Ba tên cướp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba chị em tôi đang ngủ trên lầu, đêm nay hai đứa nhỏ ngủ chung với tôi cho đỡ sợ vì cha mẹ đã đi vắng. Tôi năm nay vừa tròn 18 tuổi nhưng vẫn còn sợ ngủ một mình, đặc biệt là mỗi khi cha mẹ vắng nhà. Khoảng nửa đêm, tôi chợt tỉnh giấc vì tiếng động lạ ở dưới phòng khách. Hình như có tiếng nói, giọng đàn ông lạ hoắc ở dưới tầng trệt vọng lên.

Khỏi phải nói, tim tôi đập loạn lên và thằng em trai tôi cũng vậy. Hai chị em dắt díu nhau lần mò xuống cầu thang, đứng ở góc khuất để đưa mắt len lén nhìn ra. Trong bóng tối lờ mờ của phòng khách là bóng ba gã đàn ông bịt mặt, hai gã tay cầm dao, gã còn lại lăm lăm một cái xà beng. Hồn vía của hai chị em tôi lên mây và xui rủi thế nào, thằng em tôi trong lúc giật mình đã đá trúng cái lục lạc đồ chơi để gần đó. Tôi nghe cái tiếng động ấy như xé tan cả màn đêm tĩnh mịch.

"Ai?" Một tên trong bọn quát lớn. Rồi cả ba tên bắt đầu lùng sục. Không kịp nghĩ ngợi tôi quay sang nói với đứa em mình: "Lên phòng chốt cửa lại ở yên trong đó, nhanh!" Rồi đẩy mạnh nó ngược lên lầu. Sau cùng tôi bước ra đưa hai tay lên đầu và van nài chúng: "Mấy ông tha cho, muốn lấy gì thì lấy, con ở nhà có một mình."

"Bước ra đây không tao giết!"Một tên quát. Đương nhiên là tôi phải ngoan ngoãn làm theo, phần vì sợ, phần vì để đánh lạc hướng bọn chúng khỏi hai đứa em nhỏ. Lúc đó, không hiểu vì sao tôi lại bình tĩnh đến lạ lùng, không một giọt nước mắt cũng không một chút gì nao núng. Đầu óc chỉ đang nghĩ cách làm sao để giữ an toàn cho hai đứa bé.

"Một con bé à? Tiền bạc để ở đâu?" Tiền, vàng và những thứ đồ giá trị cha mẹ tôi để ở phòng ngủ ở tầng trệt, hướng đó sẽ dẫn bọn chúng đi xa khỏi phòng ngủ ở trên lầu. Thôi thì đành để của đi thay người vậy.

"Dạ, mấy ông đi theo con." Giọng nói lúc đó run run nhưng tôi vẫn cố trấn tĩnh được. Một tên tiến lại thúc mũi dao vào lưng và dùng tay giữ vai tôi. Tất cả cùng bước vào căn phòng ngủ của cha mẹ và bật đèn sáng lên, để bọn chúng bắt đầu vơ vét của cải.

"Còn ai ở nhà nữa?" Một tên hỏi sau khi vét sạch két sắt.

"Có mình con thôi." Tôi đáp, cố gắng tỏ ra thật tự nhiên. Bây giờ khi ánh đèn bật sáng thì cả ba tên trông có vẻ gì đó đáng sợ. Lòng tôi dần trở nên bất an.

Rồi bỗng cả ba tên nhìn tôi từ đầu tới chân bằng ánh mắt thèm thuồng rồi quay sang nhìn nhau. Ôi mẹ ơi, ra-đa báo nguy của tôi đang hú vang chuông cảnh báo trong đầu. Lúc này tôi mới chợt nhận ra mình đang ở trong phòng với ba gã đàn ông và trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng tang, phía bên dưới là da thịt trần trụi.

"Hai thằng bây ra ngoài đợi tao!" Tên cầm xà bèng quay sang bảo hai tên còn lại.

"Con nhỏ, muốn sống thì phải ngoan biết chưa?" Hắn quay sang nói với tôi. Còn tôi chỉ biết gật đầu và nước mắt lúc này mới trào ra. Bây giờ tôi không được chống cự, không được la hét nếu không hai đứa nhỏ sẽ nguy hiểm. Tôi cần phải giữ ba mạng sống trong căn nhà này.

Hắn bắt tôi nằm lên giường và cởi chiếc váy ngủ ra. Lần đầu tiên tôi phải trần truồng trước mặt một người đàn ông xa lạ. "Đẹp quá!" Hắn trầm trồ rồi cởi bỏ quần của mình, sau đón tiến lại quỳ phía trên tôi. Mắt tôi nhắm nghiền lại nhưng không cản nổi hai dòng nước mắt cứ trào ra. Không được, không được, mình phải dũng cảm lên, phải cố gắng chịu đựng cho đến khi bọn chúng đi khỏi.

Lúc bàn tay hắn bắt đầu vò nắn lên bầu vú mình, tôi đã suýt nữa không kìm được mà khóc thét lên. Nhưng may sao bàn tay nhỏ của tôi đã kịp giữ chặt miệng để tất cả được nuốt ngược vào trong. Chỉ cần một tiếng động đủ lớn là con bé con sẽ giật mình dậy mà khóc ré lên. Tôi không chiến đấu chống lại hắn, mà phải chống lại chính nỗi sợ bên trong mình, chống lại sự nhục nhã, chống lại chính phẩm giá của mình. Bàn tay thô ráp ấy đang giày vò cặp vú và cái miệng hôi hám của hắn bắt đầu hôn lên khắp cơ thể trần truồng của tôi.

Tôi gồng cứng người, hai bàn tay siết chặt lấy ga trải giường, đôi môi cắn chặt để mặc cho cơ thể mình bị chà đạp. Môi hắn đang đặt lên chỗ kín của tôi. Ôi chết mất thôi, lưỡi hắn đang đưa sâu vào và chuyển động bên trong cái vùng nhạy cảm ấy. Đầu óc tôi choáng váng, quay cuồng cả lên và khi đó tôi phải rên rỉ nhè nhẹ để cho mình không bùng nổ mà làm việc dại dột.

"Mày còn trinh à?" Câu hỏi thật thô bỉ làm sao? Đáp lại tôi chỉ im lặng mắt vẫn nhắm nghiền lại.

"Mở mắt ra nhìn xuống đây!" Tôi làm theo và thứ đập vào mắt tôi là cái thứ kinh tởm của hắn. Khủng khiếp, nó phải lớn hơn cổ tay tôi là ít. Cái đầu bóng loáng ấy đang hướng về phía giữa hai chân tôi.

"Banh l... ra, nhìn tao phá trinh mày đây!" Tôi dang rộng hai chân mình ra, để chỗ ấy của mình mở rộng. Và sau đó, hăn đột ngột ấn mạnh thứ đó và cửa mình tôi. Nó xé toạt hai chân mà chui vào trong. Có một tiếng rách từ sâu bêng trong. Ôi mẹ ơi! Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho cơn đau nhưng không ngờ lại đau đớn đến vậy, đau đến chết đi sống lại, đau đến mức từng dây thần kinh trong tôi căng lên và muốn đứt đoạn. Lúc đó, người tôi giật mạnh lên, co rúm lại, hai mắt tôi trợn trừng rồi cả cơ thể rũ xuống giường, co giật nhè nhẹ. Cơn đau đã đánh gục tôi rồi.

Tôi đã mất trinh, bị cướp mất. Hắn bắt đầu vào ra bên trong tôi, cảm giác rát bỏng, đau đơn và sót nữa. Cứ mỗi lần hắn kéo ra, đẩy vào là mỗi lần tôi phải rên lên vì đau đớn. Thứ ấy to đến mức ấn mạnh lên chỗ sâu nhất bên trong, làm vùng giữa hai chân tôi căng ra hết cỡ. Rách mất thôi, nó thủng lên đến dạ dày mất. Tôi khóc không ngừng được, vì đau thì ít mà vì tủi thân thì nhiều.

Những lời thô tục cứ tuôn ra từ miệng hắn:

"L..n mày khít quá."
"Rên đi!"

"C..c tao sắp chịu hết nổi rồi!"
"Tao bắn vào l..n mày đây!"
"Banh l..n rộng ra con nhỏ!"

Hắn nói câu ấy rồi giữ chặt hông tôi và ra sức thúc vào điên cuồng. Cả người tôi run lên bần bật. Tôi phải dang rộng hai chân ra hết cỡ để thứ ấy dễ dàng thúc vào trong hơn. Khi đó tôi dường như không còn thở nổi nữa. Nếu mà lâu hơn chút nữa thì nếu không chết vì ngộp thở thì tôi cũng chết vì chỗ ấy bị thủng mà thôi, hoặc là chết vì đau cũng không chừng.

Nhưng hắn đang rên rỉ và bắt đầu nói trong tiếng hổn hển. "Tao sắp ra rồi, tao ra, banh l..n rộng ra con nhỏ!" Và sau một cơn rùng mình, hắn đổ gục lên tôi và thở hổn hển. Bên trong tôi đầy một thứ gì đó âm ấm, nhơn nhớt và trong lòng thì đầy ứ cảm giác dơ bẩn. Tôi vừa mới bị hiếp dâm.

Hắn kéo quần lên rồi đi ra khỏi phòng, vậy là xong. Tôi đã thành công trong việc bảo vệ hai đứa em nhỏ. Tôi kéo chăn lên để che cái cơ thể lõa lồ mỏi nhừ của mình lại. Mệt quá, đau quá và đáng sợ nữa. Đang lúc cố gắng lấy những hơi thở khó nhọc để hồi lại sức thì một tên khác bước vào, quần hắn đã cởi sẵn.

Tôi chết mất thôi, không phải một mà là hai tên, không, vậy là ba tên sẽ thay nhau hiếp dâm mình. Hắn đưa vào trong tôi, lần này không còn đau lắm nữa. Vì tôi cảm nhận được chỗ ấy của mình đã bị mở rộng ra không khép lại nổi khi tên thứ nhất rời đi. Hắn tiếp tục như tên đầu tiên. Tôi nằm đơ ra, rên rỉ và đôi khi cựa mình vì những cơ đau đột ngột nhói lên bên dưới. Đôi khi hắn cắn vú tôi trong khi đang bú nó. Hắn lên môi tôi bằng cái miệng hôi hám khủng khiếp.

"Banh l..n ra cho tao bắn nhỏ!" Hắn lại thúc điên cuồng vào phần giữa hai chân tôi. Gãy xương mất thôi, tôi có cảm giác vùng xương chỗ ấy đang nức vỡ. Cơn đau giờ đang lan ra ngoài, đùi tôi tê dại đi vì đau đớn. Và rồi cũng xong, lượt thứ hai đã xong, chỗ ấy của tôi đã bị lấp đầy bằng thứ chất lỏng trắng đục. Vú tôi rát bỏng. Phần thân dưới gần như mất cảm giác và lòng tôi cũng vậy, chẳng còn cảm thấy gì cả.

Tên thứ ba bước vào để bắt đầu lặp lại cái hành động như trước. Hắn nhìn tôi và nói: "L..n với háng em bầm tím rồi này!" Tôi vẫn nằm im lặng. Còn hắn bắt đầu công việc của mình.

Lần này mọi cái có vẻ nhanh hơn, hay ít ra tôi cũng cảm thấy như vậy. Mà cũng không chắc được, cơ thể tôi mất cảm giác rồi. Nó không còn thuộc về tôi nữa mà giống một con búp bê hơn. "Búp bê tình dục." Tôi nghĩ thầm chua chát. Hắn xong việc và rời đi, để lại một con bé tả tơi trần truồng nằm đó nằm đó. Tôi có thể cảm nhận được những thứ trên cơ thể mình vú tôi có những chỗ tím bầm, núm vú đang sưng lên, ở giữa hai chân đang tấy đỏ, rướm máu và có một dòng trắng đục rỉ ra từ đó. Hai chân tôi dang rộng mà không thể nào khép lại được. Tôi nằm đó không còn chút sức lực nào để mà quan tâm đến việc che đậy thân thể nữa.

Không hiểu sao lúc đó tôi còn thở được, cả cơ thể dần mất đi hoàn toàn cảm giác. Tôi nằm nhìn lên trần nhà đờ đẫn, nghe tiếng bước chân ba gã đàn ông xa dần, rồi từ từ lịm đi. Trong lúc mơ màng, lòng tôi chợt ngập tràn cảm giác hạnh phúc rằng mình đã bảo vệ được hai đứa nhỏ, chỉ cần nhiêu đó thôi là đủ để tôi đánh đổi rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net