở lên thì chàng trai đột ngột đứng dậy, đưa tay lên miệng ngáp vài cái liên tục, rõ ràng là rất buồn ngủ. Tsukushi đứng đó đầu khẽ nghiêng qua một bên ra chiều khó hiểu, hoàn toàn mất đi sự cảnh giác lúc đầu. "Cô nên chuyển trường thì tốt hơn". Một giọng trầm nhỏ vang lên khi chàng trai cuí xuống nhặt quyển tạp chí khiến Tsukushi bất ngờ. Cô chăm chú quan sát biểu cảm trên khuôn mặt chủ nhân giọng nói nhưng không phát hiện gì khác ngoài sự hờ hững và ngái ngủ trên đó, hoàn toàn không có nét gì tương đồng với hăm dọa hay cảnh cáo. Chàng trai nhanh chóng xuống tới lầu dưới, không một lần quay đầu nhìn Tsukush. Cô vẫn đứng đó nhìn bóng người trước mắt khuất dần. Khi quay trở lên theo lối cũ, một chiếc khăn tay nhỏ lọt vào tầm mắt cô. Chiếc khăn tay được đặt ngay ngắn ở vị trí mà nếu không nhầm thì chính là nơi mới nãy cuốn tạp chí rơi xuống. Một chút chần chừ nhưng Tsukushi vẫn bước xuống và nhặt lên. Ánh mắt cô hướng về lối cầu thang đi xuống một lúc lâu trước khi đứng dậy, xếp chiếc khăn vào túi váy đồng phục và quay trở lên.

Suốt thời gian học còn lại của ngày hôm đó, ngoài những lời cười nhạo ác ý của những cô nàng đỏm dáng trong lớp về bộ quần áo thể dục cô đang mặc thì có thể coi là Tsukushi đã trải qua một buổi chiều yên bình hiếm có. Đôi lúc cô vẫn cảm giác được những ánh nhìn không mấy thiện cảm và đầy chán ghét nhìn về phía mình như thường lệ, nhưng chừng nào vẫn chỉ là nhìn thì Tsukushi cũng vẫn chỉ trưng bộ mặt phớt lờ ra mà đáp trả.

***

"Con về rồi đây"

Tsukushi đi ngang qua phòng ăn kiêm phòng khách của gia đình thì thấy bố cô đang nằm hết nửa người ra bàn mà ngủ khi còn mặc nguyên bộ đồ suit. Cô nhìn bố một lúc rồi khẽ khàng đi sang phòng bên cạnh, cất cặp, lấy ra một cái gối đầu êm ái nhất và quay trở lại phòng khách. Sau khi đỡ bố nằm xuống đâu vào đấy,Tsukushi đứng lên bật công tắc chiếc quạt gần đấy rồi nhanh nhẹn kéo rèm cửa số.

Gia đình Tsukushi có bốn thành viên gồm bố, mẹ, Tsukushi và một đứa em trai kém cô ba tuổi. Gia đình cô cách đây vài năm cũng có thể coi là thuộc hàng khá giả, có một chút của dư của để nhưng một năm trở lại đây thì tình hình không mấy khả quan khi bố cô bị mất công việc đã làm mười năm, nhà bốn người phải dọn ra khỏi khu chung cư dành cho nhân viên lâu năm để chuyển đến nơi ở hiện tại, một căn hộ cũ và ẩm thấp bù lại cho giá thuê khá rẻ. Dù vậy, đối với Tsukushi nơi ở mới cũng không quá tệ dù phải chung phòng với em trai. Kinh tế gia đình hiện chưa khởi sắc với việc bố cô vẫn chưa kiếm được một công việc toàn thời gian mới nên chi tiêu trong gia đình chủ yếu dựa vào công việc giúp việc nhà của mẹ. Mọi thứ đều phải rất dè sẻn. Tuy nhiên chi phí ăn học của hai chị em là khoản tiền không nhỏ nên từ đầu cấp ba, Tsukushi đã cố gắng kiếm học bổng, nhường khoản tiền ít ỏi của mình cho đứa em trai. May mắn là đầu óc cô không đến nỗi tệ nên cũng giành được một suất học trong ngôi trường siêu giàu cách nhà mới chỉ năm trạm tàu điện ngầm. Chi phí sinh hoạt cá nhân thì cô tự lo bằng tiền làm thêm. Nhìn chung cuộc sống gia đình cô không thể nói là suôn sẻ nhưng cũng không hẳn là quá bi đát. Mọi thành viên trong gia đình đều nỗ lực hết mình trong phạm vi có thể.

Cậu em trai Tsukushi, Tsumuru, về đúng lúc bữa tối đang được dọn lên. Sau khi cất túi cậu hăm hở vào bếp phụ chị làm nốt mấy món còn dang dở nhưng lại bị dầu bắn vào tay và làm bể một cái đĩa; ngay lập tức cậu chàng được Tsukushi, lúc này đã thay một bộ đồ ở nhà thoải mái hơn, "đá" ra khỏi bếp: "Ra gọi bố dậy đi tắm giùm, ông tướng. Ở phòng khách ấy."

Mười ba tuổi, Tsurumu cũng coi như đang bắt đầu có nét của một chàng trai với khuôn mặt dần hình thành các góc cạnh, mái tóc đen được để lòa xòa trước trán. Khuôn mặt tuy không có gì đặc biệt nhưng bù lại cậu sở hữu một đôi mắt biết cười nên rất dễ lấy được thiện cảm của người xung quanh. Với chiều cao khoảng 1m50, không tính là quá thấp so với độ tuổi nhưng Tsurumu thỉnh thoảng vẫn kể những câu chuyện được bạn bè xoa đầu vì chúng cao hơn. Mỗi lần như vậy, Tsukushi luôn quả quyết rằng những thằng cao lớn đó, chúng ăn rất nhiều rau. Tsurumu hiển nhiên không tin nhưng vẫn băt đầu ăn nhiều rau hơn một chút.

Một lát sau thì bố Tsukushi bước vào với mái tóc ướt, hẳn là ông vừa tắm xong. Tsukushi liền tuôn luôn một tràng:

"Bố tắm rồi à? Nhanh thế? Còn Tsurumu?"

"Tsurumu? Tsurumu đang ngủ trong phòng hay sao ấy."

Tsukushi gật đầu tỏ vẻ đã biết thì lại nghe bố cô hỏi:

"Cần bố giúp gì không?"

"Dạ, không. Xong hết rồi bố." Tsukushi ngẩng đầu lên nói.

"Ừ! Mà bộ đồng phục con sao thế? Bố thấy trong rổ đựng. Lấm lem hết cả. Con bị té à?"

Tsukushi lấp liếm ngay: "À, Dạ con bị té. Tại chạy nhanh." Dừng lại một chút cô nói tiếp: "Nhưng không bị gì hết bố!." Giọng Tsukushi nhẹ hều như chứng minh cho lời nói của mình là đúng.

Bố cô có vẻ không tin tưởng lắm nhưng sau khi quét mắt qua Tsukushi một lượt thấy đúng là không có vấn đề gì ông mới quay đầu rời đi sau khi đã dặn dò Tsukushi phải cẩn thận.

Nếu phải tả thì bố Tsukushi là một người đàn ông trung niên ngoài 40 tuổi với vẻ ngoài khá thấp bé. Khuôn mặt nhỏ và mái tóc thường xuyên trong tình trạng rối bời khiến ông trông khá luộm thuộm tất nhiên trừ những dịp lễ tết hoặc những ngày đi làm. Ông khá ít nói nhưng rất tình cảm. Thuộc kiểu người thể hiện bằng hành động hơn là lời nói. Người mới quen sẽ cho là ông lạnh lùng nhưng quen lâu rồi thì sẽ hiểu ông rất quan tâm tới người khác. Tuy vậy ông lại không được nhạy bén lắm và cũng không có nhiều thành tích xuất sắc trong công việc nên rõ ràng không phải là một nhân tố đáng giữ lại khi công ty trải qua đợt cắt giảm nhân sự lớn gần một năm trước với lý do mà ti vi hay nhắc đi nhắc lại nhiều lần: "khủng hoảng kinh tế".

Khi bố đi rồi, động tác của Tsukushi chậm dần như thể cô đang mông lung suy nghĩ gì đó. Lúc này ánh nắng đã tắt và những tia sáng cuối cùng trong ngày trông như thể đang cố giằng co với màn đêm vậy. Đèn trong phòng bếp vẫn chưa bật nên gương mặt Tsukushi trông khá tối. Nếu có ai bước vào lúc này hẳn sẽ rất khó khăn để nhìn được biểu hiện trên khuôn mặt cô lúc này.

***

"Ừ, Tsukushi, con đã kiếm được việc mới rồi hả?" Bố Tsukushi hỏi sau khi cô đưa ra thông báo là mẹ sẽ về trễ vì có một số việc xảy ra. Cả nhà ba người lúc này đang ở trong phòng ăn đồng thời cũng là phòng khách của gia đình.

"Dạ, rồi. Là phụ việc trong cửa hàng bánh...chắc bố cũng biết...bánh Otti. Chủ yếu là đứng bán hàng thôi bố. Cũng tiện, không xa nhà lắm, khoảng ba trạm tàu điện thôi bố." Tsukushi vừa trả lời vừa gắp một mớ rau sang chén của Tsurumu khiến cậu chàng nhăn ra mặt.

"Ừ, nhớ ghi địa chỉ dán lên tủ lạnh. Yuuki cũng xin làm ở đó?"

"Dạ."

"Hai đứa không còn học chung trường..."

"Ôi bố, bọn con đâu phải chỉ gặp nhau mỗi trong trường thôi đâu. Không chung chỗ này thì chung chỗ khác." Tsukushi đột ngột nhảy vào ngay khi vừa phát hiện bố mình đang chuẩn bị rơi vào tự-trách mode.

Trường cấp ba mà cô định vào cùng Yuuki, cô bạn thân thời cấp hai, tuy học phí không phải thuộc hàng đắt đỏ gì nhưng với tình trạng nhà cô hiện giờ thì đó cũng là một món tiền không nhỏ. Đáng buồn là dường như ngôi trường này không có ý định phân bổ ngân sách cho vấn đề học bổng.

"Chẳng lẽ hai đứa con cứ dính với nhau mãi?" Tsukushi nói tiếp: "Với lại Etoku con thấy cũng được mà. Hiện đại quá trời."

"Chị hai vào đó biết đâu lại lọt vào tầm mắt anh nào bố, anh nào trong đó chả giàu, hi" Tsurumu đột ngột nhảy vào.

Tsukushi làm điệu bộ như muốn cốc đầu Tsurumu: "Còn nhỏ mà đã hoang tưởng rồi sao? Làm sao mà được? Đây cũng không thích."

"Giờ thì chị nói thế chứ ai biết được." Tsurumu mỉm cười gian.

Tsukushi trưng ra bộ mặt không thèm đôi co, đứng dậy tự xới một chén cơm cho mình. Cô cố tình liếc nhìn bố mấy lần, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Mười giờ tối, Tsukushi nghe tiếng mở cửa, biết là mẹ đã về liền bỏ dở mớ bài tập, đứng dậy ra bếp hâm lại đồ ăn tối. Một người phụ nữ có vẻ ngoài hơn bốn mươi tuổi mặc một cái áo khoác rộng thùng thình đã cũ đang cúi người xếp lại mấy đôi giày quăng lộn xộn gần cửa. Nghe tiếng động người phụ nữ quay đầu lại, nhận ra đó là Tsukushi liền mỉm cười:

"Mẹ về rồi. Cả nhà ăn cơm hết chưa?"

"Dạ, ăn hết rồi mẹ. Mẹ ăn chưa?" Tsukushi cúi xuống phụ mẹ sắp xếp.

"Ừm chưa. Mẹ đi tắm rồi sẽ ăn." Bà nhìn Tsukushi xếp gọn lại đôi cuối cùng rồi đứng lên. Trông bà khá mệt.

"Đây, để con cất túi cho. Mẹ đi tắm nhanh rồi ra ăn cơm. Quần áo con sẽ để sẵn ở bên ngoài."

"Ừ, nhờ con gái nhé!" Nói rồi bà bước nhanh về phía cuối hành lang và biến mất sau khúc nghẹo.

Đồ ăn vừa dọn ra xong thì mẹ Tsukushi bước vào. Lúc này bà đã thay một bồ đồ ở nhà màu xanh nhạt cộng thêm việc vừa mới tắm xong nên sự mỏi mệt đã giàm đi đáng kể. Nói cho công bằng thì bà là một người phụ nữ có bề ngoài khá ưa nhìn với khuôn mặt trái xoan, sống mũi cao, đôi mắt to cộng thêm dáng người cao ráo khiến cho ai nhìn cũng phải thừa nhận bà của thời trẻ chắc chắn là rất cuốn hút. Hiện giờ tuy dấu hiệu của năm tháng và một cuộc sống vất vả đã dần hiện lên rõ nét trên khuôn mặt và làn da nhưng những đường nét thì vẫn còn đó khiến bà lại mang một vẻ đẹp khác, một vẻ đẹp từng trải và rắn rỏi mà không phải ai cũng có. Tuy Tsukushi không được thừa hưởng nhiều cho lắm nhưng bù lại đôi mắt to, sáng và trông như luôn lấp lánh thì lại được kế thừa hoàn toàn từ mẹ.

Tsukushi đợi mẹ ăn xong liền nhanh chóng dọn dẹp. Xong đâu đấy thì quay trở ra phòng khách. Lúc này mẹ cô đang cầm điều khiển tivi bấm hết kênh này tới kênh khác.

"Mẹ!" Tsukushi hơi ngập ngừng.

"Hử?" Tivi vẫn không ngừng đổi kênh.

"Hôm nay...bố...sao mẹ về muộn thế?"

Bà nhìn Tsukushi như phát hiện cô có điều muốn nói nhưng không gặng hỏi nhiều, chỉ trả lời câu hỏi của cô: "Ông bà chủ về trễ nên mẹ ở lại trông đứa con. Nó còn nhỏ, đâu thể bỏ ở nhà một mình được."

"Lần sau để con chuẩn bị cho mẹ chút đồ ăn nhẹ tránh nhịn đói tới tối khuya như hôm nay." Tsukushi bóp vai mẹ.

"Cũng không cần thiết lắm đâu. Bình thường ông bà chủ vẫn về đúng giờ. Hôm nay chắc có chuyện gì đó nên mới vậy."

"Dạ."

Do dự hồi lâu, Tsukushi quyết định nói: "Mẹ...bố hôm nay có vẻ buồn."

Sau khi âm lượng tivi được giảm xuống, Tsukushi nghe mẹ hỏi: "Bố vẫn chưa kiếm được việc sao?"

"Con không biết. Con đoán thôi. Nhưng mà hình như đúng là vậy."

"..."

Cả hai người đều im lặng không nói.

"Việc này...mẹ cũng không giúp được. Chỉ hy vọng vào khả năng và... vận may của bố con thôi."

Tsukushi biết mẹ mình cũng đã đi nhờ vả khắp nơi nhưng cũng không có tin tức gì khả quan bèn không tiếp tục chủ đề này nữa: "Hôm trước mẹ đi thăm dì Akiko sao rồi?"

"À, dì vẫn ổn. Sức khỏe có hơi xuống nhưng cũng không đáng ngại." Bà chừng như có điều muốn nói nhưng lại thôi, quyết định chúc cô con gái ngủ ngon, tắt tivi và đi về phòng.

Tsukushi cũng nhận ra thái độ của mẹ nhưng cho rằng không có gì nghiêm trọng nên cũng không gặng hỏi. Sau tiếng lạch cạch của khóa cửa, căn nhà nhẹ nhàng đón chào màn đêm.



Đôi lời: mình không biết rõ về văn hóa Nhật cho nên mọi người tập trung vào nội dung truyện thôi. Nếu đọc mà có thấy giống văn hóa/môi trường Việt thì đừng để ý nhé :P.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net